Người Phụ Nữ Nông Thôn Hung Hãn

Chương 1

Hà Kiều Hạnh xách túi vải bố to trong tay đi trên con đường thôn, hôm qua trời mưa nên đường đất trơn trượt, vì sợ bị ngã sẽ đi chậm, cho nên nàng đã đi từ sớm, đến nhà thợ đá mượn cối đá xay ba mươi cân gạo để đem về nhà nấu bữa trưa.

Trời vừa mưa xong nên thời tiết cũng dần ấm lên, cỏ dại khô héo ngoài đồng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những cánh đồng cũng bắt đầu nhộn nhịp.

Bốn thế hệ nhà Hà gia đều chung sống trong một ngôi nhà, trụ cột là cha của Hà Kiều Hạnh cùng mấy thúc bá, vì lão gia tử còn sống nên chưa đến thời điểm phân chia ở riêng.

Nhưng gia đình này thật sự quá nhiều người, huynh đệ cùng thế hệ với Hà Kiều Hạnh đã có mười người, rồi tỷ muội thì không đếm xuể, trong đó đã có nhiều người cưới vợ sinh con, vì thế làm sao có thể gói gọn từng này người trong cùng một mái hiên được?

Mấy năm trước, sau khi lão phu nhân qua đời, lão gia tử cũng quyết định phân chia nhà, ông qua ở với nhà đại bá, còn mấy phòng khác hằng năm sẽ phải đưa phí phụng dưỡng để hiếu kính ông.

Cha của Hà Kiều Hạnh đứng thứ hai trong mấy huynh đệ trong nhà, năm nay ông đã 46 tuổi, nương tử họ Đường, sinh cho ông hai trai một gái. Hà Kiều Hạnh ở giữa, trên nàng là đại ca hơn sáu tuổi, phía dưới là tiểu đệ kém nàng bốn tuổi.

Huynh đệ còn có vài năm nữa mới làm mai, nhưng đại ca nàng đã sớm cưới vợ vào cửa, con cái đều có cả rồi. Đầu đông này, đại tẩu lại mang đến, nên 30 cân gạo trắng này là chuẩn bị cho nàng.

Hà Kiều Hạnh cầm theo một bao gạo vào sân, thì thấy Hương Đào tứ phòng đang ngồi bên cạnh dưới mái hiên sửa quần áo, khi nàng nhìn qua, Hương Đào thoáng cảm thấy có người đi tới, nên dừng lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy là đường tỷ nhà mình nên nở nụ cười.

”Tỷ mới đi đâu về vậy?"

Thấy nàng hỏi, Hà Kiều Hạnh tiến lên hai bước về phía trước, đồng thời giơ bao gạo đang cầm trong tay lên: ”Đưa gạo xay cho đại tẩu, lần trước lấy 30 cân đã ăn gần hết rồi”.

“Một cái bao lớn như vậy, ít nhất phải vài chục cân đấy? Hạnh Tử, tỷ thật là khoẻ”. Hà Hương Đào có chút hâm mộ, tỷ tỷ chi thứ hai này có dung mạo đẹp đẽ không nói, đã vậy sức lực còn mạnh mẽ, làm việc cũng nhanh nhẹn, những việc người khác thấy khó khăn, thì ở trong tay nàng lại thật nhẹ nhàng, không nặng nhọc gì

Nói đến sức mạnh này của Hà Kiều Hạnh, thì đã rất nổi tiếng ở thôn Ngư Tuyền rồi, mọi người đều nói rằng nàng là Võ Khúc Tinh hạ phàm đi đầu thai nhầm, nên sinh ra thành con gái sống trong gia đình nàng ấy.

Năm nàng sáu, bảy tuổi đã khoẻ mạnh như một người trưởng thành, sau này lớn lên theo năm tháng, đến lúc tuổi cập kê thì một mình nàng có thể so bằng sức của ba người lao động trai tráng trong thôn.

Đó là cách nói giới hạn ba người đứng đầu trong thôn, nhưng thật ra không chỉ có giới hạn như vậy.

Sức mạnh này là xuyên qua cùng nàng, lúc chưa xuyên qua, Hà Kiều Hạnh cùng cha mẹ ở thị trấn cổ có mở một nhà hàng, rồi có nhờ hai người thân giúp đỡ, nhưng vẫn làm không hết vì quá nhiều việc, mà nàng là một cô gái trẻ tuổi cái gì cũng có thể làm, như quản lý thu mua, giúp đỡ dỡ hàng, có thể chuẩn bị nguyên liêu, cầm muôi nấu ăn.

Nhà hàng của nàng có vị trí khá tốt, mặc dù mặt tiền cửa hàng không lớn lắm nhưng kinh doanh rất phát đạt, lợi nhuận thu vào rất đáng kể.

Từ đó cuộc sống của nàng rất an nhàn, bình yên vô sự, lại không ngờ tận thế đột nhiên ập đến, cùng với đó là sự tiến hoá của toàn cầu, rất nhiều người có dị năng đặc biệt.

Hà Kiều Hạnh không phải người có dị năng siêu nhiên, mà nàng là người tiến hóa, cụ thể là sức mạnh, ở mạt thế thì sức mạnh của nàng so với người bình thường chỉ hơn một chút, sau ba năm làm việc chăm chỉ, nàng đã chết trong một nhiệm vụ dọn dẹp, rồi tỉnh dậy trở thành con gái Kiều Hạnh của chi thứ hai Hà gia, ở thôn Ngư Tuyền.

Lại nói đến mười lăm năm trước, khi ấy "Hà Kiều Hạnh" chỉ mới ba tuổi, mùa đông năm đó nàng ấy bị bệnh nặng, cơn sốt triền miên không giảm, cuối cùng cứ thế mất đi. Từ mạt thế loạn lạc đến nơi yên bình, nàng đã phải thích nghi trong một thời gian dài

Thôn Ngư Tuyền là một thôn nhỏ gần bên sông ở phía tây nam nước Yên, trong thôn có hai họ phổ biến là họ Hà và họ Triệu, ngoài ra còn một số hộ gia đình lẻ tẻ chuyển đến đây, cho nên cộng lại có đến mấy trăm người.

Đất ở đây không tính là màu mỡ, hơn nữa lại ở gần sông, nên mấy huynh đệ Hà gia sở hữu một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, lão gia tử còn nuôi một con chim ưng biển, ông thường xuyên chèo thuyền đi ra ngoài bắt cá, thuận tiện chở người qua sông.

Chưa kể đến việc trồng trọt và chăn nuôi gia súc gia cầm, còn có thu nhập từ việc bán cá, mấy thứ này cộng lại làm cho cuộc sống của Hà gia không quá khổ.