Ngày lập đông đến, cách thời gian Văn Du rời đi còn mười mấy tiếng đồng hồ, Giang Dịch mất tích.
Văn Du mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho Giang Dịch, ví dụ như buổi sáng và buổi tối đã ăn cái gì, đã gặp chuyện gì, buổi tối còn phải gọi video với anh, đều là Giang Dịch đáp ứng đủ loại yêu cầu.
Giang Dịch mỗi lần đều sẽ trả lời lại, thế nhưng từ hôm qua trở đi, Văn Du gửi tin nhắn không thấy anh trả lời, buổi tối gọi điện thoại qua cũng không có ai nghe máy, Văn Du có chút hoảng sợ, bảo Tần Văn Trạch gọi tới, kết quả vẫn như thế.
Trong lúc mấu chốt này lại có chuyện xảy ra, Tần Văn Trạch đương nhiên lo lắng Văn Du hôm nay đi học, dù sao chỉ cần kết thúc ngày hôm nay, quy luật tự nhiên cường đại sẽ khiến A Nhĩ Da Lỗ ngủ say, thế nhưng có lẽ là phó bản cố ý thiết lập, hết lần này tới lần khác cứ vào ngày này thì Văn Du sẽ có một môn phải thi.
Nếu như không thi, tín chỉ của môn học này sẽ không còn, cậu không thể không tiếp tục học lại, hơn nữa không lấy được học bổng, điều này giống với nguyên chủ cần cù học tập, tâm khí cao ngạo mà nói là ooc nghiêm trọng, bởi vậy Văn Du không thể không đi học.
Tần Văn Trạch không thể làm gì được, đành phải tự mình đưa Văn Du vào phòng thi, tự mình ở bên ngoài chờ đợi.
Lúc Văn Du vào phòng thi, còn có hơn bốn mươi phút chuẩn bị, bởi vì là môn bơi, có không ít người cụng đầu nghé tai nghe tin đồn.
"Nghe nói chưa, chuyện nhà vệ sinh ngày hôm qua ấy."
"Tôi vẫn đang ở trong lớp, xe cứu thương đến, giống như ai đó đã bị hãʍ Ꮒϊếp đến chết trong nhà vệ sinh?"
"Mấu chốt con là con trai bị hãʍ Ꮒϊếp, lúc đưa ra ngoài chảy cả một lượng máu lớn, ruột cũng bị kéo ra."
"Ôi, cậu đừng nói nữa, thật đáng sợ ~"
"Tin đồn, không phải hϊếp da^ʍ, là cậu ta phát điên, tự mình dùng tay móc ruột mình, tôi tận mắt nhìn thấy trên tay cậu ta đều là máu của chính mình, trong camera giám sát cũng không thấy bất kì người nào ra vào cùng cậu ta."
Văn Du nghe không hiểu sao có chút quen tai, ngày hôm qua hình như cậu đã gặp qua một nam sinh rêи ɾỉ ở trong nhà vệ sinh, cậu còn gặp y tá khương Cửu.
Kỳ quái, trong màn hình vì sao không có bóng dáng của hai người bọn họ, hơn nữa ngày hôm qua sau khi gặp được bác sĩ trường học, cậu đã làm cái gì cậu hoàn toàn cũng không nhớ được nữa, chỉ cảm thấy muốn tránh xa anh ta một chút.
Chuông thi vang lên, Văn Du vứt bỏ hồi tưởng, lòng không chút lo lắng làm đề thi.
Thời gian chậm rãi trôi qua,giáo viên trên bục giảng không biết từ khi nào đã đi xuống, trong tay cầm thước, đi tới đi lui, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như một con rắn vô thanh tiềm hành.
"Tét." Một tiếng vang giòn vang lên, dạy roi đánh vào cánh tay của một học sinh, làn da trong nháy mắt kêu vang như pháo hoa.
"Đang muốn dùng mánh khóe sao?" Ngữ khí giáo viên lạnh lùng lạnh nhạt, khuôn mặt vốn năm sáu mươi tuổi cũng bắt đầu hòa tan biến thành bộ dáng trẻ tuổi.
Sau khi lộ ra khuôn mặt trong sáng lạnh lùng tuấn dật, cô gái bên cạnh đột nhiên thét chói tai thành tiếng: "Khương ——"
Lại là một tiếng nổ nát tai người, cô gaiz như quả bóng bay nổ tung.
"Không được ồn ào trong kỳ thi."
Những người khác làm sao ngồi xuống được, cuống quít chạy trốn, có người nhảy ra cửa sổ, chỉ là thế giới bên ngoài càng thêm hoang đường, vô số người đi đường không có ngũ quan lui tới, giống như tình huống lần trước Văn Du gặp phải.
Sau khi có người nhảy xuống, lập tức bị người vô diện cướp lấy ngũ quan, bọn họ giãy dụa hồi lâu cuối cùng cũng tắt thở, thế nhưng chỉ chốc lát sau lại "sống" lại đây, dùng hình thức người vô diện tiếp tục đi theo đám người.
"Trong thời gian thi không được tùy ý rời khỏi chỗ ngồi."
Cứ như vậy, cả phòng thi hình như bị cô lập với bên ngoài, trên sân chỉ có cậu và Khương Cửu, Văn Du không phải không muốn chạy, chỉ là ngay từ đầu chân cậu đã mềm nhũn đến không chạy nổi, chỉ có thể ngây ngốc ngồi tại chỗ.
Cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt một chuyện, khi bản thân cậu ở một mình sẽ kích phát điều kiện tử vong, đối với ma sát nhân mà nói vừa là khắc chế vừa là phương pháp, nếu gϊếŧ chết tất cả mọi người bên cạnh Văn Du, đồ đao vận mệnh cuối cùng sẽ chém xuống đầu cậu, là cậu hại chết người chung quanh.
Cậu giống như một con cừu con chấp nhận số mệnh, run rẩy cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn mảnh khảnh, nước mắt thấm ướt lông mi dày đặc, trượt xuống hai gò má, bị ngón tay lạnh như băng lau đi.
"Nhận ra tôi sao."
Văn Du lắc đầu, che tai trộm chuông không chịu thừa nhận.
Khương Quy Dật cười khẽ một tiếng, ôm lấy Văn Du bảo cậu ngồi lên người mình, Văn Du hình thể nhỏ, cằm Khương Quy Dật vừa vặn đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, ngón tay gầy dài chạm vào đề thi, ngữ khí lạnh nhạt nói: "
"Làm xong bài thi, nếu như làm sai tôi nghĩ cậu sẽ không vui với hình phạt đâu."
Trong lớp học hơi máu bốc hơi, tràn ngập mùi tanh hôi khó ngửi, cánh tay bàn chân gãy đứt tàn tản loạn ở góc, kể đến đau khổ không tiếng động, mặc dù hệ thống mở ra che chắn vị giác cho cậu, cũng nhiều lần nhấn mạnh bọn họ đều là NPC có thể tái chế, Văn Du vẫn bị cảm giác tự trách mãnh liệt bao phủ.
Trước khi làm bài thi, cậu lấy hết dũng khí hỏi người đàn ông kề sát phía sau cậu: "Giang Dịch … Còn sống không? ”