Mỗi Sớm Thức Dậy Đều Trông Thấy Cặp Phu Phu Kiểu Mẫu Đòi Chia Tay

Chương 2: Mỗi nhân vật phản diện đều có một đoạn lịch sử chua xót

==============

Trong khi Lạc Thủy cung đang rối loạn, người bị "ác nhân bắt đi" – Tiêu Minh – đang chật vật chạy trốn tới thành trấn cách đó gần nhất, cũng thành công thay hình đổi dạng.

Mặc dù sau khi cùng Huyền Việt kết làm đạo lữ, sống an nhàn sung sướиɠ một hồi, nhưng Tiêu Minh vẫn chưa từng, hay có thể nói là không dám quên cuộc sống lang bạc kỳ hồ (nghèo khổ) khi còn làm tán tu. Dù hôm nay đột nhiên quay về như khi ấy, tâm tình của hắn cũng hết sức bình thản, thích ứng cực kỳ nhanh chóng.

Một kích cuối cùng gấp gáp phân thắng bại kia của Huyền Việt hiển nhiên không hề nương tay, cho dù Tiêu Minh sớm có chuẩn bị kịp thời thoát được, giờ phút này trên căn bản cũng mất nửa cái mạng.

Ngực bị quét ngang tạo thành một đạo vết thương hẹp dài, dữ tợn đáng sợ, bên trong kinh mạch là kiếm khí tán loạn, khiến hắn cứ cử động lại đau không ngớt, thậm chí ngay cả kim đan trong đan điền cũng xuất hiện vết rách mơ hồ, cảnh giới có dấu hiệu thụt lùi.

May mắn Tiêu Minh có không ít thứ tốt, nếu không căn bản chẳng thể kiên trì tới lúc rời khỏi phạm vi của Lạc Thủy cung ——cảm giác chật vật đứng bên bờ tử vong như vậy đã rất lâu không có xuất hiện qua, làm cho Tiêu Minh nhớ lại không ít hồi ức cặn bã.

Tiêu Minh vốn là một hài tử bình thường kiểu mẫu sống trong một rãnh núi nhỏ, trong nhà không giàu có, cũng không được phụ mẫu chú ý như huynh đệ tỷ muội, nhưng dù sao cũng tự do tự tại, áo cơm không lo —— cho đến khi có một ngày, một vị tu chân giả từ trên trời giáng xuống, nói Tiêu Minh cùng mình có duyên thầy trò, muốn đem hắn thu làm đệ tử.

Phụ mẫu Tiêu Minh tự nhiên cảm kích rơi nước mắt, sau khi được ban thưởng hào phóng liền không chút do dự đem Tiêu Minh đưa cho liễu tu giả, mà lúc đó Tiêu Minh ngây thơ ngu ngốc còn tin rằng số mình thật may mắn, không có hề hoài nghi lạy đối phương làm vi sư, bám gót đối phương rời đi thân nhân của mình.

Mà sự thật chứng minh, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, dù ngoài mặt các hạ có là người trang trọng nghiêm túc như thế nào, cởi ngụy trang xuống cũng chỉ là một tên cầm thú dâʍ ɖu͙© khỏa thân.

Ban đầu, vị "sư phụ " này dạy bảo Tiêu Minh đúng là tận tâm tận lực, cho dù Tiêu Minh dốc sức cũng không cách nào dẫn khí nhập thể, đối phương cũng không tỏ ra thất vọng, thậm chí còn khổ cực tìm không ít linh dược linh thực đến trợ giúp hắn. Sau khi dẫn khí nhập thể thành công, Tiêu Minh đối với " sư phụ " của mình có thể nói là cảm kích rơi nước mắt, tu luyện cũng càng khắc khổ dụng tâm.

Bởi vì lo lắng Tiêu Minh "tuổi tác quá nhỏ, tâm tính bất định", "sư phụ" hắn tới bây giờ vẫn không cho hắn đi ra ngoài, luôn đem nhốt trong phòng bế quan nhỏ hẹp để tĩnh tọa nhập định (ngồi thiền), hấp thu linh khí. Tiêu Minh cũng không biết phương pháp những người khác tu chân là như thế nào, cho nên mặc dù có chút phiền muộn, lại không hoài nghi, một mực dốc lòng làm theo lời "sư phụ", cơ hồ đem toàn bộ thời gian tiêu phí vào việc tu luyện.

Mặc dù tốc độ hấp thu linh lực của Tiêu Minh rất chậm, nhưng tích ít thành nhiều, việc tiến cảnh ngược lại cũng không mắc lỗi —— cho đến khi hắn không cẩn thận, phát hiện một quyển sách trong tay "sư phụ".

Ước chừng là Tiêu Minh biểu hiện quá mức nghe lời biết điều, cho nên " sư phụ" từ từ buông lỏng cảnh giác đối với hắn, mà đất trời tựa hồ cũng đang giúp đỡ Tiêu Minh, để cho hắn biết được chân tướng kịp thời.

Tiêu Minh là tịnh linh thể, mặc dù hắn cũng không hiểu loại thể chất tinh khiết này đến tột cùng là cái gì, nhưng có một thứ hắn hiểu tương đối rõ —— đó chính là tịnh linh thể cực kỳ thích hợp làm lô đỉnh.

Tịnh linh thể, một chữ "tịnh" cũng đủ để hình dung linh thể tinh khiết như thế nào. Trong cơ thể người tu chân có linh căn khác nhau, hấp thu linh lực cũng bởi vì có linh căn tồn tại mà mang theo thuộc tính bất đồng, nhưng tịnh linh thể không giống thế. Linh lực trong cơ thể tịnh linh thể cực kỳ tinh khiết, có thể bị mọi linh căn tu sĩ hấp thu, hơn nữa còn là trăm phần trăm, lúc hấp thu không có chút tác dụng phụ nào.

Dĩ nhiên, bởi vì loại đặc tính này, tịnh linh thể có tốc độ tích linh khí rất chậm, dù sao trong tự nhiên, linh khí hoặc nhiều hoặc ít cũng không có cùng thuộc tính, mà một thể tịnh linh muốn dẫn khí nhập thể, trừ phi cơ duyên xảo hợp, nếu không nhất định phải sử dụng linh dược làm vật liệu phụ trợ.

Tốc độ tu luyện của tịnh linh thể thật chậm, cho nên ngoại trừ làm lô đỉnh thì không còn giá trị nào, nhưng ở trong mắt một số người, dù chỉ là lô đỉnh, cũng đủ khiến bọn họ thèm thuồng vạn phần mà không chừa thủ đoạn nào.

Lúc ban đầu, Tiêu Minh cũng không thể tin được " sư phụ " mình lại tính toán như vậy, dù hắn được nuôi dưỡng an nhàn không màng thế sự, cũng hiểu ý nghĩa khi làm lô đỉnh. Chẳng qua là, sau mấy phen vụиɠ ŧяộʍ dò xét, Tiêu Minh rốt cục từ bỏ loại may mắn này, hắn bắt đầu tìm cách bỏ trốn.

Mặc dù Tiêu Minh rất cảm kích "sư phụ", nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý trở thành lô đỉnh của ông ta. Tiêu Minh rất ích kỉ, coi như hắn nguyện ý báo đáp ân tình của " sư phụ" đã đưa mình vào giới Tu Chân, thế nhưng cũng vì bản thân có thể sống sót, và được sống tốt hơn.

Trải qua thời gian bày mưu tính kế khá dài, Tiêu Minh rốt cục thành công, thành công tương đối thảm thiết. Kế tiếp, hắn liền rơi vào tình trạng bị "sư phụ" đuổi bắt như chó nhà có tang, trốn đông trốn tây, đoạn thời gian đó không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, nhìn thấu rất nhiều nhân tình thế sự.

Bị vứt bỏ, bị phản bội, chẳng qua là chuyện thường tình của con người, để sống ta chỉ có thể dựa vào chính mình, cái gọi là bằng hữu, ái nhân, thân nhân, cũng chỉ là câu chuyện tiếu lâm.

Có lẽ vì trời không lấy hết của ai bao giờ, thời điểm Tiêu Minh lâm vào tuyệt vọng, hắn vô tình tiến vào động phủ của một vị tiền bối, mà điều kiện tiến vào động phủ —— chính là tịnh linh thể.

Tại đây, Tiêu Minh mở ra một cánh cửa đi đến thế giới mới.

Từ các ghi chép tiền bối lưu lại lúc trước, Tiêu Minh biết được hắn là người đến từ thế giới khác, thời điểm vị tiền bối này ở thế giới nọ chết đi, linh hồn lại nhập vào một vị thiếu niên có tịnh linh thể ở thế giới này, chết rồi sống lại.

Lúc mới đến thế giới này tiền bối cũng đã trải qua một loạt chuyện giống Tiêu Minh, bất quá nhờ...... ảnh hưởng "hào quang của nhân vật chính" gì đó, vận khí tiền bối không tệ, từ từ thoát khỏi tình cảnh né đông trốn tây, thậm chí khai tông lập phái,...... hậu cung ba nghìn?

Tiền bối ghi lại quá nhiều con số tính toán, dùng nhiều từ Tiêu Minh không thể hiểu được, may mắn là đại ý hắn vẫn có thể hiểu rõ. Chính vì "Đọc sách bách biến, kỳ nghĩa tự hiện" ( trăm lần đọc sách, nghĩa tự hiện ra => đọc nhiều thì thông), Tiêu Minh lao thẳng đến ngọc giản (đá ngọc) tiền bối cất giấu trong người, thỉnh thoảng lấy ra học hỏi một phen, thường xuyên qua lại, nội dung hiểu càng ngày càng nhiều.

Trừ ngọc giản ra, tiền bối cũng để lại không ít thứ tốt, pháp trận, phù triện (ấn tín), pháp khí (nhạc cụ của đạo sĩ), đan dược...... chẳng qua là cảnh giới tiền bối quá cao, Tiêu Minh nhất thời cũng không dùng được, thỉnh thoảng chỉ mang một ít đan dược đi, tỷ như đan dược trị liệu kiếm khí của Huyền Việt, chính là từ nơi này mà ra.

Trừ cái này ra quan trọng hơn là công pháp tiền bối lưu lại cùng một con cổ trùng.

Công pháp để lại chính là công pháp song tu thích hợp dành cho tịnh linh thể, đơn thuần chính là cướp đoạt linh lực nhưng đôi bên cùng có lợi, dĩ nhiên, tốc độ tăng trưởng linh lực của người trước sẽ cao hơn, so với việc chỉ ngồi tĩnh tọa nhập định tốt hơn một chút một chút. Về phần cổ trùng, Tiêu Minh không rõ, thậm chí, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao đã lâu như vậy, con cổ trùng này vẫn sống.

Trừ điểm nhỏ này ra, con cổ trùng này có chức năng tương đối cường đại, nó có thể làm cho người bị hạ cổ cuồng nhiệt yêu người khống cổ, trừ phi người khống cổ lấy phương pháp tổn thương mình gϊếŧ chết cổ trùng, nếu không cả đời không thể nào thoát khỏi.

Theo tiền bối nói, hắn đã từng bị đạo lữ phản bội mấy lần, cho nên dốc sức muốn tạo ra một vị đạo lữ toàn tâm với mình, chẳng qua là sau đó hắn lại dần dần không hề quan tâm những thứ tình tình yêu yêu này nữa, ngược lại có được hậu cung, rồi đem lời thề ném mất. Chẳng qua, cổ trùng cũng là một loại chấp niệm của hắn, cho dù buông tha cho lời thề cũng chưa từng ngừng nghiên cứu, cuối cùng tâm nguyện đạt thành.

Khoảnh khắc bắt được cổ trùng, Tiêu Minh quyết định, hắn cũng có dã tâm, có mục đích, hắn không cam lòng để không làm lô đỉnh của người khác thì cả đời chỉ có thể mà né đông trốn tây, hắn hy vọng mình giống như vị tiền bối kia, trở thành huyền thoại làm người ta kính ngưỡng.

Cho nên, trước lúc chân chính trở nên cường đại, hắn muốn tìm một người che chở, một "đạo lữ song tu" thích hợp, tồn tại của cổ trùng khiến hắn không cần lo lắng mình sẽ bị đạo lữ phản bội, về phần vị " đạo lữ " kia có nguyện ý hay không, Tiêu Minh một chút đều không quan tâm.

Mười mấy năm long đong đã sớm nhuộm đen lòng dạ Tiêu Minh, trừ mình ra, hắn cái gì đều không quan tâm, chỉ cần có thể sống tiếp, hắn sẽ làm tất cả, lương tâm là cái gì? Loại đồ vật này hắn đã sớm vứt bỏ!

Vì vậy, Huyền Việt là mục tiêu mà Tiêu Minh để mắt tới.

Trong thời gian lưu vong, Tiêu Minh nghe qua không ít chuyện liên quan tới vị " thiên tài " này, sau khi chân chính tiếp xúc, Tiêu Minh cũng xác định đối phương là đối tượng hạ thủ cực tốt.

Huyền Việt thực lực cường đại, xuất thân vượt trội, tâm tính lại rất chính trực. Y từ nhỏ được Lạc Thủy cung hết lòng bồi dưỡng, lại một tâm theo đường kiếm đạo, không có bất kỳ mỹ nhân yêu thích nào, thậm chí, lần đầu xuống núi rèn luyện y cũng không có quá nhiều cảnh giác với người xa lạ, bởi vì y cường đại, cho nên không sợ hãi.

Nhìn Huyền Việt được cưng chiều bảo hộ như thế, Tiêu Minh hâm mộ, đồng thời cũng đố kỵ, hắn cố ý đến gần đối phương, mê hoặc đối phương, sau đó thành công đem cổ hạ trên người Huyền Việt.

Tiêu Minh vốn tưởng rằng Huyền Việt là loại người lạnh lùng, lạnh lẽo buồn tẻ, trừ kiếm cùng kiếm đạo của mình ra thì không quan tâm đến điều gì bên ngoài, chẳng qua đợi đến sau khi đi theo Huyền Việt trở lại Lạc Thủy cung, hắn mơ hồ phát hiện ý nghĩ của mình cũng không chính xác.

Huyền Việt quả thực lạnh lùng, nhưng thái độ cư xử của y đối với hắn lại hòa hoãn nhiều lắm, nếu không Tiêu Minh chẳng thể đến gần hắn thuận lợi như vậy, cũng lấy được tín nhiệm của y.

Thời điểm phát hiện chuyện này, Tiêu Minh đích thực là có chút dao động, bởi vì hắn ý thức được mình đang thương tổn người đầu tiên đối tốt với hắn, nhưng đã đến ngày hôm nay, dù cho hối hận, Tiêu Minh cũng không thể lui bước.

Cổ trùng một khi hạ, liền không cách nào thu hồi, trừ phi Tiêu Minh nguyện ý từ bỏ nhiều năm tâm huyết của mình, một lần nữa trở thành loại so với người phàm ngay cả dẫn khí nhập thể cũng khó khăn hơn. Huống chi, sau khi giải trừ cổ trùng, Huyền Việt khôi phục lại như cũ sẽ đối đãi mình như thế nào đây? Trả thù hắn, thậm chí...... gϊếŧ chết hắn?

Tiêu Minh không dám đánh cuộc, hắn cũng không đánh cuộc được, hắn không có đường lui, chỉ có thể đem hối hận quên lãng ở một bên cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Minh không muốn nhận quà tặng của Huyền Việt, bỏ qua cơ hội tiến cảnh nhanh chóng hơn mà lựa chọn song tu cùng đối phương. Thay vào đó, hắn hết lòng trợ giúp Huyền Việt ở những phương diện khác, không chút keo kiệt đem phương thức truyền thừa mình lấy được từ nơi đó giao cho Huyền Việt —— đó cũng không phải bồi thường, mà là...... một loại tự thỏa mãn, tự yên lòng bản thân.

Tiêu Minh một mực lo lắng đề phòng, chỉ sợ cổ trùng trong cơ thể Huyền Việt có thể phá vỡ dây xích của hắn bất cứ lúc nào, mặc dù ngày ngày đều tin tưởng lời thề của vị tiền bối kia, nhưng căn bản không có thí nghiệm qua, vô luận xảy ra vấn đề gì có lẽ đều không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

—— Mà hôm nay, " điều ngoài ý muốn " cuối cùng cũng xảy ra, Tiêu Minh không biết mình nên thương tâm, mất mác, hay vẫn là thở phào một cái, nhưng ít nhất, hắn có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành mà không cần lo lắng vừa mở mắt, người nằm bên gối mình đã phát hiện ra chân tướng......

=Hết chương 2=