Chương 12:
Nhìn chàng trai với biểu tình phức tạp đan xen trên mặt, thoạt nhìn tuổi tác cũng xêm xêm mình, trong lúc nhất thời Đường Dục nhìn không ra cậu ta đang có cảm xúc gì.
Đường Dục chớp chớp mắt, hỏi: “Cậu biết tôi hả?”
Nghe vậy, Dư Nhạc Dương trợn trắng mắt: “Cậu còn giả vờ mất trí nhớ với tôi ở đây đấy à?”
Nghe ngữ khí của người này thì có vẻ là quan hệ giữa nguyên chủ và cậu ta không phải là quá tốt, Đường Dục không nhớ rõ trong tiểu thuyết nguyên chủ có bạn bè thân thiết gì hay không, mà cậu cũng lười trong việc hàn gắn các mối quan hệ giao thiệp trước kia của nguyên chủ.
Thấy Đường Dục quay đầu đi không để ý tới mình, Dư Nhạc Dương “chậc” một tiếng, cậu ta còn lười phản ứng với tên ngốc này đâu!
“Ông chủ, cái này bán thế nào?”
Hai sạp hàng này đều là của một người, cũng chính là chủ nhân của chiếc lư thời Thanh kia. Lúc này, chủ sạp vẫn còn đang bị câu nói kia của Chu lão làm tổn thương tinh thần, vì vậy, chỉ thấy chủ sạp nhìn thoáng qua chiếc chén sứ với vẻ ngoài bình thường trong tay Đường Dục, công phu sư tử ngoạm nói: “Hai trăm nghìn.”
Đường Dục cầm lấy chén sứ: “Tôi mua.”
Người chung quanh nhanh chóng đặt tầm mắt lên trên người Đường Dục... Nhìn kìa nhìn kìa, người coi tiền như rác không phải là đã tới rồi hay sao!
Dư Nhạc Dương vốn không muốn để ý đến Đường Dục, nhưng thấy cậu giống như một tên ngốc, người ta muốn bao nhiêu tiền thì đưa bấy nhiêu tiền, cậu ta vẫn không nhịn được nói: “Cậu có bị ngốc hay không đấy? Cậu không biết mặc cả à, một cái chén mẻ như vậy mà hai trăm nghìn, đầu cậu toàn đá à?”
Dư Nhạc Dương không ghét người giàu, chỉ là cậu ta không vừa mắt với chuyện Đường Dục tiêu tiền như rác mà thôi.
Thấy Đường Dục hai trăm nghìn đều không mặc cả mà mua luôn cái chén kia, Chu lão đi tới nhìn nhìn rồi nói: “Anh bạn nhỏ, mua đồ thì cẩn thận là tốt nhất, trả tiền rồi thì không thể đổi ý được đâu.”
Chủ quán còn đang trông cậy vào việc lấy lại tiền vốn, vừa nghe thấy Chu lão nói như vậy, cũng vội vàng nói: “Chu lão ngài đây là làm gì vậy?”
Chu lão cười cười: “Người trẻ tuổi dễ xúc động mà.”
Đường Dục gật gật đầu: “Vâng, ngài nói rất đúng.” Vì thế cậu vội vàng thanh toán, sợ ông chủ đổi ý.
Chu lão: “...”
Nhìn thì tưởng là một đứa trẻ khôn khéo, không nghĩ tới lại là một con hổ giấy, Chu lão lắc đầu: “Thứ này không đáng giá đâu.”
Mấy người chung quanh tự cho là bản thân có mắt nhìn vật phẩm thì thầm to nhỏ...
“Vẫn còn non và xanh lắm.”
“Người trẻ tuổi mà phải ăn chút giáo huấn mới khôn lên được.”
“Coi như mua lấy sự vui vẻ đi, nhìn cũng không giống người thiếu tiền.”
Đường Dục không để ý đến mấy lời những người này nói, cậu nhìn về phía người được gọi là Chu lão kia hỏi: “Ngài là người trong nghề ạ?”
Chu lão cầm một chiếc mặt dây đá Tourmaline với tỉ lệ tốt nhất vân vê trong tay: “Tùy tiện chơi thôi, không phải là người trong nghề.”
Đường Dục cầm chén đưa cho Chu lão: “Nếu không ngài nhìn giúp cháu với?”
Chiếc chén sứ này không có gì bắt mắt cả. Chỉ đứng ở kia nhìn lướt qua là Chu lão đã cảm thấy nó không có giá trị gì rồi, ông vốn định nói không cần xem, nhưng lại sợ đả kích tới sở thích của cậu bạn nhỏ, rốt cuộc thì hiện giờ có rất ít người trẻ như cậu chơi đồ cổ.
Vì vậy Chu lão cầm mặt dây đá Tourmaline, nhận lấy chén sứ xoay xoay một vòng nhìn thân chén, lúc xoay đến vòng thứ hai động tác của Chu lão khẽ khựng lại, trên mặt ông lộ ra một tia kinh ngạc, chỉ thấy ông lấy mắt kính ra đeo lên, cẩn thận xem xét, sau đó ông liếc mắt nhìn Đường Dục một cái.
Đường Dục cười cười, biết Chu lão đây là nhìn ra manh mối.
Chu lão vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có phần hơi ngoài ý muốn.
Kinh ngạc vui mừng là vì cái chén này, ngoài ý muốn chính là vì người thanh niên trước mắt ông này.
Động tác tháo mắt kính xuống của Chu lão có chút vội vàng: “Chỗ này có công cụ giám định, cậu có cần giám định hay không?”
Mấy người vừa rồi nói Đường Dục còn trẻ người non dạ kia, lúc này đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cần hay không cần gì á!!?
Bọn họ nhìn chiếc chén sứ trong tay Chu lão, có thể làm Chu lão lộ ra biểu tình như vậy, lẽ nào chiếc chén này thật sự có gì đó đặc biệt hả?
Về chiếc chén sứ kia, thân chén bị quét một tầng sơn, che giấu đi màu sắc và hoa văn vốn có của nó, chỉ có một góc rất nhỏ lộ ra màu gốc của nó, loại bỏ tầng sơn ở phía ngoài đi mà nói, chắc chắn là một vật phẩm sống động tinh xảo.
Đường Dục lắc đầu: “Cháu không biết làm.”
Chu lão vội vàng nhận việc: “Nếu cậu tin tưởng tôi thì tôi làm.”
***
Cạo bỏ lớp men phía ngoài chén sứ mất hơn hai tiếng đồng hồ. Chu lão xử lý từng chút từng chút một, loại bỏ phần sơn phía ngoài chiếc chén sứ kia một cách sạch sẽ gọn gàng, cùng với lúc đó, một chiếc chén sứ không có gì bắt mắt lập tức liền biến thành một dáng vẻ khác.
Vốn tưởng rằng chỉ là một chiếc chén sứ tầm thường, kết quả lại thành một chiếc chén sứ tráng men nhuốm màu thời gian, đám người chung quanh kinh ngạc nhìn về phía Đường Dục ... Người này làm gì mà còn non và xanh chứ, phải là mắt tinh như cú thì có!
Chu lão yêu thích không buông tay vỗ về lên thân chiếc chén sứ tráng men kia nói: “Nhiều năm rồi tôi chưa thấy qua vật phẩm tráng men nào được bảo tồn tốt như vậy cả.”
Lúc này cả người chủ sạp đều đã ngây ra như phỗng rồi, cái chén mẻ này được đặt ở chỗ này của ông ta bao lâu rồi ông ta đều không nhớ rõ, như thế nào sẽ là thứ tốt chứ?
Có người hỏi: “Chu lão, ngài nhìn xem đại khái là đồ vật từ đời nào vậy?”
Chu lão đắc ý như chính ông nhặt được của hời: “Ước chừng là từ triều Tống.”
Những người chung quanh há hốc ra vì kinh ngạc...
Nghe vậy chủ sạp tiếc đến đứt ruột, ông ta đã bỏ ra 900 nghìn để mua một chiếc lư thời Thanh không bán được giá cao, hiện giờ lại bán một chiếc chén sứ tráng men triều Tống với giá hai trăm nghìn!
Ông cụ chủ sạp che lại ngực, ông ta~ có chút không thở nổi.
Dư Nhạc Dương hừ một tiếng: “Mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi.”
Chu lão cười nói: “Cậu ấy cũng không phải là mèo mù, mà là một con mèo với nhãn lực cực kỳ cao.”
Nghe vậy Đường Dục vội nói: “Ăn may thôi ạ.”
Chu lão đánh giá Đường Dục trước mặt ông, chiếc chén này ông đều không phát hiện ra, vậy mà lại có thể bị người thanh niên này lôi từ trong một đống đồ rách nát ra, tuy không thể thiếu yếu tố may mắn, nhưng muốn nói cậu nhóc này không có chút bản lĩnh nào thì ông không tin.
Chu lão hỏi: “Anh bạn nhỏ, cái chén này cậu bán không?”
Đường Dục không thích tráng men, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện bán.
Thấy cậu do dự, Chu lão lại nói: “Nếu cậu không muốn bán thì đổi lấy thứ khác với tôi đi, nhà tôi có không ít đồ, cậu có muốn về nhà tôi xem thử không?”
Có người quen thuộc Chu lão nói đồ trong nhà Chu lão còn nhiều hơn so với cửa hàng này, còn có người nói đồ trong nhà Chu lão đều là mấy thứ đáng giá, vì vậy Đường Dục không khỏi có chút lung lay, từ lúc cậu xuyên đến chỗ này, đã rất lâu rồi cậu không được sờ qua thứ tốt.
Nhà Chu lão cách chợ bán đồ cổ không xa, chỉ cách hai con phố, nhưng hai con phố đối với hệ người lười như Đường Dục mà nói, đi đến đó thôi cũng đủ mệt chết cậu rồi.
Cũng may vì Chu lão đã có tuổi rồi nên ông không đi nhanh. Hai người họ chậm rãi đi qua đường, chậm rãi tới mức sắp hết đèn xanh rồi mà hai người họ vẫn còn lắc lư ở giữa đường!!!!
Chu lão ở trong một tầng chung cư mà mỗi một nhà đều có một thang máy riêng, trước khi lên lầu Đường Dục nhìn Dư Nhạc Dương một đường đi theo hai người họ lại đây- người hiện đang làm bộ giống như không có việc gì mà nhìn đông nhìn tây.
Đường Dục hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Dư Nhạc Dương dương cằm nói: “Cậu quản tôi tới đây làm gì?”
Thấy hai người Đường Dục và Dư Nhạc Dương giương cung bạt kiếm, Chu lão hỏi: “ Không phải là cùng đến à?”
Đường Dục vừa muốn lắc đầu thì đã nghe thấy Dư Nhạc Dương nói: “Cháu và cậu ta là bạn học với nhau.”
Đường Dục nhìn hiền lành chất phác, thoạt nhìn cậu hoàn toàn không giống với người sẽ chơi chung với Dư Nhạc Dương chút nào hết.
Vì vậy Chu lão hỏi Đường Dục: “Có phải như vậy không?”
Đường Dục cũng không quá rõ ràng, cậu nhìn Dư Nhạc Dương.
Dư Nhạc Dương bị ánh mắt nghi ngờ của Đường Dục kí©ɧ ŧɧí©ɧ: “Cậu có ý gì đấy? Cậu sẽ không bảo là tôi nói dối đi? Cậu tên Đường Dục không sai đi? Anh cậu tên Đường Lạc, cậu sống ở nhà bác cậu, tôi nói không sai đi?”
Đường Dục chưa thấy qua người nào hay kích động như Dư Nhạc Dương cả, giống như chỉ cần cậu lắc đầu cái là cậu ta sẽ sửng cồ lên cắn cậu ngay.
Đường Dục vội vàng gật gật đầu với Chu lão: “Cậu ta không nói sai.”
Chu lão buồn cười nói: “Vậy sao nhìn cậu giống như không quen cậu ta vậy?”
Đường Dục xác thật không quen biết Dư Nhạc Dương: “Có thể là vì chúng cháu không phải là bạn tốt với nhau.”
Dư Nhạc Dương “chậc” một tiếng: “Ai làm bạn với tên ngốc nhà cậu chứ, nếu không phải sợ cậu bị người ta lừa tôi mới lười đến đây.”
Chu lão cảm thấy người trẻ tuổi cãi nhau rất có ý tứ: “Nếu đã tới rồi thì cùng nhau đi lên ngồi xem đi.”
Ra khỏi thang máy là đến phòng khách. Phòng khách được bố trí gọn gàng sạch sẽ, bốn mặt tường đều được kiến tạo thành ngăn tủ, trên tủ đều là những món đồ mà Chu lão tìm được, bé bé lớn lớn đều có cả.
Dư Nhạc Dương bị sự chỉnh tề của ngăn tủ hấp dẫn, không biết nên xem cái nào trước.
Đường Dục nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt cậu dừng lại ở một cái nghiên mực trên bàn.
Thấy cậu xem đến nghiêm túc, Chu lão đi tới. Cho rằng cậu đang xem lư hương Cửu Liên cạnh nghiên mực, Chu lão nói: “Lư hương này không đáng giá.”
Đường Dục chỉ vào nghiên mực đã được dùng qua: “Cháu muốn đổi cái chén kia lấy nghiên mực này.”
Dư Nhạc Dương đang xem sứ men xanh trong ngăn tủ, nghe thấy Đường Dục nói quay đầu lại châm chọc nói: “Cậu lấy nghiên mực làm gì, để đánh người hả?”
Đường Dục tính tình tốt nói: “Đương nhiên là để dùng rồi.”
Dư Nhạc Dương “A” một tiếng: “Cậu biết dùng như thế nào à?”
Dư Nhạc Dương đi tới, cúi người cầm nghiên mực lên, ông ngoại và cụ ngoại cậu ta đều thích chơi chữ, cậu ta mưa dầm thấm đất, nên cũng không đến mức luống cuống không biết gì.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta đến chợ bán đồ cổ, lần trước cậu ta và ông ngoại cậu ta đã dạo quanh chợ đồ cổ cả một ngày rồi, cậu ta có nhìn thấy cảnh người ta nhặt được bảo vật, cũng nhìn thấy cảnh người ta táng gia bại sản. Hôm nay Đường Dục nhặt được bảo vật khiến cậu ta cảm thấy rất kinh ngạc nhưng cậu ta vẫn cảm thấy Đường Dục là mèo mù vớ phải chuột chết.
Nhìn nghiên mực trên bàn, Dư Nhạc Dương lại lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Đường Dục một cái, nghiên mực này xác thật là đồ tốt, nhưng cậu ta không muốn khen Đường Dục cho lắm, vì vậy Dư Nhạc Dương khẩu thị tâm phi nói: “Nghiên mực này... cũng được đấy.”
Chu lão nhìn Đường Dục, khắp phòng đều là bảo vật vậy mà chàng trai trẻ này đều không xem, vừa vào đã nhìn trúng nghiên mực này, đây là cảm thấy đồ vật trong phòng của ông không có giá trị, hay đơn thuần chỉ là một người yêu thích văn học thơ ca?
Nghiên mực này đối với người bình thường mà nói lấy ra cũng khá oke, nhưng nếu dùng để đổi lấy chiếc chén sứ tráng men kia thì ước chừng mười cái nghiên mực này cũng không đủ.
Vì vậy Chu lão không muốn chiếm lời của Đường Dục nói: “Nếu cậu thích nghiên mực, tôi sẽ tìm một cái nghiên mực tốt hơn cho cậu, tôi quen biết một người sưu tầm không ít nghiên mực tốt, để tôi đến chỗ ông ta vơ vét lấy một cái cho cậu, ba ngày sau cậu đến đây một chuyến nữa.”
Nghe Chu lão nói, hai mắt Dư Nhạc Dương đều phát sáng lên: “Thật vậy ạ?”
Hỏi xong, cậu ta nhìn thoáng qua chiếc chén sứ tráng men trong tay Chu lão, lập tức nói: “Vậy chiếc chén sứ này chúng cháu cầm về trước, ba ngày sau bọn cháu mang lại đây sau.”
Chu lão nhìn ra Dư Nhạc Dương sợ ông nói chuyện không giữ lời, lừa nghiên mực của bọn họ, cười nói: “Cậu bé kia còn chưa nói gì, vậy mà cậu đã sốt ruột thay cho cậu bé ấy rồi, không phải nói là không phải bạn bè tốt à?”
Dư Nhạc Dương đúng lý hợp tình nói: “Cậu ta ngốc nhưng cháu lại không ngốc, cái chén này không thể để ở chỗ ông được, bằng không đến lúc đó nói đều nói không rõ.”
Dư Nhạc Dương mới vừa nói xong, liền nghe Đường Dục chậm rì rì nói: “Cứ để ở đây đi ạ.” Dù sao lần sau cũng phải cầm đến đây, mà cậu lười cầm đi.
Dư Nhạc Dương: “...”
Dư Nhạc Dương vội vã nhìn về phía Đường Dục, thấy cậu nghiêm túc, Dư Nhạc Dương gật đầu nói: “Được thôi, tôi đây là không trâu bắt chó đi cày mà!” Nói xong, Dư Nhạc Dương thở phì phì bỏ đi.
Đường Dục và Chu lão hẹn nhau ba ngày sau Đường Dục tới nhà Chu lão lấy nghiên mực, chiếc chén sứ tráng men này của Đường Dục sẽ đặt ở chỗ Chu lão luôn.
Chu lão hỏi: “Cứ tin tưởng tôi ngay thế à?”
Đường Dục lấy di động ra, Chu lão phát hiện di động vẫn luôn trong trạng thái ghi âm.
Chu lão cười: “Vậy mà bạn cậu còn nói cậu khờ, xem ra chưa chắc là như vậy.”
Đường Dục cũng cười nói: “Đề phòng vạn nhất thôi, ngài đừng để ý.”
Đường Dục cho rằng Dư Nhạc Dương đi rồi, kết quả lúc ra cửa cậu thấy Dư Nhạc Dương dựa vào tường ngồi xổm ở cửa. Thấy cậu thật sự tay không đi ra, Dư Nhạc Dương hằm hằm đứng dậy, dùng sức chọc vào nút ấn thang máy. Cửa thang máy vừa mở ra cái, Dư Nhạc Dương đi nhanh vào trong.
Đường Dục hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cậu vẫn đi vào thang máy cùng với Dư Nhạc Dương.
Cửa thang máy đóng lại, Đường Dục nghe thấy Dư Nhạc Dương thấp giọng mắng: “Ngu ngốc”.
Đường Dục nghi hoặc hỏi: “Cậu đang mắng tôi à?”
Dư Nhạc Dương xoay cổ ra chỗ khác không để ý tới cậu.
Đường Dục cảm thấy người này giống như không phải thật sự chán ghét cậu, bằng không như thế nào sẽ đi cùng cậu tới đây vì sợ cậu bị lừa, còn dỗi cậu vì cậu không chịu cầm chén về.
Vì vậy Đường Dục hỏi Dư Nhạc Dương: “Chúng ta là bạn bè à?”
Dư Nhạc Dương ghét bỏ trừng mắt liếc nhìn cậu một cái: “Ai làm bạn với cậu chứ!”
... Oh, hoá ra không phải.
Đường Dục lại hỏi: “Cậu biết Đường Lạc?”
Dư Nhạc Dương không kiên nhẫn: “Cậu có thể đừng nói những lời vô nghĩa được không?”
Trong tiểu thuyết, đám bạn của Đường Dục, hầu như đều là bạn của Đường Lạc, ngoài mặt thì bọn họ cùng ăn cùng uống cùng chơi với nguyên chủ, nhưng sau lưng thì lại vì Đường Lạc mà ngầm nói xấu nguyên chủ khắp nơi.
Đường Dục yêu cầu xác nhận: “Cậu là bạn của Đường Lạc à?”
Biểu tình trên mặt của Dư Nhạc Dương nhanh chóng trở nên vặn vẹo, giống như nuốt phải ruồi bọ: “Cậu cố ý đấy à? Biết rõ tôi không ưa cậu ta còn hỏi thế!”
Dư Nhạc Dương không thích Đường Dục là chuyện của lúc sau. Trước năm 4 tiểu học bọn họ vẫn là bạn bè tốt như hình với bóng, nhưng kể từ khi mẹ Đường Dục qua đời, cậu được bác cậu nhận nuôi, cậu càng ngày càng tụt dốc không phanh, không học vấn không nghề nghiệp mỗi ngày chỉ biết chơi, Dư Nhạc Dương chê cậu không nghiêm túc học hành, Đường Dục đồng dạng cũng ghét bỏ Dư Nhạc Dương không thú vị, hai con người không ở cùng một tần số khó lòng hợp tác với nhau, chậm rãi, hai người họ đều không phản ứng lẫn nhau.
Còn về Đường Lạc, Dư Nhạc Dương chính là đơn thuần chán ghét cậu ta, cả ngày ra vẻ cao cao tại thượng, giống như không ai biết công ty nhà cậu ta là do mẹ Đường Dục để lại vậy đó!
Tu hú chiếm tổ còn cao điệu như vậy, nhìn thôi đã thấy ghê tởm rồi.
Từ câu trả lời của Dư Nhạc Dương, Đường Dục đưa ra kết luận ... Cậu ta không phải bạn của Đường Lạc, còn rất chán ghét Đường Lạc.
Đường Dục gật gật đầu: “Nếu cậu không phải bạn của Đường Lạc thì chúng ta có thể làm bạn bè với nhau.”
Dư Nhạc Dương không nghĩ tới Đường Dục sẽ nói nói như vậy, cậu ta sửng sốt một chút rồi nói: “Ai, ai muốn làm bạn với cậu chứ?”
Đường Dục: “Cậu không muốn tới xem nghiên mực kia nữa à?”
Dư Nhạc Dương: “...”
Đường Dục cười tủm tỉm dụ dỗ từng theo trình tự: “Làm bạn với tôi cậu mới có thể đi cùng tôi tới á.”
Dư Nhạc Dương: “...” C** mẹ nó cậu uy hϊếp tôi đấy à?
Đường Dục đưa điện thoại qua nói: “Cho tôi xin số của cậu, lần sau đi tôi gọi cậu cùng đi.”
Nghe vậy Dư Nhạc Dương tức đến mức nhảy dựng người lên rống to: “Cậu xóa số của tôi rồi?”
Bị hoảng sợ Đường Dục: “...”
Dư Nhạc trừng mắt với Đường Dục, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số Đường Dục gọi qua, trong lòng nói, lát nữa, nếu trên máy cậu chỉ hiển thị một dãy số thôi thì ông đây sẽ tặng cậu một vé vào danh sách đen, xoá hết số cậu luôn.