Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 29: Khuôn mặt chủ nhân

Edit: └(^o^)┘ Something Cool.

Beta: Fuko.

=========================

Con ngươi Tiêu Minh co rút, theo bản năng nhìn chung quanh, mà Tô Du Tranh thì vui mừng đi tới cửa lớn được mở ra sau khi vế đối biến mất, thẳng đến khi gã phát hiện Tiêu Minh ngây người tại chỗ, không có động tác gì.

Sao vậy?" Tô Du Tranh dừng bước, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Tiêu Minh chần chờ chốc lát, chậm rãi mở miệng:

"Vừa rồi huynh có nghe thấy âm thanh gì không? Hình như... là tiếng nức nở? "

"Tiếng nức nở?" Tô Du Tranh tập trung suy nghĩ, sau đó lắc đầu một cái, "Không, huynh không nghe thấy gì hết."

"Là thời điểm ta nói ra câu đối sau, không phải là bây giờ." Tiêu Minh cau mày, cất bước đi theo Tô Du Tranh, " Có lẽ... chắc là ta nghe lầm."

"Theo lý thuyết, cảnh giới tu vi của huynh cao hơn đệ, thanh âm đệ có thể nghe được, huynh không thể nào không chú ý tới. Thế nhưng đây là bí cảnh, mọi sự đều có thể..." Tô Du Tranh nhún vai, khẽ cười nhạo, "Nói không chừng là 'một vị' ở chỗ này thấy đệ thuận mắt, cho nên chỉ để cho đệ nghe thấy thanh âm đó? "

Tiêu Minh: "........."

Lười nói nhảm với Tô Du Tranh, Tiêu Minh bước một bước vào cánh cửa thứ hai, sau đó nhìn câu đố đang hiện lên giữa không trung:

【Công nghệ máy xúc ở đâu tốt nhất? 】

Tô Du Tranh: "........."

Tiêu Minh: "... Tới Sơn Đông, Trung Quốc, tìm Lam Tường? "

Theo lời nói của Tiêu Minh, một cánh cửa lớn ầm ầm mở ra. Tô Du Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Minh, vẻ mặt như gặp quỷ—— gã quả thật có linh tính bí cảnh này hữu duyên với Tiêu Minh, nhưng câu đố không đầu không đuôi kia rốt cuộc trả lời thế vậy?!

Đối với câu trả lời của mình, Tiêu Minh cũng khá ngoài ý muốn, đồng thời, cũng càng thêm chắc chắn người tạo ra bí cảnh là tiền bối để lại miếng ngọc giản kia cho mình.

Câu liên quan tới hai từ "máy xúc" tự nhiên cũng được lấy ra từ ngọc giản của tiền bối, lúc ấy tiền bối bị chôn sâu xuống đất, phải tự mình tạo địa đạo (đào đất =))) để thoát thân, mà khi đó, hắn đã chế giễu ta đây xuất thân "Lam Tường" —— mặc dù Tiêu Minh không rõ cái "Lam Tường" này rốt cuộc cường đại ra sao, nhưng hiển nhiên ở phương diện đào quật rất nổi danh.

—— Nhưng mà, Tiêu Minh không thể hiểu việc đào quật rốt cuộc có lợi ích gì.

Mắt thấy Tiêu Minh không nói gì tiếp tục đi về phía trước, Tô Du Tranh vội vàng níu lấy ống tay áo của hắn: "Khoan khoan khoan khoan, máy xúc rốt cuộc là cái gì?"

"... Có lẽ là một pháp bảo đào đất đặc biệt?" Tiêu Minh suy đoán.

" Vậy Sơn Đông Trung quốc và Lam Tường là vật gì?" Tô Du Tranh ham học hỏi nói.

Tiêu Minh: "... Có lẽ là nơi có pháp bảo đào đất mạnh nhất kia?"

Tô Du Tranh: "............"

—— Đệ giải thích như thế này khác gì không giải thích chứ?!

Cho dù Tô Du Tranh vẫn đang bách tư bất đắc kỳ giải (Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết), nhưng hiện tại Tiêu Minh cũng không có biện pháp giải thích về vật này, dứt khoát hất bàn tay đối phương đang níu lấy ống tay áo của mình, bước vào căn phòng kế tiếp.

Kế tiếp, Tô Du Tranh cùng Tiêu Minh đã lĩnh hội đến cái gì gọi là ngu dốt đoán mò rồi bịa đặt lung tung. Không phải tất cả câu đố có thể tìm được câu trả lời đầy đủ ở trên ngọc giản, nhưng dường như hai người bọn họ hôm nay được được sao may mắn chiếu mệnh, dù là đoán bừa, vẫn có thể tiến thêm một bước, chứ không trực tiếp bị ném khỏi bí cảnh.

Cứ thế cứ thế, càng đi xuống, hai người càng thấp thỏm bất an, không chắc chắn được gì, cho đến khi bọn họ đi qua chín căn phòng, đi tới phòng thứ mười, nghênh đón bọn họ rốt cục không còn là chữ to màu xanh da trời hiện lên trong hư không, mà là một cô nương cao tầm nửa người trong suốt màu xanh da trời.

Nữ tử có mái tóc đuôi ngựa dài, gương mặt ngây thơ tươi sáng cùng mấy phần lạnh lùng kiêu ngạo. Nàng lơ lửng giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Minh và Tô Du Tranh, như một pho tượng không có cảm xúc. Tiêu Minh chỉ cảm thấy mình dưới tầm mắt của đối phương không chỗ nào ẩn trốn, theo bản năng mỉm cười, che giấu nỗi bất an của mình lúc này.

"Ngươi là... Khí linh?" So với Tiêu Minh đang vô cùng rối rắm, Tô Du Tranh vừa ra đời đã ngậm thìa vàng tự nhiên biết không ít thứ tốt. Hiện tại, gã có chút nghẹn ngào ngoài ý muốn, những thứ như khí linh vô cùng quý giá, có thể gặp mà không thể cầu, gã cũng chỉ nhìn thấy một lần từ lão tổ Vô Cực Môn, lúc này đột nhiên gặp phải, quả thật là kinh nhiều hơn hỉ.

Có thể nghén tạo khí linh, chỉ có pháp bảo cao cấp nhất, dĩ nhiên, không phải pháp bảo cao cấp nào cũng có thể đủ có khí linh, để sinh ra khí linh cần thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên cực kỳ trân quý.

Phàm là pháp bảo nghén tạo ra khí linh, uy lực sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng đây cũng không hẳn là chuyện tốt, bởi vì khí linh có ý thức không nhất định sẽ một lòng với người mang pháp bảo. Không ít khí linh không cam lòng làm vật phẩm cho kẻ khác sử dụng, mà một khi bọn họ khát vọng tự do, cố gắng phản kháng, sẽ tạo ra phiền toái cực lớn cho người mang pháp bảo, cho nên, cách sống cùng khí linh, thuần phục bọn họ, cũng là chuyện vô cùng quan trọng.

Dĩ nhiên, chuyện liên quan tới khí linh, Tô Du Tranh cũng không biết nhiều, bởi vì tu vi của gã còn xa mới đạt tới trình độ hữu duyên có được khí linh. Nhưng điều này cũng không trở ngại gã cảm thấy tò mò với khí linh.

Đối với câu hỏi của Tô Du Tranh, khí linh cô nương cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, cũng không đáp lại, nàng chìa ra hai cánh tay, hai đuôi tóc đung đưa theo động tác của nàng: "Có thể đi tới đây, thật không dễ dàng. Bây giờ, các ngươi cần trả lời câu đố cuối cùng."

Ánh mắt của Tô Du Tranh sáng lên, có chút nôn nóng, trái tím Tiêu Minh cũng đập kịch liệt, nụ cười trên mặt càng ấm áp.

Hắn có thể cảm nhận được nữ tử đang chăm chú quan sát từng cử động của mình, liền tỏ vẻ không dám làm bậy, chỉ nghiêm túc khiêm tốn nhìn nữ tử, cẩn thận lắng nghe câu đố của nàng.

Ngoài ý muốn chính là, so với đề mục lúc trước đơn giản vô cùng mà lại khiến cho đầu óc người ta mơ hồ, lần này tình huống đặt ra lại rất dài. Nữ tử dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nói cho bọn họ một nguy cơ cực kỳ tàn khốc, giống như như nghìn cân treo sợi tóc, liên quan đến sống chết của tính mạng.

Theo lời kể của nữ tử, biểu tình của Tiêu Minh với Tô Du Tranh dần dần nghiêm trọng, cẩn thận suy tính mỗi một chi tiết từ miệng nữ tử, cuối cùng, bọn họ rốt cục nghe được nữ tử nói ra câu hỏi: "Vào thời điểm này, ngươi cần làm như thế nào?"

Tô Du Tranh: "............"

Tiêu Minh: "............"

—— Đề mục bình thường như vậy? Thật không thành vấn đề?

Hai người hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy mấy phần khó tin.

Trải qua mấy câu đố trước không nguy hại lớn lắm, tình huống lập tức trở nên chân thực như vậy, thật khiến bọn họ không thể thích ứng. Tô Du Tranh cùng Tiêu Minh nhìn nhau, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, mà nữ tử lại cũng không cho bọn họ nhiều thời gian suy nghĩ, trực tiếp khoát tay, chỉ về phía Tô Du Tranh: "Nhưng câu hỏi trước ngươi chưa trả lời cái nào, có thể đi đây là nhờ dựa vào bằng hữu của ngươi, bây giờ, ngươi trả lời câu này trước đi. "

Tô Du Tranh cười khổ nắm tóc, cũng không có bất kỳ bất mãn, dù sao điều nữ tử nói là thật, hắn bây giờ có thể giúp Tiêu Minh loại bỏ một câu trả lời sai, cũng coi là phát huy một chút tác dụng.

Ho nhẹ một tiếng, Tô Du Tranh hồi tưởng lại lời nói của nữ tử lúc trước một lần, sau đó chậm rãi nói điều cần làm từ mấy tình huống này. Tô Du Tranh nói rất cặn kẽ, ngay cả Tiêu Minh nghe cũng không khỏi gật gù, cuối cùng, Tô Du Tranh đưa ra tổng kết: " Nếu không có đường lui, vậy thì nghênh đón khó khăn mà lên, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, một người chỉ biết lui bước sẽ bỏ lỡ cơ hội, thậm chí là tính mạng."

Thời điểm Tô Du Tranh trả lời câu hỏi, khuôn mặt nữ tử vẫn hững hờ, không có chút cảm xúc nào. Lời Tô Du Tranh vừa dứt, nữ tử khẽ gật đầu, vung tay: "Trả lời sai, ngươi có thể đi."

Dứt lời, thân ảnh của Tô Du Tranh trong nháy mắt biến mất khỏi đại điện, mà Tiêu Minh chỉ kịp thấy ánh mắt bất đắc dĩ sớm đoán được của gã thoáng một cái rồi biến mất.

Không chờ Tiêu Minh kịp nghĩ ra Tô Du Tranh nói sai chỗ nào, nữ tử rất nhanh chuyển sang hướng hắn: "Còn đáp án của ngươi? "

Tiêu Minh: "............"

—— Nếu như câu trả lời vừa rồi của Tô Du Tranh là sai, vậy hắn còn nghĩ ra được phương pháp giải quyết nào phù hợp hơn chứ?!

Thế nhưng, Tiêu Minh không thể buông tha tại đây, suy nghĩ quay nhanh, hắn nhớ tới tính chất của những câu hỏi lúc trước, lại nhanh chóng nhớ lại một lượt ngọc giản của tiền bối, đột nhiên có ánh sáng lóe lên.

Mang theo mấy phần do dự, Tiêu Minh ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, chậm rãi mở miệng: "... Chỉ cần mỉm cười là được rồi. "

Nữ tử: "......"

Tiêu Minh: "......"

Trong một chốc, bầu không khí ở đây ngưng đọng, nữ tử nhìn chằm chằmTiêu Minh, cũng không nói gì, Tiêu Minh thấy gò má của mình hơi nóng lên, cảm giác lúc trước mình dường như đã làm chuyện gì xấu hổ.

Hồi lâu sau, thời điểm Tiêu Minh áp lực thiếu chút nữa muốn đổi giọng, đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia của nữ tử đột nhiên ứa lệ, hóa thành một đạo lam ảnh, nhào vào lòng ngực Tiêu Minh: "Chủ nhân! Người rốt cục trở lại tìm Lăng Nhi sao?"

Tiêu Minh bị ôm lấy: "!!!!!! "

—— Cái quỷ gì vậy?!

Chưa từng tiếp xúc thân mật với người lạ như thế, phản ứng đầu tiên của Tiêu Minh là đẩy nữ tử khí linh trong ngực ra, nhưng tay vừa nâng lên một nửa lại đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi đặt lên đầu vai nữ tử.

Mặc dù lúc trước Tiêu Minh không biết về khí linh, nhưng có nghe nói qua khí linh quý hiếm và cực kỳ khó thuần phục, mà xưa nay hắn làm việc không có giới hạn, chỉ cần có thể đạt được mục đích, dù là thủ đoạn gì hắn cũng có thể làm ra.

Dù đầu óc vẫn có chút mơ hồ, nhưng Tiêu Minh cũng có thể nhận thấy, khí linh này chắc hẳn nhận lầm mình là chủ nhân lúc trước. Rõ ràng phân biệt lâu như thế lại vẫn không hết kích động, nói vậy tình cảm của khí linh đối với chủ nhân trước của mình cực kỳ sâu sắc, Tiêu Minh đành thuận theo tự nhiên cam chịu loại "nhận lầm " này, đối với hắn mà nói có lợi không hại —— dĩ nhiên, dù là cam chịu, cũng cần có chút thủ đoạn, nếu không mai này có lỡ bị lộ, sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường.

"Xin lỗi, có lẽ... ngươi nhận lầm người? Mặc dù ta đúng là có cảm giác quen thuộc với ngươi, nhưng chắc chắn ta và ngươi không quen biết..." Trong giọng Tiêu Minh mang theo mấy phần quẫn bách và hốt hoảng, hắn cố gắng đẩy đối phương ra, rồi tựa hồ lo lắng tạo ra thương tổn gì cho đối phương, tay chân luống cuống khiến người ta không khỏi mỉm cười một tiếng.

Khí linh ngẩng đầu lên, ánh mắt ngấn nước yêu kiều nhìn chăm chú vào Tiêu Minh, không nhịn được cười "Hì" một tiếng: "Chủ nhân quả đúng là vẫn như vậy~"

Ánh mắt Tiêu Minh lóe lên, có chút ngượng ngùng cười cười: "Cái đó... xin lỗi, ta không phải là chủ nhân của ngươi..."

"Người là! " Nữ tử khí linh mân mê làn môi, thanh âm như đinh chém sắt, "Trừ chủ nhân, còn có ai có thể trả lời được những thứ đề mục tinh quái kia? Huống chi..." nữ tử khí linh bay lên, đưa tay lướt nhẹ qua khuôn mặt Tiêu Minh, ánh mắt cũng biến thành hoài niệm xa xăm, " Huống chi, dáng vẻ chủ nhân, một chút cũng không thay đổi..."

Tiêu Minh chỉ cảm thấy gò má mình chợt lạnh, chưa kịp phản ứng, đã nghe được nữ tử hỏi một tràng: " Chủ nhân không phi thăng sao? Lăng Nhi còn tưởng người như thế, phải được thiên đạo chiếu cố, nhất định có thể phi thăng thành tiên, không ngờ... không ngờ người vẫn rơi vào luân hồi, là xảy ra điều gì ngoài ý muốn sao? Ngay cả sau khi chuyển thế vẫn là tịnh linh thể? Trước đây người vẫn tương đối bất mãn thể chất này, chắc hiện tại cũng đang đau đầu nhỉ? Nhưng không sao, Lăng Nhi sẽ giúp người! Người không nhớ rõ chuyện cũ, nhưng Lăng Nhi vẫn nhớ! Để Lăng Nhi giúp người tu luyện nhé! Nhưng lần này Lăng Nhi nhất định sẽ không rời khỏi người! Chủ nhân có biết, Lăng Nhi chờ ở đây lâu như vậy... chờ đến sắp tuyệt vọng... nhưng điều này cũng không thể trách chủ nhân, dù sao khi Lăng Nhi rời khỏi chủ nhân, còn không thể hóa hình trò chuyện với chủ nhân đây, chủ nhân cũng không biết ý nghĩ của Lăng Nhi..."

Nghe khí linh thao thao bất tuyệt làm nũng, Tiêu Minh trợn mắt hốc mồm —— Nữ thần cao lãnh vừa nãy đâu rồi? Người vừa rồi còn lạnh lùng dọa người chạy mất đi đâu rồi? Bị chó ăn mất hả?! Chỉ cần nghĩ tới việc sau này bên cạnh mình lại có thêm một khí linh thích làm nũng lại nói nhiều đi theo, cả người Tiêu Minh cảm thấy cực kỳ không tốt!

—— Một Lục Thiên Vũ có tính cách tương tự tồn tại đã quá đủ rồi! Cầu buông tha!

Mắt thấy khí linh nói mãi không dứt, Tiêu Minh vội vàng giơ tay lên cắt đứt: " Khoan khoan, bây giờ ta vẫn có chút hồ đồ, ý của ngươi là... ta là chuyển thế của chủ nhân trước của ngươi?"

"Đúng vậy." Nữ tử khí linh nghiêm túc gật đầu một cái, ngay sau đó lại nghiêng đầu cười một tiếng, "Thật không nghĩ tới, chủ nhân người để Lăng Nhi tại đây, nói là cho kẻ cũng xuyên việt như người sau này, cuối cùng chờ tới lại là chuyển thế của người, thật là việc đời khó đoán."

Trong lúc nói chuyện, khí linh đã nhẹ nhàng ngồi lên đầu vai Tiêu Minh, níu cổ áo của hắn,bảo hắn tiến về phía trước: "Chủ nhân để lại không ít thứ tốt, mặc dù người không nhớ rõ, nhưng Lăng Nhi có thể giới thiệu cho người—— thật là thật tốt quá, ta còn tưởng rằng phải nhận một người không biết từ đâu tới làm chủ, không biết nên giao phó chúng nó cho đối phương như thế nào, không ngờ chủ nhân mới vẫn là chủ nhân, Lăng Nhi thật cao hứng!"

Tiêu Minh vừa theo lời của khí linh đi về phía trước, vừa cố gắng loại bỏ những lời nói dài dòng không quan trọng, mạch lạc đúc kết lại nội dung câu chuyện.

Tiền bối lưu lại chỗ bí cảnh này, là vì người xuyên đến nơi này giống hắn, mà đống câu đố kia, chỉ có "người xuyên việt" mới có thể trả lời đúng. Dĩ nhiên, dù là bí cảnh này, hay là bí cảnh thể tịnh linh trước đó, đều không phải vì có lòng tốt, mà là vì hiểu rõ nhân quả.

Tu giả trên đường lớn lấy được kỳ ngộ, lấy được pháp bảo công phá tiền nhân để lại, đây là "Nhân", mà nếu bọn họ muốn bình an vượt qua thiên kiếp, phi thăng thượng giới, cần lưu lại một phần pháp bảo công pháp của mình, lặng lẽ đợi người sau đó, đây chính là "Quả". Có "Nhân" tức sẽ có "Quả", nếu tu giả lấy được tài phú của tiền nhân mà không muốn để lại cho hậu nhân, tài nguyên của giới Tu Chân sẽ nhanh chóng cạn kiệt, cũng chỉ có truyền thừa, mới có thể bảo đảm giới Tu Chân phát triển ổn định và bền lâu.

Nếu muốn để lại cho người sau, vậy dĩ nhiên sẽ chọn lựa người hữu duyên với mình, đại đa số tu giả sẽ chọn máu mủ của mình, vãn bối sư môn, cũng có thể là người thích hợp tu luyện công pháp của mình, mà tiền bối chọn người đến chỗ này, suy nghĩ kĩ lưỡng, cuối cùng lựa chọn "đồng bạn xuyên việt" và "thể tịnh linh" làm người truyền thừa của mình.

Theo lý, Tiêu Minh được truyền thừa "thể tịnh linh", hẳn không thể đạt được truyền thừa đồng bạn xuyên việt" nữa, dù sao chỉ dựa vào nội dung nhắc tới trong ngọc giản, hẳn không thể giải được hết những câu đố kia. Mà Tiêu Minh may mắn như thế, chẳng qua là do khí linh nhìn nhầm, được đối phương cho rằng là chủ nhân trước chuyển thế, cho nên mở rộng cửa sau.

Dĩ nhiên, chỉ bằng gương mặt đó, khí linh cũng không thể vi phạm lời thề cũ, chắp tay giao truyền thừa, nhưng may mắn là, Tiêu Minh có đáp đúng vài câu đố, phù hợp quy định truyền thừa.

Tiêu Minh đưa tay lên sờ sờ mặt, có chút ngạc nhiên không biết mình dịch dung giống vị tiền bối kia bao nhiêu, thế nhưng hắn chưa kịp đặt câu hỏi, khí linh đã dẫn hắn tới trước một bức họa cao gần bằng một người, dương dương đắc ý kể công: "Người xem, chân dung người, Lăng Nhi giữ gìn khá nguyên vẹn đấy!"

Tiêu Minh ngước mắt, ngạc nhiên nhìn bức họa, không nhịn được đi về phía trước hai bước, giơ tay lên đặt lên khuôn mặt người trong bức họa.

Giống nhau như đúc —— chính là giống nhau như đúc, người trong bức họa giống như bóng hình hắn đã thấy nhiều trong gương suốt trăm năm qua, quen thuộc đến mức khiến Tiêu Minh cảm thấy có mấy phần lóa mắt.

—— Đó không phải là khuôn mặt sau khi Tiêu Minh dịch dung, mà là khuôn mặt thuộc về Tiêu Minh, khuôn mặt chân chính.

= Hết chương 29