Càng đi lên, không khí càng trở nên nóng rực, mùi khét gay mũi phả vào, Văn Du bị sặc liên tục ho khan, mũi và đuôi mắt đỏ bừng.
Tầng mười ba hoàn toàn không giống với những tầng khác, nó giống như bị thời gian đọng lại, dừng tại thời điểm hỏa hoạn kết thúc, bất kể là sàn nhà hay là vách tường, thậm chí là trần nhà, khắp nơi đều là dấu vết cháy xém, sờ lên hình như vẫn còn rất ấm.
Văn Du bảo Tiêu Mặc thả mình xuống, vừa tò mò vừa sợ hãi nhìn hành lang không có điểm cuối.
Lúc này không biết ai nói đi đến phòng 1301 nhìn xem, những người còn lại đều đi vào chỗ sâu trong bóng tối, Văn Du thấy Tiêu Mặc vóc dáng cao nhất biến mất ở chỗ tối, chính mình nhanh chóng đuổi theo vì sợ bị bỏ lại. Bóng người phía trước như ẩn như hiện, trong phạm vi Văn Du có thể thấy được, cậu mới yên tâm quan sát bốn phía.
1304... 1303... 1302... Lúc này cậu đã đi đến cuối đường, chỉ là một bức tường loang lổ không chịu nổi mà tróc ra ngoài như da người bị nứt nẻ.
Không có 1301, Văn Du hoảng sợ khi phát hiện sự thật này, cậu định nói cho những người khác nhưng phát hiện tất cả mọi người đều biến mất, chỉ có một mình cậu xông vào cấm địa tối tăm.
Cậu xoay người muốn theo đường cũ trở về, phát hiện con đường phía sau cũng bị chặn, bốn phía đều là vách tường, hoàn toàn bị nhốt ở bên trong.
Bóng tối và không gian chật hẹp có thể khiến con người ta phát điên, Văn Du cầm nắm đấm điên cuồng gõ vào tường muốn đi ra ngoài, nhưng cho dù cậu kêu to như thế nào, đều chỉ có tiếng vọng lại của chính bản thân, bất lực trong hoàn cảnh hư vô mờ mịt.
Tay Văn Du bị bức tường rách nát rạch ra một mảng, cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho đầu óc càng thêm mơ hồ, cho nên bị thứ gì ngăn chặn cũng không biết.
Trong bóng tối cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo tỏa ra ở xương đòn, lạnh đến giật mình, nhưng không có chỗ để trốn.
“Có ai không?”
Văn Du chần chừ nói, giọng điệu hơi run rẩy.
Người kia không nói gì, chỉ ngửi ngửi Văn Du như một con chó, từ xương đòn đến bụng dưới, cậu cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm, cuối cùng tiếng thở hổn hển truyền xuống thân dưới.
Hai chân cậu đang khép chặt thì bị tách ra một cách mạnh mẽ, Văn Du hoảng hốt dùng chân đạp loạn, đạp trúng thứ gì đó, chợt nghe thấy tiếng rêи ɾỉ, sau đó hai chân liền bị nắm chặt.
Chẳng biết từ khi nào vớ đã bị cởi ra, mu bàn chân trắng nõn lộ ra trong bầu không khí đáng sợ, lúc này cậu nhận thấy ngón chân mình trở nên ướŧ áŧ, giống như có người đang liếʍ láp.
Văn Du cho rằng có quái vật muốn ăn cậu, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, khóc đến mặt đầy nước mắt:
“Đừng ăn tôi, tôi không ngon.”
Cậu nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó chân của cậu đã bị kéo xuống dưới, giẫm lên một vật cứng nào đó.
Ban đầu Văn Du còn chưa vực lại tinh thần, cho đến khi chân chạm vào dịch thể dính dính, cậu mới nhận ra điều gì đó.
Ngón chân mượt mà chạm vào qυყ đầυ thật lớn, móng chân thỉnh thoảng cạo qua khe hở hình nón của người đàn ông, hai viên ngọc va chạm kịch liệt với lòng bàn chân của cậu, tốc độ nhanh đến mức co giật, Văn Du không dám làm bừa, bởi vì cậu càng giãy dụa, người đàn ông lại càng hưng phấn, đành phải ngoan ngoãn vươn chân mặc cho người đàn ông cọ xát.
Dược Ngọc theo động tác của người đàn ông, cũng rong ruổi trong cơ thể, phát ra âm thanh lách cách, bắp chân mềm mại bị đùa bỡn một cách tùy ý, lòng bàn chân mềm mại bị côn ŧᏂịŧ của người đàn ông cọ rách da, cùng với động tác chống đối, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể Văn Du cũng lắc lư, phập phồng theo, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Tốc độ của người đàn ông cũng ngày càng nhanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn lên mu bàn chân Văn Du, cậu không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm giác người đàn ông đang dần tới gần.
“Bây giờ trên người cậu cũng đã có mùi của tôi.”
Giọng nói của người đàn ông rất trong trẻo, cảm giác vui vẻ dâng lên, rất dễ phân biệt, Văn Du gần như trong nháy mắt đã nhận ra là ai.
Tường bị phá ra ầm ầm, cảm giác áp bức bị quét sạch, Văn Du nháy mắt mấy cái, dưới ánh trăng mông lung mới thấy rõ mình đang ở trong một căn phòng, bị phá ra cũng không phải tường, mà là cửa gỗ.