Hơn hai trăm năm trước, nhân loại đã đạt được một thành tựu hoàn toàn mới trên lĩnh vực nghiên cứu gene, có thể dùng gene của những cặp đối tượng bất kỳ tiến hành thí nghiệm, tính toán ra tỷ lệ sinh dục, tỷ lệ gene ưu tú vân vân.
Mặc dù cũng không thể tính ra được hai người thực sự có xứng đôi hay không, bởi vì phương diện tính cách có rất nhiều nhân tố xã hội tham gia quyết định, thế nhưng chỉ riêng vấn đề tỷ lệ sinh dục này mà nói cũng đã là một thành tựu vượt thời đại.
Dù sao trên đời này, những người bị vô sinh… khụ, đừng cười, trên đời này những người không thể sinh con quả thực có rất nhiều.
Có vài nguyên nhân gây vô sinh thực sự có thể trị, sau khi khoa học kỹ thuật phát triển, những người không thể sinh con đã là số ít. Thế nhưng vẫn còn vài người chính là như vậy, cho dù trực tiếp dùng nhân tế bào tiến hành dung hợp, sát xuất thụ tinh thành công cũng thấp đến dọa người, mặc cho các bác sỹ và chuyên viên nghiên cứu cố gắng thế nào, đã nói là vô sinh thì quả thực chính là vô sinh!
Người nhà họ Hạ chính là một loại tồn tại cổ quái như thế.
Theo sự phát triển của thời đại, nam nữ từ sớm đã bình đằng, nhà họ Hạ chưa bao giờ quan tâm sinh ra là trai hay là gái, chỉ cầu có thể sinh ra một đứa trẻ. Bất quá, người nhà họ hạ lại đau lòng phát hiện: “Đừng nói sinh bé trai hay bé gái, ngay cả cái lông cũng chỉ sinh được một cái!”
Đúng vậy, cho dù đã cố gắng thế nào, nhà họ Hạ cũng là nhất mạch đơn truyền suốt mấy trăm năm, cho dù trong suốt mấy trăm năm nay, sự đóng góp của nhà họ Hạ vào những công trình nghiên cứu về vấn đề duy trì nòi giống đã đạt đến con số kinh thiên động địa. Có rất nhiều gia đình sau khi đầu tư vào phương diện này không bao lâu đã thành công phát triển hậu duệ, ngoại trừ nhà họ Hạ… cứ mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Ngay cả Hạ Bách Thâm cũng không rõ ràng lắm vì sao mình muốn làm trắc nghiệm độ tương xứng thêm lần nữa, bất quá kết quả của trắc nghiệm lần này quả thực hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn. Thậm chí cùng ngày sau khi kết quả được đưa ra, Hạ lão gia tử tin tức linh thông cũng hồ hởi gọi một cuộc điện thoại tới, trực tiếp ra lệnh: “Hạ Bách Thâm! Con phải vì nhà họ Hạ chúng ta cống hiến chút sức lực đi! Nếu con không đi tìm Sở Ngôn, ông nội sẽ lập tức tự tử cho con xem!!!”
Hạ Bách Thâm nhíu mày.
Nhìn thấy thằng nhóc này một chút phản ứng cũng không có, mi mắt Hạ lão gia tử giật giật, một bình hoa Đường triều lập tức theo đó hung hăng nện xuống đất, nhìn thái độ hùng dũng mạnh mẽ này, Hạ tiên sinh cũng không khỏi rúng động vài phần.
Chỉ nghe Hạ lão gia tử lại nói: “Tốt rồi, hiện tại kết quả trắc nghiệm gene con cũng đã thấy, đến nước này rồi con còn do dự cái gì? Sở Ngôn hiện tại nói thế nào cũng đã là vợ của con, ban đầu lúc ông đề nghị hiệp ước thằng bé cũng đã đồng ý, chỉ cần con ra mặt thằng bé nhất định sẽ thực hiện, vì cái gì còn chưa hành động!”
Hạ Bách Thâm nghe vậy, môi mỏng hơi cong lên, giọng nói bình thản: “Ông nói, Sở Ngôn sẽ tuân theo hiệp nghị?”
Hạ lão gia tử lại nhấc lên một bức tranh chữ Hạ Bách Thâm khổ công sưu tập, hai tay cầm hai đầu ra hiệu muốn bẻ gãy, uy hϊếp nói: “Chẳng lẽ còn giả? Giấy trắng mực đen đã xác nhận xong, thằng bé còn ấn cả dấu tay! Sở Ngôn từ nửa năm trước đã khẳng định ý nghĩ, chỉ có thằng bướng bỉnh như con trước sau không chịu cúi đầu.”
Ánh mắt của Hạ Bách Thâm dừng lại trên bức tranh chữ một thoáng, hai tròng mắt híp nhẹ lại, thấp giọng nói: “Con sẽ đi tìm cậu ta.”
Lúc này Hạ lão gia tử mới hài lòng đặt tranh chữ xuống, chỉ là chưa kịp nói thêm câu nào đã nghe đứa cháu quý hóa của mình cười nhẹ một tiếng: “Cái bình hoa giả vừa rồi thủ công có chút qua loa, ông nghĩ cách một cái máy truyền tin con thực sự sẽ không nhìn ra sao?”
Hạ lão gia tử cười gượng hai tiếng.
Máy truyền tin rất nhanh đã bị cắt đứt, Hạ Bách Thâm ngồi tại phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà Hạ thị, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên cái bàn gỗ lim. Ngay dưới bàn tay hắn chính là một tờ giấy, chất liệu sang quý hiếm gặp, phía trên in một đoạn chữ số và văn tự vô cùng phức tạp, bất quá hai hàng cuối cùng chính là viết như thế này ——
『 Hạ Bách Thâm & Sở Ngôn
Tỷ lệ xứng đôi trong gene: 100%』
–
Ngày đầu tiên tiến vào đoàn phim 《Thịnh Thế 》, Sở Ngôn đã phải thực hiện một cảnh diễn vô cùng khó khăn.
Thói quen của Quách lão thực sự rất cổ quái, những đạo diễn bình thường đều sẽ chọn cảnh quay đơn giản cho diễn viên vừa nhập đoàn phim, coi như tạo bầu không khí quen thuộc, cũng thuận tiện ma sát nhập vai. Mà Quách lão lại trực tiếp để nữ chính Nhậm Vân Dao lên diễn tay đôi cùng Sở Ngôn.
Nhậm Vân Dao thành danh đã ba năm, là Hoa đán đứng đầu tại quốc nội, mặt mũi ngọt ngào, diễn xuất không tệ, đặc biệt rất am hiểu lĩnh vực diễn tả tình yêu nam nữ. Loại biểu hiện xuất sắc này, ngoại trừ do bản thân của Nhậm Vân Dao đủ cố gắng, công lao của phòng làm việc sau lưng cô cũng chiếm một phần rất lớn ——
Nhậm Vân Dao cũng là một thành viên thuộc An Thiều Dương studio.
Năng lực chế tác kịch bản AI của An Thiều Dương studio đã nổi danh trong giới. Có người nói mỗi con chip AI được studio này chế tác đều cam kết có ít nhất ba biên kịch ưu tú theo dõi, hơn nữa còn có vài đạo diễn và người đại diện giàu kinh nghiệm tiến hành gia công hoàn thiện.
Nếu có được một kịch bản AI hạng nhất, chẳng khác nào diễn viên sở hữu một chiếc xe đạp, từ vạch xuất phát đã định trước có thể đi nhanh hơn người bình thường một ít. Đương nhiên, sẽ đi được bao xa cũng không phải do kịch bản AI đến quyết định. Tuy rằng Sở Ngôn không cần kịch bản AI, thế nhưng lần này tham gia 《Thịnh Thế 》, Chu Hòa Huy vẫn theo lệ cũ chế tác một phần cho y.
Sở Ngôn chỉ xem qua con chip kia một lần, từ đó tiếp nhận một ít thể nghiệm mới. Đương nhiên, y chủ yếu vẫn dựa vào kịch bản văn tự để diễn xuất, kịch bản AI chỉ cần nhìn một chút, tham khảo một chút là được rồi.
Lúc đối diễn cùng Nhậm Vân Dao, Sở Ngôn cũng cảm nhận được vài tia khác biệt nhỏ.
Phim 《Huyết chiến》 không cần nói nhiều, cả dàn diễn viên đều là người mới, ngay cả nam chính Lý Triết Thiên bất quá cũng chỉ là diễn viên tuyến hai. Mà nam chính Lăng Kỳ trong 《 Ba kẻ lừa đảo 》 tuy rằng cũng là diễn viên tuyến một, thế nhưng diễn xuất của anh ta so với Nhậm Vân Dao vẫn có chênh lệch nhất định.
Khi đối mặt với Nhậm Vân Dao, Sở Ngôn tựa hồ va chạm vào một tia diễn xuất thuộc hàng đầu tại thế giới này.
–
Hoàng cung Lương quốc, khí phái hoa lệ, một thích khách cả người hắc y ôm sát nhanh chóng chạy trốn trên nóc nhà, thân thể nàng nhẹ như chim yến, trên cánh tay lại có một đạo vết thương đáng sợ, không ngừng rỉ máu.
Ánh trăng lạnh lẽo tận xương, thích khách cẩn thận cảnh giác hành động, mà sau lưng nàng có không ít Thị vệ đại nội bám sát truy đuổi, nhiều lần thiếu chút nữa đã không thể thoát thân.
Trong lúc nữ thích khách trốn đông trốn tây, nàng tiến vào một cung điện không có ánh đèn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay đầu đã thấy một thiếu niên tuấn mỹ tự phụ đứng bên cạnh cửa sổ, nương theo ánh trăng thưởng thức một bình hoa gốm trắng, mỹ lệ trong sáng.
Nhân vật nữ chính do Nhậm Vân Dao thủ diễn vào giờ khắc này mở to đôi mắt, kinh hãi nắm chặt trường kiếm trong tay.
Mà ngay một giây kế tiếp, chỉ nghe thanh âm đạm mạc trong trẻo hoặc thiếu niên vang lên: “Lựa chọn tốt nhất bây giờ của ngươi chính là đứng yên tại đó, không nên cử động.”
Giọng nói này phảng phất mang theo một loại ma lực không rõ, chẳng hiểu vì sao Nhậm Vân Dao lại nghe theo thiếu niên, chậm rãi buông kiếm, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn chằm chằm thiếu niên ở đằng xa. Mà giờ khắc này, bên ngoài cửa cung điện lại có một đám thị vệ tụ tập, Nhậm Vân Dao lập tức khẩn trương.
Chỉ nghe người bên ngoài nhỏ giọng nghị luận: “Thích khách vừa rồi tựa hồ đã chạy về hướng này.”
Có một giọng khác trả lời: “Nơi này là tẩm cung của Điện hạ, tội danh quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi chúng ta không gánh nổi. Nhanh chóng rời đi thôi!”
Một đoạn đối thoại ngắn gọn đến tận cùng như vậy, ngay cả âm lượng cũng tận lực áp đến cực thấp, sau khi đám người kia nói dứt lời liền nhanh chóng rời đi. Nữ chính trong lòng sửng sốt, đợi đến khi lấy lại tinh thần, trong cung điện rộng lớn quạnh quẽ này nhất thời chỉ còn lại hai người, nàng và thiếu niên trước mặt.
Nữ chính của 《Thịnh Thế 》 tên gọi Trang Nhược, là đầu lĩnh ám vệ do Tấn quốc bí mật bồi dưỡng, cũng là thủ hạ nam chính Cơ Nguyên Thanh tín nhiệm nhất. Cảnh này sẽ xuất hiện trong đoạn giữa của bộ phim, Tấn quốc và Lương quốc đời đời đối địch, Quốc quân thế hệ này của Lương quốc càng là kẻ hiếu chiến hung bạo, nghe đâu sắp tới muốn khai chiến với Tấn quốc, không chết không thôi. Vì vậy Trang Nhược liền lừa gạt ái nhân và chủ tử Cơ Nguyên Thanh, đơn độc xông vào Hoàng cung Lương quốc, dự định ám sát vị Quốc quân ngu ngốc kia.
Kế hoạch ám sát tự nhiên không thành công, vì vậy Trang Nhược liền thụ thương trốn chạy, vừa vặn lạc vào một tòa cung điện như thế.
Loại tình tiết sến sẩm này bình thường đều phát sinh giữa nam chính và nữ chính, cái gì ‘Nam chính bị thương bỏ chạy vừa vặn bị nữ chính cứu, vì vậy yêu mến nữ chính hiền lành ngây thơ ngốc bạch ngọt’, mà lần này, người Trang Nhược đυ.ng phải là nam 4 Ti Tích.
Cung điện trống rỗng hàn lãnh đen kịt, cả người Trang Nhược căng chặt nhìn về phía thiếu niên cách đó không xa. Thiếu niên nọ mặc một bộ trường bào cẩm y màu trắng nhạt, thân thể tựa hồ phi thường sợ lạnh, trên cổ áo đính một lớp lông cừu dày tuyết trắng, y đang cúi đầu cẩn thận xem xét bình hoa sứ trắng trong tay, khuôn mặt tuấn tú, khí chất tĩnh hảo.
Không hề cảm giác được một tia nguy hiểm nào trên người đối phương, Trang Nhược rốt cuộc trầm tĩnh lại, trong lòng đã có suy đoán điều kiện, vị ‘Điện hạ’ này chỉ sợ chính là quân tử trứ danh của Lương quốc, Tam hoàng tử Ti Trừng. Có người nói vị Tam hoàng tử này trạch tâm nhân hậu, vẫn luôn phản chiến, chủ trương giao hảo cùng Tấn quốc.
Trang Nhược thử mở miệng: “Là tam hoàng tử điện hạ sao?”
Ánh mắt của thiếu niên vẫn đặt trên bình hoa, qua hồi lâu mới chợt thấp giọng hỏi lại một câu: “Tam hoàng tử điện hạ?”
Trang Nhược lại cho rằng đối phương đã thừa nhận, bắt đầu phân trần ý đồ của mình. Dù sao vị Tam hoàng tử này cùng với Thái tử Tấn quốc Cơ Nguyên Thanh là hảo hữu cùng chung chí hướng, hơn nữa vừa rồi cũng không lên tiếng ra hiệu cho những kẻ kia bắt giữ nàng.
Thiếu niên nghe xong những lời này không có phản ứng gì, ngay khi Trang Nhược còn không hiểu thế nào, đối phương lại chậm rãi đặt bình hoa xuống. Cái hộp gấm chứa bình hoa không biết vì sao hình như có chút nhỏ, thế nào cũng không cho bình hoa vào được, thiếu niên kia thần sắc bình tĩnh thử lại một lần, vẫn là thất bại.
Trang Nhược cảm thấy tình cảnh trước mặt có chút kỳ lạ khó hiểu, thế nhưng ngay giây kế tiếp, nàng lại kinh hãi nhìn đôi môi mỏng của thiếu niên hơi cong lên, cánh tay chợt nâng cao, đem bình hoa dứt khoát quăng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ!!!
Đôi mắt đẹp của Trang Nhược trợn tròn, chỉ nghe thanh âm cười nhẹ của người nọ vang vọng trong cung điện an tĩnh: “Để ngươi chê cười rồi.”
Cả người đều nổi da gà từng lớp, lúc Nhậm Vân Dao ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, cả người nàng cứng đờ, máu trong thân thể toàn bộ đều ngưng đọng. Giờ khắc này, ngay cả Quách lão đang theo dõi cả 48 màn ảnh camera mini cũng không biết rốt cuộc Nhậm Vân Dao đã nhìn thấy hình ảnh như thế nào.
Thiếu niên thanh quý ưu nhã mặc trường bào cẩm y trắng noãn, môi mỏng cong cong, màu mắt nhàn nhạt, biểu tình treo lên ý cười đạm nhiên ôn nhã, ngay cả đuôi mắt cũng nhè nhẹ cong lên, phảng phất mang theo thiện ý ấm áp. Nhưng mà! Đây tuyệt đối là ảo giác!
Nụ cười kia chưa từng len được vào dáy mắt, đồng tử rõ ràng lạnh lùng nhạt nhẽo nhưng lại sâu đến mức nhìn không thấy đáy. Người bị thiếu niên này nhìn thẳng cũng giống như con mồi đang bị báo săn theo dõi, tế bào trong người đồng loạt kêu gào sợ hãi, tất cả đều đang biểu đạt thống nhất một ý niệm cho não bộ ——
Chạy!!!
“Đôi mắt của ngươi thật đẹp.”
Giọng nói vang lên, Sở Ngôn bước ra bước đầu tiên, Nhậm Vân Dao vẫn không nhúc nhích.
“Ta rất thích đôi mắt của ngươi.”
Lại một câu nữa kết thúc, Sở Ngôn bước ra bước thứ hai, Nhậm Vân Dao vẫn cứng đờ như cũ.
“Đem đôi mắt của ngươi lưu lại cho ta, có được không?”
Bước thứ ba, thân hình quỷ mị của thiếu niên chợt xuất hiện bên cạnh Nhậm Vân Dao, mà giờ khắc này, khi ngón tay của Sở Ngôn chạm khẽ vào da cổ của Nhậm Vân Dao, nàng vẫn cứ thế không có chút phản ứng nào. Vì vậy, bàn tay của Sở Ngôn vừa bao trọn cổ của nàng thì cũng chợt dừng lại.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp bất đắc dĩ cười cười, bầu không khí khẩn trương trong cung điện cũng nháy mắt tiêu thất không thấy tăm hơi: “Chị Nhậm, chị đã quên ngăn cản em rồi.”
Đến tận đây, cảnh quay đầu tiên của Sở Ngôn sau khi tiến vào đoàn phim, hoàn toàn thất bại.