Ai ngờ miệng bé quỷ vừa chạm vào núʍ ѵú của Văn Du liền ngừng khóc nháo, ngậm đậu hồng mềm mại bắt đầu gặm cắn.
"A …"
Văn Du dựa vào giường, để bé quỷ nằm sấp trên ngực mình giống như tư thế cho con bú, thực sự run sợ, lỡ như bé quỷ đói nửa ngày phát hiện không đúng, lại bắt đầu khóc nháo lên thì phải làm cái gì bây giờ, thế nhưng bé quỷ lại có vẻ dị thường ngoan ngoãn, vùi đầu ôm lấy bầu ngực nhỏ bên phải cực lực ra sức ăn, tay trái cũng không nhàn rỗi mà đưa ra nắm núʍ ѵú bên trái.
Văn Du thiếu rèn luyện cơ thể, cơ ngực mềm mại hơn nam sinh bình thường, thế nhưng còn chưa đến trình độ có thể nặn nhào ra sữa, bé quỷ cảm thấy không quá đã, dùng răng nanh nhẹ nhàng đâm thủng hạt đậu mềm mại, móng tay ngón tay đột nhiên duỗi dài lập tức cắt qua bên kia.
"A ——" Văn Du hít sâu một hơi, muốn nhìn miệng vết thương, lại bị bé quỷ vững vàng chiếm lấy ngực mình, ủy khuất tiếp tục để cho nó mυ'ŧ.
Chỉ là không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy trước ngực có chút cảm giác khác thường, hai túi sữa nhỏ không biết từ lúc nào sưng như đồi núi, núʍ ѵú vốn hồng nhạt nhỏ nhắn giống như quả Chu Du vừa đỏ vừa sưng, dưới da thịt trắng nõn có vẻ đặc biệt thối rữa, bầu ngực mơ hồ trướng đau, giống như có thứ gì đó tích tụ ở bên trong, chờ có người đến giúp cậu hút ra.
"A, ngực của tao … Đừng hút nữa, ừm … thật khó chịu. " Văn Du kinh hoảng thất thố muốn đẩy mặt Quỷ Anh ra, thế nhưng sức lực của nó rất lớn, lại càng thêm hưng phấn, hai tay vuốt ve bầu sữa đàn hồi của Văn Du, ở trước ngực cậu gặm nhấm lung tung, Văn Du chỉ cảm thấy ngực vừa sưng lên vừa ngứa, bé quỷ gặm cắn giống như lông vũ vuốt ve, chỉ có thể mang đến cho cậu cơn ngứa ngáy lớn hơn không cách nào giảm bớt.
Cậu vừa sợ người mình khóc đến khóc không thành tiếng, bàn tay trống rỗng lại nhịn không được xoa xoa bầu sữa của mình, ý đồ giảm bớt cảm giác ngứa ngáy, Giang Dịch đẩy cửa ra nhìn thấy chính là cảnh tượng kỳ dị lại thối nát này, tiểu mỹ nhân khóc đến mặt mày ửng đỏ, cực kỳ giống như thủy mật đào vừa được rửa sạch, hận không thể khiến người ta cắn một miếng, một đôi mắt thanh khiết dính vào tình sắc, mái tóc ướt lộn xộn, cơ hồ trong nháy mắt đã anh khiến cương cứng.
"Giang … Giang Dịch? Anh hãy đến giúp tôi, nó đang cắn tôi. " Cho dù cậu vẫn còn hoài nghi thân phận của Giang Dịch, thế nhưng so với tướng mạo tuấn mỹ của anh, Văn Du vẫn càng sợ hãi bé quỷ thân thể khác thường trên người cậu hơn.
Yết hầu của Giang Dịch khẽ chuyển động, mới lấy lại tinh thần, sải bước tiến lên bóp cổ bé quỷ.
Ngón tay của anh thon dài, từ gân xanh trên mu bàn tay cùng những đường cong lưu loát có hình trên cánh tay có thể thấy được anh dùng sức bao nhiêu, mà bé quỷ buông núʍ ѵú của Văn Du ra, lộ ra răng nanh muốn cắn trở lại, lại bị kẹt cổ không quay đầu lại được, thống khổ đưa tay cào loạn chung quanh. Văn Du tuy rằng sợ hãi nó, thế nhưng trong lòng vẫn coi nó là trẻ con, không đành lòng nhắm mắt lại, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, áp lực trước ngực đột nhiên biến mất, bé quỷ giống như đột nhiên rời đi.
"Nó sẽ không trở lại chứ?" Văn Du sợ hãi hỏi.
Giang Dịch qua khóe mắt lướt qua bụng của Văn Du một chút, gật gật đầu: "Dẫn cậu đi tắm rửa trước. ”
Ngay lập tức bế cậu lên đưa vào phòng tắm, cẩn thận đặt Văn Du lên bồn tắm, cởϊ áσ ngủ trên người cậu ra, ánh mắt thoáng chốc Giang Dịch tối sầm lại, hô hấp cũng nặng nề trong nháy mắt.
Trên người Văn Du dính chất lỏng từ cơ thể trong suốt của bé quỷ, giống như là được phủ một lớp men trong suốt cho sứ trắng, hai chân có không ít dấu vết sau khi vấp ngã, xanh tím đan xen, thế nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là bầu ngực của cậu, một cặp bầu sữa to thẳng tắp bại lộ trong không khí, trên da thịt mềm mại như mỡ, phủ đầy những vết véo và vết trầy xước, còn có dấu răng lưu lại khi bị gặm cắn, hai hạt đậu nhỏ hồng nhạt sưng đỏ như quả anh đào, hơi chạm vào cảm giác là có thể nhỏ ra nước ngay lập tức.
Bàn tay Giang Dịch nhẹ nhàng lướt qua l*иg ngực Văn Du, chỉ thấy cậu theo bản năng mâu thuẫn sau đó ngửa mặt lên gương, khuôn mặt cảnh giác.
"Cổ Mạn Đồng đem âm khí rót vào ngực cậu, nếu như không hút ra thì ngực của cậu sẽ càng lúc càng lớn."