Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Ác

Chương 19

Toà nhà ba tầng đứng sừng sững bên cạnh phố cổ, giác ngói lầu các, cổ kính, đầu cửa treo một tấm biển, phía trên là chữ mạ vàng viết ba chữ “Đàm Phượng Lâu”.

Chu lão chưa tới, Đường Dục đứng ở cửa dùng di động search “Ăn gì tốt cho tóc”, “Ăn gì để tóc không rụng”, “Nên sống dưỡng sinh như nào để không bị hói đầu”.

Dư Nhạc Dương không chịu ngồi yên, một hồi chỉ chỉ cái này, một hồi chạm vào cái kia, hỏi Đường Dục: “Xem xem cái này có phải đồ thật không?”

Đường Dục đang nghiêm túc dùng điện thoại search thông tin, mỗi lần Dư Nhạc Dương gọi cậu, cậu cũng chỉ quay đầu lại nhìn cậu ta một cái.

“Đường Dục?”

Đường Dục nghe thấy có người gọi cậu, quay đầu lại nhìn thì thấy một anh chàng xa lạ đứng ở phía sau cậu. Anh ta đang dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá cậu, giống như đang xem bảo bối thần kỳ.

Từ Hải Triều kinh ngạc nói: “Thật là em à?”

Từ Hải Triều cho rằng chính mình nhận sai người vì trong ấn tượng của anh ta, Đường Dục mà không mặc loè loẹt như chim công thì cậu sẽ không ra cửa, hôm nay thời tiết có hơi lạnh, Đường Dục mặc một chiếc áo len có cổ màu trắng ở bên trong, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da lạc đà màu nâu nhạt, sạch sẽ giống như học sinh cấp ba.

Nhìn ánh mắt xa lạ của cậu, Từ Hải Triều nói: “Anh là Từ Hải Triều, bạn của anh em, không nhớ à?”

Không biết có phải do đầu óc nguyên chủ không tốt hay không mà Đường Dục chỉ có thể tiếp thu ký ức những người mà nguyên chủ gặp qua trong vòng một tuần, ví dụ như thím Trương, hay Tần Thời Luật, còn những người khác xác thật là cậu không có ấn tượng gì hết.

Nghe nói anh ta là bạn của Đường Lạc, Đường Dục càng lười nhớ xem anh ta là ai: “Ừm, không nhớ.” Nói xong cậu cúi đầu tiếp tục tìm phương pháp bảo vệ tóc.

Từ Hải Triều: “...”

Từ Hải Triều không có chút hoài nghi nào về lời Đường Dục nói, rốt cuộc thì đầu óc của “Đường Dục” không tốt: “Em tới chỗ này làm gì, không có chỗ để chơi à? Đồ ở đây, làm hỏng một cái là phải bồi thường rất nhiều tiền đấy, nếu không để anh gọi điện cho anh em, bảo anh em tới đón em?”

Lời này rốt cuộc là quan tâm hay là châm chọc, Đường Dục nghe không hiểu, chỉ thấy cậu ngẩng đầu hỏi: “Anh ta rất rảnh à?”

Từ Hải Triều hơi sửng sốt một chút: “Cái gì cơ?”

Đường Dục ngẩng đầu lên nhìn anh ta bằng biểu tình nghi hoặc: “Đường Lạc rảnh rỗi lắm à, anh ta không làm việc hả? Sao anh ta lại đến đón tôi nếu anh gọi điện, không phải là anh ta rất chán ghét tôi hay sao?”

Từ Hải Triều có chút ngoài ý muốn, Đường Dục vậy mà lại biết Đường Lạc chán ghét cậu ta.

Đường Dục một lòng muốn rời xa phiền toái giữ gìn mạng nhỏ của mình, vì vậy cậu sẽ giữ vững khoảng cách với bạn của Đường Lạc, cậu nhìn thoáng qua Từ Hải Triều trước mặt mình nói: “Không có chuyện gì khác thì anh có thể tránh ra chút được không, tôi đang đợi người.”

Từ Hải Triều cảm thấy hôm nay Đường Dục có chút không quá giống với mọi khi, anh ta dịch sang bên cạnh một bước, đúng lúc này Chu Bình Giang đi đến.

Vừa vào cửa Chu Bình Giang đã nhìn thấy Đường Dục: “Tới sớm vậy...”

Dư Nhạc Dương nhấc đầu lên, vết bầm tím ở khoé mắt Dư Nhạc Dương nhanh chóng đập vào mắt Chu Bình Giang, ông hoảng sợ hỏi: “Ai, mặt cậu bị làm sao vậy?”

Dư Nhạc Dương ngượng ngùng sờ sờ khóe mắt: “Chiến tích huy hoàng, không đáng nhắc tới đâu ạ.”

Dư Nhạc Dương ngại mất mặt không nói, Chu Bình Giang cũng không hỏi nhiều, ông hỏi Đường Dục: “Xem hết đồ ở dưới tầng chưa?”

Đường Dục không xem kỹ, nhưng cậu cũng nhìn qua hết một lượt rồi, vì vậy cậu nói: “Nhìn thoáng qua thôi ạ.”

Nhìn thoáng qua chính là không có hứng thú, Chu Bình Giang cười cười: “Đi lên trên xem?”

Nhìn thấy Chu Bình Giang, mấy ông chú trung niên đều đi về phía ông chào hỏi.

Có người gọi ông là “Chu lão”, cũng có người gọi là “Chủ tịch Chu”.

Bị vây quanh ở giữa, Đường Dục cũng không xấu hổ, cậu cầm điện thoại bình tĩnh đứng ở bên cạnh Chu Bình Giang.

Chu Bình Giang nhìn về phía một người đàn ông bụng phệ nói: “Ông chủ Tiền cũng tới à, hôm nay ông mang thứ tốt gì tới vậy?”

Ông chủ Tiền béo đến mức nút cài áo vest của ông ta đều sắp bung ra đến nơi, chỉ thấy ông ta vui tươi hớn hở nói: “Chu lão lại nói đùa rồi, tôi tới đây để mở mang tầm mắt thôi, nghe nói mấy ngày trước ông thu thập được một chiếc chén sứ tráng men, nên muốn tới mở mang kiến thức thôi.”

Một người đàn ông khác chú ý tới hai người Đường Dục và Dư Nhạc Dương cạnh Chu Bình Giang hỏi: “Chu lão, hai người này là...”

Chu Bình Giang vỗ vỗ bả vai Đường Dục nói: “Cậu bạn nhỏ tôi mới quen, tôi dẫn hai người họ tới đây giám định.”

Nghe Chu lão nói xong, mấy người kia đều nhìn Đường Dục bằng các biểu tình khác nhau.

... Giám định?

Không phải mở mang tầm mắt, cũng không phải mở mang kiến thức, mà là giám định?

Từ “giám định” này thường dùng chỉ những người có nhãn lực hoặc đức cao trọng vọng, cậu thanh niên trẻ tuổi này có địa vị gì vậy? Vậy mà lại có thể khiến Chủ tịch Chu mời đến làm giám định cho ông?

Chu Bình Giang hàn huyên vài câu với mấy người họ: “Mọi người chậm rãi xem đi, tôi dẫn anh bạn nhỏ lên trên xem.”

Chu Bình Giang dẫn Đường Dục và Dư Nhạc Dương lên lầu. Một người trong số những người ở dưới lầu nói: “Hẳn là các ông còn không biết đi, tráng men sứ mà Chu lão mới có được ấy là do cậu thanh niên trẻ tuổi cạnh ông ấy tìm thấy ở chợ cổ đấy. Lúc ấy tôi cũng có mặt ở đó, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy lấy một chiếc chén sứ bị dính một tầng sơn từ trong đống đồ rách nát kia ra, sau đó cậu ấy liền thanh toán tiền luôn, các ông nói lợi hại hay không?”

Lợi hại hay không Từ Hải Triều không biết, nhưng khϊếp sợ thì có rồi đấy.

Kia chính là Đường Dục đấy, tiểu phế vật của nhà họ Đường biết chơi đồ sứ từ khi nào vậy?

Vào lúc anh ta định gọi điện thoại cho Đường Lạc hỏi một chút về Đường Dục xem là chuyện như thế nào thì gáy anh ta bị ăn ngay một phát đánh.

“Bốp...” một cái

Từ Hải Triều quay đầu lại, thấy là bố mình, anh ta đành phải nuốt mấy câu mắng người kia vào: “Sao bố lại đánh vào đầu con vậy?”

Từ Chính còn đang chuẩn bị đánh cho Từ Hải Triều thêm phát nữa, thấy vậy, Từ Hải Triều vội vàng né tránh nói: “Có chuyện gì thì bố cứ nói đi, đang ở bên ngoài đấy, bố có thể chừa chút mặt mũi cho con không?”

“Anh còn sĩ diện?” Từ Chính nói: “Lễ phép tôi dạy anh từ nhỏ đều vứt cho chó ăn rồi à? Y như một thằng ngốc, nhìn thấy Chủ tịch Chu cũng không biết chào hỏi, dẫn anh tới là để anh làm cảnh à?”

Sở dĩ hôm nay bố con Từ Hải Triều tới đây là bởi vì Từ Chính nghe nói Chủ tịch Phòng Thương mại thích mấy thứ này, mà dạo gần đây công ty nhà bọn họ đang muốn nhận một hạng mục mới, hạng mục đó cần phải có chữ ký của Phòng Thương mại, nhưng mãi bọn họ cũng không được ký thông qua cho nên bọn họ tính toán tới chỗ này thử vận may.

Từ Hải Triều che gáy lại vẻ mặt mờ mịt: “Chủ tịch? Ai ạ?”

Từ Chính hận không thể cắn chết đứa con ngốc nhà mình: “Còn ai nữa, là người vừa đi qua trước mặt anh đấy!”

Từ Hải Triều: “...”

Vừa rồi Từ Chính gặp người quen ở bên ngoài, đứng trò chuyện vài câu, không nghĩ tới lại bỏ lỡ cơ hội chào hỏi với Chủ tịch Chu. Nhìn thấy Từ Hải Triều đứng ở chỗ này, còn tưởng con trai mình có lộ mặt ra, kết quả khen ngược, đầu óc nó còn thẳng hơn cả cái cột đình.

Từ Chính kéo Từ Hải Triều đến một bên: “Vừa rồi bố có thấy con nói chuyện với cậu thanh niên đi cùng Chủ tịch Chu, con quen cậu ta à?”

Cậu thanh niên đi cùng Chủ tịch Chu?

Từ Hải Triều hậu tri hậu giác phát hiện ra người mà Từ Chính nói đến là Đường Dục, anh ta nhìn bố mình với tâm tình phức tạp: “Cậu thanh niên trẻ tuổi kia, bố cũng biết.”

Biểu tình trên mặt của Từ Chính sáng lên trong nháy mắt: “Là ai vậy?”

Nếu không phải vừa nãy Từ Hải Triều có nói chuyện với Đường Dục thì anh ta đều phải hoài nghi người vừa rồi có phải là Đường Dục hay không, Đường Dục vậy mà lại quen biết Chủ tịch Phòng Thương mại, mấy tháng không gặp thằng nhóc này đã làm những gì rồi vậy?

Từ Hải Triều cảm thấy chuyện “giật gân” như này không thể để một mình anh ta “hưởng thụ” được: “Bố còn nhớ rõ em trai của Đường Lạc không?”

Người này, làm gì có ai quên được cơ chứ?

Tiểu phế vật của nhà họ Đường, vô dụng đến mức mọi người đều biết, hai vợ chồng Đường Vĩ Hoành cực kỳ yêu thương nuông chiều cậu ta, kết quả liền nuôi ra một kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời, Từ Chính ông cũng không biết nên đồng tình với bọn họ, hay là nên chế giễu nữa.

Nhắc tới Đường Dục khiến Từ Chính cảm thấy đen đủi: “Con nhắc tới cậu ta làm gì?”

Từ Hải Triều nói: “Bởi vì người đi lên cùng với Chủ tịch Chu chính là Đường Dục ạ.”

Từ Chính: “...” Ông ta không tin.

Vì xác minh lời Từ Hải Triều nói có phải là thật hay không, Từ Chính để Từ Hải Triều ở dưới còn ông ta tự mình đi lên tầng hai.

Từ Hải Triều không sốt ruột lên lầu, càng nghĩ anh ta càng cảm thấy kỳ quặc, anh ta đã gửi tin nhắn cho Đường Lạc, nói anh ta nhìn thấy Đường Dục ở trong cửa hàng đồ cổ, hỏi Đường Lạc có đến đây đưa cậu ta về hay không.

Dù sao cũng là cửa hàng đồ cổ, Đường Dục lại là người không đáng tin, chạm vào làm hư hỏng cái gì đều phải bỏ tiền ra giải quyết, mặc dù nhà họ Đường không thiếu tiền, nhưng chắc hẳn là nhà bọn họ cũng không vui khi Đường Dục gây ra tai họa như vậy.

Vài phút sau, Từ Hải Triều nhận được tin nhắn của Đường Lạc: [Nó thích ở đâu thì ở, không liên quan gì đến tôi.]

Lần trước Đường Lạc bảo Đường Vĩ Hoành đến đồn công an, kết quả Đường Vĩ Hoành về nhà liền mắng cho cậu ta một trận, nói đi một chuyến tốn mất 2 triệu, suýt nữa là thẻ của ông ta đều bị đóng băng rồi.

Lúc nhận được tin nhắn của Từ Hải Triều, Đường Lạc đang ở cùng Tiêu Sí Hành. Trả lời tin nhắn xong cậu ta liếc mắt nhìn Tiêu Sí Hành một cái.

Dạo gần đây Tiêu Sí Hành luôn đến chỗ cậu ta, làm cậu ta có chút phiền: “Dạo này anh có gặp Tiểu Dục không?”

Nhắc tới Đường Dục, tâm tình của Tiêu Sí Hành có hơi phức tạp, một mặt là vì dạo gần đây Đường Dục không để ý tới anh ta, mặt khác anh ta lại sợ Đường Lạc cảm thấy anh ta và Đường Dục có gì với nhau.

“Không có, lâu lắm rồi anh không liên lạc với em ấy.” Tiêu Sí Hành hỏi: “Sao em lại đột nhiên nhắc tới em ấy vậy, em ấy tới tìm em à?”

Nghe Tiêu Sí Hành nói lâu rồi anh ta không gặp Đường Dục, Đường Lạc nhíu nhíu mày: “Em ấy đăng ký kết hôn với Chủ tịch Tần, anh biết không?”

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe “kít” lên một tiếng rồi quẹo vào vành đai xanh...

Cả người Tiêu Sí Hành đập vào vô lăng, anh ta ngẩng đầu lên, khϊếp sợ nhìn về phía Đường Lạc: “... Em nói cái gì?”