[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 15

Cùng nhau quay phim đã được bốn năm ngày, một chút điểm tâm tư kia của La Tư Hạo Sở Ngôn từ sớm cũng phát hiện được. Thế nhưng theo lý thuyết La Tư Hạo là một cậu trai còn thẳng hơn cả cột đèn, vậy nên Sở Ngôn đoán rằng, thiếu niên ngờ nghệch này chính là thích Tần Mộ Nghiên mà y diễn.

Đât là một chuyện vô cùng bình thường.

Tuy rằng Sở Ngôn là cong, thế nhưng y cũng có năng lực thưởng thức phái nữ. Một mỹ nhân từ Tần Mộ Nghiên vậy, cử chỉ ưu nhã, mỹ lệ gợi cảm, chỉ cần là đàn ông đều không nảy sinh phản cảm với nàng, huống chi còn là do y đích thân diễn ra, như vậy hiển nhiên càng thêm…

Khụ, không nói nữa, nói sẽ bại lộ thuộc tính nào đó.

Trong bãi đổ xe rộng rãi có đến cả trăm chiếc xe đang đậu, trợ lý đã đi tìm xe từ trước, vì vậy hiện tại ở nơi này chỉ còn Sở Ngôn và La Tư Hạo vừa đi tới.

La Tư Hạo là một diễn viên tuyến hai rất có tiếng tăm, tướng mạo anh tuấn, đẹp trai ấm áp như cậu em nhà bên, vóc người cao ráo, trong bộ phim đảm nhận vai trò đánh đấm. Năm nay La Tư Hạo vừa tròn hai mươi mốt tuổi, chỉ lớn hai tuổi so với Sở Ngôn, thế nhưng trên phương diện xử sự vẫn có chút thẳng thắn không được trầm ổn.

Giống như hiện tại, rõ ràng là một người khôi ngô cao hơn Sở Ngôn đến mấy cm, thế nhưng La Tư Hạo lại thoáng cúi đầu, khí thế liền thấp hơn rất nhiều. Ở trước mặt La Tư Hạo, Sở Ngôn chỉ cần hơn mỉm cười một chút cũng có thể thành công đè ép đối phương.

La Tư Hạo do dự thấp thỏm một hồi, nói: “Sở Ngôn, chuyện này… ngày mai tập phim đã đóng máy rồi, cậu cũng sẽ rời đi luôn chứ?”

Sở Ngôn cười nhạt gật đầu: “Vâng, ngày mai em phải đi rồi, em còn có lịch tham gia hoạt động tuyên truyền của phim truyền hình đóng lúc trước.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng bình thản, thế nhưng truyền vào trong tay La Tư Hạo lại cảm thấy vô cùng uyển chuyển êm dịu. Lúc này Sở Ngôn đã sớm tẩy trang, mắt mũi tinh xảo tuy rằng vẫn cứ xinh đẹp như vậy, nhưng lại không còn mấy phần ôn nhu thuộc về Tần Mộ Nghiên.

Ánh mắt La Tư Hạo dừng lại ở đôi đồng tử màu nhạt của đối phương, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bất chợt thốt lên: “Sở Ngôn! Anh thích em!”

Sở Ngôn: “…”

Sau một lúc lâu, Sở Ngôn bất đắc dĩ nói: “La Tư Hạo, anh không thích tôi đâu, người anh thích là Tần Mộ Nghiên.”

Nào ngờ những lời này của Sở Ngôn cũng không khiến La Tư Hạo sinh ra một chút do dự nào, cậu ta chợt bình tĩnh lại, nghiêm túc đứng ở trước mặt đối phương, trầm giọng nói: “Sở Ngôn, anh là thật lòng thích em, rất thích em.”

Sở Ngôn nghe vậy lại suy tư trong chốc lát, nói: “Người anh thích là Tần Mộ Nghiên, tôi hiện tại đã không trang điểm nữa, anh hẳn là không có cảm giác gì với vẻ ngoài này đi? La Tư Hạo, ngay cả anh Lăng cũng đã từng nói Tần Mộ Nghiên chỉ là do tôi diễn ra, nếu có cơ hội sau này anh cũng sẽ gặp được những người con gái giống như vậy, ví dụ như chị cả của Thiên Thịnh, Khương Tĩnh Huyên, chị ấy cũng là loại hình này…”

“Thế nhưng Sở Ngôn, hiện tại anh nhìn thấy em cũng cảm thấy trái tim đập rất nhanh!”

Lời nói vừa dứt, thừa dịp Sở Ngôn còn chưa phản ứng kịp, cậu trai xung động La Tư Hạo đã kéo lấy tay người nọ đặt lên ngực mình. Sở Ngôn quá kinh ngạc nên cũng không nhớ phải giật tay về, trái lại còn cảm nhận được nhịp đập rối loạn của trái tim của người đối diện.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch thịch…

Sở Ngôn: “…”

Y thực sự không có làm gì cả! Vì sao người này lại cong rồi!!!

La Tư Hạo nghiêm túc nói: “Sở Ngôn, bây giờ em đã tin anh thực sự thích em chưa? Anh thực sự rất thích em, anh cũng không biết vì sao lại như vậy nữa, ngay từ đầu anh chính là thích Tần Mộ Nghiên, nhưng dần dần lại cảm thấy em cũng rất tốt…”

Sở Ngôn: “…”

La Tư Hạo có chút e thẹn(?) cúi đầu: “Em thực sự rất tốt, mỗi khi nghỉ ngơi chuyển cảnh em đều sẽ trò chuyện với mọi người, tính tình của em thật tốt, ngay cả anh Lăng cũng nói em là người dễ chung đυ.ng. Chúng ta thử một lần có được không?”

Sở Ngôn chậm rãi rút tay về, thở dài nói: “… Thực sự cong?”

La Tư Hạo sửng sốt, sau đó gật đầu: “Anh chỉ thích em.”

Sở Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi: “La Tư Hạo, anh năm nay bao nhiêu tuổi? Tôi nhớ rõ anh đã hai mươi mốt rồi phải không, trước đây từng yêu đương với ai chưa?”

La Tư Hạo lắc đầu: “Không có, em là mối tình đầu của anh đó, Sở Ngôn!”

Cũng may cũng may, thằng nhãi ngốc này có vẻ cũng chưa phải hoàn toàn cong, càng giống như nhất thời xung động.

—— nghĩ vậy, Sở Ngôn liền có chủ ý.

Ở thời đại này, đồng tính đã là phi thường phổ biến rồi, những cặp đôi đồng tính, cho dù là chồng chồng hay vợ vợ cũng càng ngày càng nhiều, nếu như La Tư Hạo thực sự có cong cũng không phải chuyện khó lường gì, dù sao cũng phổ biến như dị tính mà thôi.

Bất quá, Sở Ngôn thực sự không thích thằng nhóc đơn thuần lại cố chấp này.

Tuy rằng đời trước bản thân đã sớm biết mình không có hứng thú với phụ nữ, chỉ đơn thuần ôm ánh mắt tán thưởng và góc độ lịch sự đối xử với người khác phái, thế nhưng tiêu chuẩn của Sở Ngôn thực sự cũng rất cao. Đời trước y sống hai mươi hai năm vẫn chưa từng thích qua một ai, thậm chí ngay cả cảm giác xao động cũng chưa từng nếm trãi, mà đời này y cũng không phải là một người có bao nhiêu thú vị, ngay cả Ảnh đế bài danh thứ hai trên toàn bộ tinh hệ, trong mắt y cũng chỉ là đáng giá thưởng thức mà thôi, một tia lửa điện cũng không có.

Sở Ngôn đã làm tốt chuẩn bị sống cô độc cả quãng đời còn lại, dù sao ánh mắt của y quá cao, lại thêm bệnh thích sạch sẽ, không có khả năng sẽ tùy tiện tìm một người mình không thích sống chung cả đời, vì vậy cho dù chỉ cô độc một mình y cũng sẽ không nghĩ tới chuyện được chăng hay chớ.

Đương nhiên, ngay cả vị Ảnh đế là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nam thiếu nữ cũng không hấp dẫn được Sở Ngôn, càng không cần phải nói đến tên nhóc lông tóc chưa đủ trước mặt.

Hai mươi mốt tuổi đã không còn thuộc về niên kỷ không chịu nổi thương tổn, Sở Ngôn sau khi suy tư hồi lâu quyết định dao sắt chặt đay rối, không tiếp tục để đối phương có ảo tưởng, y trịnh trọng mở lời cự tuyệt La Tư Hạo: “La Tư Hạo, xin lỗi, tôi không thích anh.”

Sở Ngôn cự tuyệt rất quyến đoán, nhưng cũng không có nghĩa là La Tư Hạo cũng thoáng cái liền có thể tiếp thu.

Hai người cứ thế cứng đờ đối diện tại bãi đổ xe hồi lâu, La Tư Hạo thỉnh cầu Sở Ngôn cho mình một cơ hội, mong Sở Ngôn có thể suy nghĩ một chút. Nhưng Sở Ngôn lại vững vàng cho thấy La Tư Hạo thực sự không phải loại hình mình thích —— Tuy rằng Sở ảnh đế cũng không rõ ràng lắm rốt cục mình thích loại hình gì ╮(╯_╰)╭. Trong bãi đổ xe không có quá nhiều người, trợ lý cũng chậm chạp chưa trở về, mắt thấy La Tư Hạo thực sự không chịu buông tha, sống chết vẫn không rời đi, Sở Ngôn chỉ đành thở dài một tiếng, chân thành khuyên nhủ: “Tôi thật sự không thể thích anh đâu, anh La, vì sao anh lại không hiểu? Chuyện tình cảm chính là không thể miễn cưỡng, cho dù anh để tôi có nhiều thời gian suy nghĩ hơn nữa quyết định này cũng sẽ không thay đổi.”

Trên phương diện cảm tình Sở Ngôn luôn rất có chủ kiến, nếu biết mình đời này cũng không thể thích thiếu niên xốc nổi trước mặt, y cũng không thể để cho đối phương ôm hy vọng.

Nhưng mà La Tư Hạo đã là mù quáng rơi vào lưới tình: “Sở Ngôn, em thực sự không muốn cho anh một cơ hội nào sao?”

Dây dưa thêm cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, Sở Ngôn trịnh trọng nhắc lại một lần, còn kiên quyết bày tỏ. “Xin lỗi, tôi phải đi xem trợ lý của mình vì sao chưa trở lại” rồi lập tức xoay người rời đi. Thế nhưng y vừa mới xoay lưng chưa kịp cất bước, cổ tay đã bị La Tư Hạo bắt lại cả người cũng bị lực mạnh lôi kéo trở về.

Chuyện đến mức này quả thực khiến người ta có chút giận dữ, Sở Ngôn híp mắt một cái, ánh nhìn sâu thẳm hướng về phía thằng nhóc lớn xác đang gấp đến ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống trước mặt. Bất quá không đợi y mở miệng, bên cạnh chợt vang lên một giọng nói trấn tĩnh trầm ổn khiến hai người đều giật mình: “Xin hỏi, hiện tại cậu Sở đây có thời gian không?”

Lời này vừa ra, Sở Ngôn và La Tư Hạo đều đồng thời quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy bên cạnh một chiếc xe huyền phù hoa lệ đẹp mắt vừa đậu lại, người đàn ông vừa lên tiếng người mặc tây trang, đeo mắt kính gọng bạc hơi hơi khom lưng, mang theo vẻ cung kính nhìn về phía bên này. Tướng mạo anh ta nhìn rất nhã nhặn, cử chỉ cũng rất câu nệ, trên người mang theo một cổ khí tức bình tĩnh trầm ổn, khiến người ta không thể chọn ra một chút sai lầm nào.

Sở Ngôn hơi sửng sốt, đợi khi lấy lại được tinh thần liền giằng tay khỏi sự lôi kéo của La Tư Hạo.

Y cười hỏi: “Xin hỏi anh là?”

Người đàn ông nho nhã kia một mực cung kính, nói: “Tôi họ Lâm, là trợ lý đặc biệt của Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh có công tác ghé ngang qua tinh cầu gần đây, nghe nói cậu đang đóng phim ở nơi này liền nhờ tôi tới đón. Hy vọng hai người có thể gặp mặt một lần.”

Mỗi chữ Sở Ngôn đều có thể nghe hiểu được, thế nhưng gọp chung vào một chỗ y hoàn toàn không xác định ý tứ là thế nào. Chỉ là trước hết y cũng không đưa ra nghi vấn mà nghiêng đầu nhìn về La Tư Hạo đang ngơ ngác bên cạnh, nói: “Anh La, bạn của tôi tìm tôi có chút chuyện, xin lỗi tôi phải đi trước một bước.”

La Tư Hạo vốn còn muốn nói thêm chút gì đó, nhưng nhìn thấy đôi mắt Sở Ngôn hơi nheo lại, trong đồng tử mang theo một chút hờn giận, trái tim cậu ta lập tức căng thẳng khẩn trương, đợi khi lấy lại tinh thần đã nói “Vậy ngày mai gặp lại”, rồi tách ra thật xa.

La Tư Hạo đi rồi, trong bãi đổ xe chỉ còn Sở Ngôn và vị trợ lý đặc biệt họ Lâm nọ. Trợ lý Lâm rất chắc chắn mà nghiêng người nhường đường, mở một cửa xe ra làm tư thế mời vào. Chỉ là qua đi một hồi, Sở Ngôn lại không hề có động tác.

Trợ lý Lâm kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Cậu Sở?”

Sở Ngôn hơi nhếch khóe môi, đột nhiên nói: “Anh Lâm, Hạ tiên sinh… tinh cầu ngài ấy đang công tác cách đây có xa không?”

Trong lòng trợ lý Lâm nghi hoặc không thôi, nhưng vẫn trả lời theo đúng bổn phận: “Tôi có trách nhiệm đón cậu đến phi thuyền tư nhân, cũng không phải rất xa, đại khái chỉ cần nửa ngày là có thể đến.”

Sở Ngôn nghe vậy, gương mặt xinh đẹp để lộ một chút vẻ khó xử, nói: “Thật ngại quá, anh Lâm, sáng sớm ngày mai tôi còn phải quay phim, có thể lần này không thể đi gặp Hạ tiên sinh được. Đợi sau này có cơ hội tôi sẽ tự mình tạ tội.”

Trợ lý Lâm lập tức quýnh lên: “Cậu Sở, chuyện này sợ rằng không…”

“Xin lỗi, anh Lâm, trợ lý của tôi đã đến, còn chuyện gì sau này hẳn nói, khi có cơ hội tôi nhất định sẽ trực tiếp tạ lỗi.”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của trợ lý Lâm, một chiếc xe huyền phù chậm rãi cất cánh biến mất khỏi tầm nhìn.

Đợi đến khi thiếu niên nọ đã hoàn toàn rời đi, trợ lý Lâm mới nhíu chặt mày nhỏ giọng nói: “Vừa vì sao… không dám mở miệng biểu thị cưỡng chế chứ?”

Nội dung của đoạn đối thoại vừa rồi của hai người phi thường phổ thông, thế nhưng vô hình trung trợ lý Lâm lại cảm giác mình bị thiếu niên kia gắt gao chế trụ. Anh đã đi theo boss nhà mình ngồi qua vô số bàn đàm phán, cũng đã gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ, thế nhưng giờ khắc này anh lại kinh ngạc phát hiện, thiếu niên vừa rồi hoàn toàn không thua kém đám tinh anh thương trường khó chơi mà anh từng gặp.

Ngay khi thiếu niên này khẽ nhếch khóe môi nhìn vào người đối diện, đuôi mắt của cậu cũng hơi cong lên, màu sắt trong đồng tử lại lấp lánh không thể thấy rõ được.

Trợ lý Lâm giống như có điều suy nghĩ trầm tư một hồi, sau đó bất đắc dĩ lên xe rời đi. Mà anh cũng không biết, trên chiếc xe huyền phù đã rời đi hồi lâu kia, Sở Ngôn cũng là nhíu chặt đôi mày, nhắm mắt nghiêm túc hồi ức. Thế nhưng mặc kệ y cố gắng thế nhưng, trong đám ký ức tàn dư của nguyên chủ cũng không phát hiện được một thông tin nào liên quan đến cái họ ‘Hạ’ kia.

Nguyên chủ vốn không có bao nhiêu bạn bè, mà họ Hạ càng là không có một ai, như vậy ‘Hạ tiên sinh’ kia rốt cuộc là người như thế nào?

Cho dù vừa rồi Sở Ngôn giả vờ như có quen biết với Hạ tiên sinh nọ để lừa gạt trợ lý Lâm, thế nhưng chỉ có y biết bản thân đối với ‘Hạ tiên sinh’ kia ngay cả một chút cảm giác quen thuộc cũng không có, bất quá chỉ là dựa trên biểu hiện của trợ lý Lâm kia đoán được một chút thông tin đại khái. Đối phương tuyệt đối không phải loại người đơn giản.

Hồi ức liên tục suốt một giờ, đến cùng Sở Ngôn cũng không đoán ra được ‘ngài Hạ’ kia cuối cùng là nhân vật thế nào, thậm chí ngay cả cái phát âm vừa rồi rốt cuộc là ‘Hạ’ hay ‘Hách’ cũng không quá rõ ràng. (Hai chữ ‘Hạ’ và ‘Hách’ này trong tiếng Hoa phát âm giống nhau, chỉ có khi viết là khác.)

Bất quá Sở Ngôn ngược lại cũng không ngờ đến, một lời cự tuyệt này của mình đã khiến trợ lý Lâm trong lòng thấp thỏm, cả người sợ hãi quay về phân bộ tại tinh cầu A-30.

Bước qua suối nước nhân tạo róc rách chảy dọc hành lang, bốn bề một mảnh tĩnh mịch, vài bụi thủy trúc xanh um đạm mạc đứng thẳng sau lớp kính thủy tinh, chỉ có tiếng nước chảy đều đều nổi bật giữa không gian yên ắng, mà tiếng giày da dẫm lên hành lang của trợ lý Lâm cũng biến thành một nhịp điệu đặc biệt giữa nơi này.

Gõ nhẹ lên cánh cửa lớn bằng gỗ lim, một người đàn ông nghiêm nghị tự phụ đang ngồi bên cạnh cái bàn trên hành lang, cúi đầu châm trà. Động tác của Hạ Bách Thâm cực kỳ ưu nhã, mang theo tư thái năm tháng lắng đọng đặc hữu của quý tộc, dòng nước trong vắt theo động tác của anh ta đổ xuống, đem lá trà màu lục dần dần thấm đẫm.

Trong lòng trợ lý lâm có chút thấp thỏm, cúi đầu gọi: “Hạ tiên sinh.”

Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên liền ra lệnh: “Ở bên ngoài sao? Để cậu ta vào đi.”

Trợ lý lâm hơi biến sắc, thật lâu không dám mở miệng.

Hạ Bách Thâm cũng không để ý, đợi đến khi hai chung trà đều đã ngấm đến mức thích hợp mới hơi ngẩng đầu, ánh mắt yên tĩnh, ngữ điệu lãnh đạm, có lệ hỏi han: “Sao không gọi cậu ta vào?”

Trợ lý Lâm cúi đầu thật sâu, xấu hổ nói: “Hạ tiên sinh, Sở Ngôn không đến đây, cậu ta nói rằng ngày mai mình bận quay phim, sợ không đuổi kịp thời gian nên…”

Nụ cười bên môi chợt có hơi đông lại, Hạ Bách Thâm nhắm mắt, sau một lúc lâu ý cười vậy mà lại tăng thêm vài phần, đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt thâm thúy, biểu tình của anh ta có vẻ đặc biệt bình tĩnh, ngữ điệu cũng rất thản nhiên hỏi tiếp: “Cậu ta bề bộn nhiều việc, sợ không kịp thời gian nên không đến?”

Trợ lý Lâm xấu hổ gật đầu.

Hạ Bách Thâm giống như có điều suy nghĩ, đôi mắt khẽ híp, sau đó vươn tay đánh nghiêng hai chung ra ra mâm, nước trà màu xanh lục loang ra khắp mặt gỗ, dần hòa cùng tạp chất mất đi sắc màu nguyên bản.

Qua hồi lâu, Hạ Bách Thâm thần sắc lãnh đạm nói: “Nếu cậu ta không chịu đến, vậy thì tôi sẽ đích thân đi gặp một chút vậy.”