Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Ác

Chương 8

Chương 8:

Đường Vĩ Hoành vừa mới chuyển khoản cho Đường Dục chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Tần Thời Luật.

Đường Vĩ Hoành vui vẻ nói: “Tiểu Tần à, đã trễ thế này rồi sao còn gọi điện cho bác vậy?”

Lúc trước Đường Vĩ Hoành đều gọi Tần Thời Luật là “Chủ tịch Tần”, nhưng giờ biết Đường Dục và Tần Thời Luật làm giấy đăng ký kết hôn với nhau, lá gan của Đường Vĩ Hoành liền lớn lên, thay đổi xưng hô ngay và luôn. Ông ta tự nghĩ rằng, ông ta là bác ruột của Đường Dục, mà nay Đường Dục và Tần Thời Luật đã kết hôn với nhau, vì vậy ông ta cũng là bác của Tần Thời Luật.

Lúc này, bước chân về phòng của Đường Lạc khựng lại, cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Đường Vĩ Hoành hỏi: “Bố, bố đang nói chuyện với ai vậy?”

Đường Vĩ Hoành không phản ứng Đường Lạc.

Trong điện thoại, một tiếng “Đường tiên sinh” của Tần Thời Luật trực tiếp kéo dãn quan hệ mà Đường Vĩ Hoành vừa mới kéo gần lại.

“Tôi cũng không muốn muộn như vậy rồi còn quấy rầy Đường tiên sinh.” Tần Thời Luật không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Đường tiên sinh vừa mới chuyển tiền cho Tiểu Dục?”

Đường Vĩ Hoành còn tưởng chuyện gì, nghe vậy ông ta cười nói: “Đứa nhỏ này, sao lại nói cả chuyện nhỏ nhặt như này với cháu vậy, nghe nói hai cháu đăng ký kết hôn nên bác chuyển cho thằng bé ít tiền để nó mua quà cho cháu, Tiểu Dục đứa nhỏ này vẫn luôn không hiểu chuyện, chút việc nhỏ như này đều là bác dạy nó đâu.”

Tần Thời Luật lười so đo chuyện ông ta nói hươu nói vượn: “Sau khi nhận được chuyển khoản của ông xong, Tiểu Dục cơm cũng chưa ăn xong liền thương tâm đau khổ lên phòng rồi, bỏ lại tôi một người ở trên bàn cơm.”

“Ai, ai chuyện này...” Đường Vĩ Hoành không biết mấy chữ “thương tâm đau khổ” đến từ đâu nói: “Đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện rồi!”

“Em ấy không hiểu chuyện thật, đã kết hôn rồi sao còn có thể đòi tiền của ông được nữa?” Giọng điệu Tần Thời Luật lạnh như băng: “Nhưng có phải là Đường tiên sinh cho quá ít rồi hay không, một cặp măng-sét của tôi cũng đã từ 800 nghìn trở lên rồi, Đường tiên sinh cảm thấy hai trăm nghìn có thể mua được gì? Nếu ông không muốn cho có thể không cho, Tiểu Dục kết hôn với tôi, cũng không thiếu hai trăm nghìn kia của ông, chỉ là ông dùng hai trăm nghìn này tới nhục nhã tôi, tôi không biết nên làm gì bây giờ.”

Tim Đường Vĩ Hoành đập thình thịch, ông ta còn trông cậy vào tiền vốn của Tần Thời Luật để kinh doanh đấy!

Đường Vĩ Hoành đầu hai thứ tóc nhanh chóng vận chuyển đầu óc, ông ta vội vàng nói: “Chuyện này, chuyện này, chắc là có hiểu lầm gì rồi, sao bác có thể cho Đường Dục mỗi hai trăm nghìn được, nhất định là chuyển nhầm rồi!”

Tông giọng của Tần Thời Luật không chút thay đổi: “Ồ? Phải không, mong ông nhanh chóng sửa chữa sai sót.”

Một cuộc điện thoại gọi đến của Tần Thời Luật làm trán Đường Vĩ Hoành toát ra một trận mồ hôi. Thấy ông ta lại muốn chuyển tiền cho Đường Dục, Lương Như có chút không vui: “Sao còn chuyển nữa vậy?”

“Bà thì biết cái gì?” Đường Vĩ Hoành trừng mắt liếc nhìn bà ta một cái. Trong lòng lại nghĩ Đường Dục vô dụng, chuyển tiền cho nó thôi mà lại kéo theo bao nhiêu rắc rối như này.

Đường Lạc cau mày, lúc này cậu ta đã đứng ở trước mặt Đường Vĩ Hoành: “Bố, bố vừa mới nói ai với ai làm giấy đăng ký kết hôn vậy ạ?”

“Còn có thể là ai nữa?” Đường Vĩ Hoành chuyển cho Đường Dục hai triệu, lúc nhập đến con số 0 cuối cùng ông ta cảm thấy cực kỳ đau lòng, tim đều đang nhỏ máu: “Đương nhiên là Đường Dục rồi.”

Hai tay rũ ở bên người của Đường Lạc run lên, mặt trắng toát: “Cậu, cậu ta kết hôn với ai?”

Đường Vĩ Hoành sao có thể không biết tâm tư của con trai mình chứ, nếu có thể, ông ta đương nhiên muốn cho con trai của mình leo lên cây đại thụ của nhà họ Tần kia, nhưng ngược đời là Tần Thời Luật lại coi trọng Đường Dục, ông ta có thể làm gì chứ?

Hơn nữa Đường Vĩ Hoành cũng không nghĩ tới Đường Dục và Tần Thời Luật sẽ kết hôn với nhau, lúc trước, lúc ông ta bảo Đường Dục đi tìm Tần Thời Luật nó còn trăm triệu lần không muốn, vậy thì, sao mới đến đó hai tháng, đã đi đăng ký kết hôn rồi?

Mạch não của thằng nhóc đó, quả nhiên là người bình thường không xem hiểu được.

Đường Vĩ Hoành liếc nhìn Đường Lạc một cái: “Được rồi, đừng lại nghĩ đến những cái có có không không đấy nữa, hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, con cũng đừng trộn lẫn vào.”

Vừa nghĩ đến hai triệu hai chuyển cho Đường Dục, Đường Vĩ Hoành liền cảm thấy khó chịu. Nên giờ nhìn thấy Đường Lạc đứng ở đó với sắc mặt nhợt nhạt xanh xao kia, ông ta càng thấy phiền lòng thêm: “Đi đi, đi đi, bày sắc mặt đó ra cho ai xem hả? Còn không phải chính mày vô dụng, Đường Dục đều đã trở thành một kẻ bất tài như vậy rồi còn có thể được họ Tần kia coi trọng, nếu mày sớm bỏ ra thêm chút tâm tư trên người cậu ta thì hiện giờ còn đến lượt Đường Dục được à?”

Đường Lạc không phải là người có tính cách ồn ào ầm ĩ, từ nhỏ đến lớn Đường Vĩ Hoành và Lương Như đều cực kỳ nghiêm khắc với cậu ta, nhưng lại luôn dỗ dành nuông chiều Đường Dục, Đường Dục muốn ầm ĩ náo loạn như thế nào đều được, nhưng cậu ta thì không được phép, có một đoạn thời gian, thậm chí cậu ta còn hoài nghi Đường Dục mới là con ruột của hai người họ.

Về sau trưởng thành cậu ta mới biết được rằng, bố mẹ cậu ta làm như vậy, kỳ thật là do họ muốn nuôi dưỡng Đường Dục thành một tên phế vật, vì thế cậu ta lại càng nỗ lực trở nên ưu tú hơn, đặc biệt là ở trước mặt người kia .

Đường Vĩ Hoành nói cậu ta không chịu bỏ tâm tư công sức, lời này chính là oan uổng cho cậu ta, cậu ta đã cố gắng rất nhiều rồi, cũng bỏ ra không ít công sức rồi, ngược lại là tên điên điên khùng khùng Đường Dục kia, từ trước đến giờ nó chưa từng liếc mắt nhìn người kia một cái nào cả.

Cậu ta không hiểu vì sao Tần Thời Luật lại thích Đường Dục, mà Đường Dục, không phải là nó thích Tiêu Sí Hành hay sao? Sao lại kết hôn với Tần Thời Luật?

Nó bị điên à?!

Đường Lạc nắm chặt tay vào đường may của quần, thấy bố mẹ mình đều tiếp nhận kết quả này, cậu ta mới buông lỏng tay ra nói: “Con về phòng.”

Nhìn Đường Lạc mất hồn mất vía trở về phòng, Lương Như nhìn về phía Đường Vĩ Hoành oán trách nói: “Ông nói chuyện kiểu gì đấy, cái gì mà con trai tôi vô dụng, rõ ràng là ánh mắt Tần Thời Luật không tốt, không có con mắt tinh đời, không biết đâu là ngọc thật ngọc giả.”

Đường Vĩ Hoành cũng nghĩ như vậy, Đường Dục kia, trừ việc biết làm ầm ĩ náo loạn lên thì còn biết gì nữa chứ?

Nhưng hiện giờ điều mà ông ta lo lắng nhất chính là nhà họ Tần bên kia, nếu bọn họ biết Tần Thời Luật kết hôn với một kẻ phế vật như vậy, cũng đừng ầm ĩ từ hôn thôi, nhà họ Đường bọn họ không cho trả hàng đâu.

***

Tầng hai, Tần Thời Luật gõ vào cửa hai cái. Sau khi nghe thấy người bên trong rầu rĩ nói “Mời vào”, anh mới đẩy cửa ra đi vào, một mùi hương nhàn nhạt phả vào mặt anh.

Lần trước, lúc Tần Thời Luật vào đây, cũng chỉ cách lúc này có một tuần, nhưng sự thay đổi trong phòng Đường Dục lại không nhỏ.

Đường Dục ngồi ở trên một tấm thảm lông cừu được chế tác bằng thủ công tinh xảo, trước cậu là một chiếc bàn bằng gỗ, trên bàn có một chiếc lư hương lưu ly màu trắng, mà lư hương đang không ngừng nhè nhẹ tỏa hương.

Lúc này điện thoại của Đường Dục vang lên một tiếng, giống hệt với âm thanh ở trên bàn cơm, chắc là thông báo chuyển khoản.

Đường Dục nhìn thoáng qua, sau đó cậu đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật: “Bác tôi lại chuyển tiền cho tôi.”

Tần Thời Luật cũng không ngoài ý muốn về tốc độ của Đường Vĩ Hoành: “Lần này ông a chuyển cho em nhiều hay ít?”

Đường Dục kinh ngạc: “Hai triệu.”

Tần Thời Luật gật gật đầu: “Vừa lòng rồi chứ?”

Hiện giờ, vấn đề trong lòng cậu không phải là vừa lòng rồi hay không vừa lòng, mà là nghi hoặc, vì vậy Đường Dục gửi một dấu hỏi chấm cho Đường Vĩ Hoành: [?]

Đường Vĩ Hoành trả lời rất nhanh: [Vừa rồi không cẩn thận chuyển sai rồi, tiền, cháu cầm đi mua quà cho Tiểu Tần đi, đừng quá keo kiệt, mua cái nào tốt tốt chút.]

Nhìn tin nhắn mà Đường Vĩ Hoành gửi đến, Đường Dục càng cảm thấy kỳ quái hơn, cậu không tin chuyện Đường Vĩ Hoành chuyển nhầm đâu, hai trăm nghìn và hai triệu khác nhau rất nhiều đấy, hơn nữa cứ cho là chuyển sai đi, thì ông ta cũng chỉ cần chuyển thêm triệu tám cho cậu là được rồi, dù sao thì ông ta cũng không phải là người hào phóng đến mức không coi hai trăm nghìn là gì.

Tần Thời Luật không biết Đường Dục đang nghĩ gì, cả ngày đều ngẩn người ra rồi, giờ còn đốt tinh dầu ở trong phòng, đây là “tự viếng mồ mả” cho chính mình hả?

Tần Thời Luật: “Giờ có thể đi xuống ăn cơm được chưa?”

Dưới tầng, thím Trương đã hâm nóng lại đồ ăn.

Đường Dục và Tần Thời Luật ngồi ở đầu bàn ăn, Tần Thời Luật nhìn cậu hỏi: “Hiện giờ đã vui hơn chưa?”

Đường Dục cười cười với anh: “Ừm, cảm ơn anh.”

Tần Thời Luật nhướng mày: “Cảm ơn anh?”

Cặp mắt mèo của Đường Dục cong lên, cũng không cong quá nhiều, ý cười cũng chỉ nhàn nhạt thôi, nhưng lại làm người nhìn cảm thấy cực kỳ thoải mái: “Là anh khiến cho ông ta chuyển tiền cho tôi đi?”

Tần Thời Luật hơi sửng sốt một chút: “Sao em lại cảm thấy là như vậy? Ông ta là bác em mà, cho em tiền không phải rất bình thường hay sao?”

Đường Dục nghiêng nghiêng đầu, như là đang nói anh biết rõ còn cố hỏi.

Đây là lần đầu tiên hai người đều tự hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, Tần Thời Luật mím mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Đường Dục không biết Tần Thời Luật có hiểu ý của cậu hay không, nói thêm một câu: “Ông ta không tốt với tốt.” Nhìn thấy vẻ mặt ngoài ý muốn của Tần Thời Luật, Đường Dục biết mục đích của cậu đã đạt được.

Mọi người đều nói hai vợ chồng Đường Vĩ Hoành yêu thương cậu không có giới hạn, thậm chí còn yêu thương chăm sóc cậu nhiều hơn so với con trai ruột của bọn họ. Đường Dục không biết Tần Thời Luật nghĩ như thế nào, nhưng cậu cảm thấy cậu nên nói với anh một tiếng, Đường Vĩ Hoành đối xử không tốt với cậu, về sau có gì tốt, không cần thiết phải cho ông ta thì không cần phải cho.

Tần Thời Luật cảm thấy hơi ngoài ý muốn bởi vì anh không nghĩ tới Đường Dục sẽ cảm thấy Đường Vĩ Hoành đối xử không tốt với cậu, rốt cuộc thì cậu vẫn luôn rất ngốc~.

Tần Thời Luật nói: “Ông ta không tốt với em, vậy mà em còn bán mình cho anh vì ông ta?”

“Không phải bán mình.” Đường Dục sửa lại lời nói của Tần Thời Luật.

Cậu đồng ý kết hôn với Tần Thời Luật để đổi lấy cuộc sống sinh hoạt về sau của chính mình, có thể gọi là giao dịch, nhưng không thể là gọi là mua bán được, mặc dù nghe ra ý tứ cũng không sai biệt lắm, nhưng cậu không thích chữ “bán” này.

Đường Dục muốn thay đổi cách nhìn của Tần Thời Luật về vấn đề này, cậu nói: “Chuyện chúng ta kết hôn với nhau, là tôi tự nguyện, anh cũng là tự nguyện, hợp đồng thỏa thuận không có hiệu lực pháp lý lúc trước ấy, đã trở thành phế thải rồi, về sau anh không cần phải quan tâm đến người khác, chỉ cần lo cho tôi là được rồi.”

Nghe cậu nói, Tần Thời Luật không khỏi nghĩ đến một lời thề trong buổi lễ kết hôn “Hai bên tự nguyện kết thành vợ chồng”.

Hai chữ “tự nguyện” này, nghe thật hay, nếu như trong đó không có trộn lẫn với Tiêu Sí Hành thì lại càng tốt hơn.

“Vậy còn em.” Tần Thời Luật tự trào phúng bản thân ở trong lòng, đó chỉ là vài câu hoa ngôn xảo ngữ của em ấy mà thôi, vậy mà anh lại cắn câu: “Sau này em có còn quan tâm đến người khác không?”

Đường Dục lắc đầu: “Tôi đều mặc kệ, sau này, lòng tôi chỉ hướng về một mình anh.”

Lời này, bất kể là lấy lòng hay là có lệ, Tần Thời Luật đều thích nghe, đáng tiếc, anh không tin.

Đường Dục cũng không trông cậy vào việc Tần Thời Luật sẽ tin tưởng cậu qua một hai câu nói của cậu, thế nhưng đều không sao hết, cậu còn có một chiêu khác, chỉ cần một đoạn thời gian không lâu lắm nữa thôi, Tần Thời Luật sẽ tin tưởng cậu.

Đề tài này đến đây là kết thúc, ai cũng không nói tiếp nữa, Đường Dục và Tần Thời Luật an tĩnh ăn cơm.

Thế nhưng bữa cơm này lại được chú định là dài vô tận, điện thoại của Tần Thời Luật lại vang lên.

Anh nhìn thoáng qua dãy số gọi đến, không có gì bất ngờ xảy ra thì mục đích của cuộc gọi điện này chính là gọi tới để giáo huấn anh, chỉ là cách một tuần mẹ anh mới gọi điện thoại tới, động tác của cô Lý kia có phải là có hơi chậm hay không?

Lần trước, sau khi sắp xếp một buổi xem mắt cho Tần Thời Luật xong, Lâm Nghi liền đi du lịch, hôm nay mới trở về, kết quả vừa trở về đã được nghe người ta cáo trạng, lý do là con trai nhà bà đều đã kết hôn rồi mà bà còn sắp xếp cho con trai nhà bà gặp mặt con gái nhà người ta.

Tần Thời Luật còn chưa kịp nói một tiếng “Alo” thì bà Lâm đã liên tiếp phát ra vài tiếng rít gào...

“Tần Thời Luật! Con giải thích ngay cho mẹ chuyện này, Hi Nhã nói con kết hôn là chuyện như thế nào? Con kết hôn với ai? Kết hôn lúc nào? Con kết hôn vậy mà mẹ lại không biết! Tốt nhất là con hãy nói với mẹ chuyện này là giả, nếu không thì...”

“Là thật ạ.” Tần Thời Luật đổi tay cầm điện thoại, tay phải cầm lấy đũa không nhanh không chậm tiếp tục ăn cơm.

Anh nhìn thoáng qua Đường Dục ngồi ở phía đối diện, cậu giống như không có chút hứng thú nào với cuộc điện thoại này của anh, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng lên.

Kết hôn là chuyện của hai người, Tần Thời Luật cảm thấy một mình anh bị mắng không quá công bằng, vì thế anh click mở loa ngoài ra, đặt điện thoại xuống bàn.

Lúc này, bà Lâm gầm lên một tiếng, làm Đường Dục bị giật mình, miếng nấm hương mà cậu vừa mới gắp lên bị rơi xuống mâm, cậu ngạc nhiên nhìn về phía Tần Thời Luật, rồi lại nhìn thoáng qua chiếc điện thoại mà anh đặt ở trên bàn.

Tần Thời Luật nhìn bà Lâm cách điện thoại đều có thể khiến người khác sợ hãi, an ủi cậu nói: “Đừng sợ, là mẹ anh, trạng thái tinh thần lúc này của bà ấy, đang’ rất tốt’ đấy.”

Đường Dục giống như một con mèo nhỏ nhìn thấy chuyện gì đó mới lạ, cậu mở to hai mắt, gật gật đầu.

Cậu đã lớn như vậy rồi, nhưng cậu đều chưa nói lớn tiếng với người khác bao giờ cả, cũng không có ai có hành động hay lời nói quá khích với cậu cả, nên lúc này, đột nhiên nghe thấy loại âm lượng như này, cậu có chút không quen.

Lâm Nghi rống lên ở trong điện thoại: “Con nói gì cơ? Con đang nói chuyện với ai?”

Tần Thời Luật: “Vợ hợp pháp của con.”

“A, là tên tiểu bạch kiểm kia đi?” Lâm Nghi trào phúng nói: “Tần Thời Luật con bị mất trí rồi hả, cậu ta là con trai đấy!”

Tần Thời Luật: “Hôn nhân đồng tính đã được chấp thuận trong mấy năm nay rồi ạ, nhà nước đều đã cho phép rồi mà mẹ còn phong kiến như vậy ạ?”

Lâm Nghi hừ lạnh một tiếng: “Kết hôn đồng tính cũng không sao cả, mẹ cũng không ép buộc con phải kết hôn với nữ giới, nhưng, Tần Thời Luật, con đừng nói với mẹ là con không biết lý do vì sao mà người tên Đường Dục kia tìm tới con, mục đích của cậu ta là vì cái gì, trong lòng con không rõ hả?”

Lâm Nghi càng nói càng thêm bén nhọn, sắc mặt Tần Thời Luật tối sầm lại: “Mẹ điều tra em ấy?”

Nghe ra Tần Thời Luật đang tức giận, tâm tình của Lâm Nghi cũng chậm rãi tốt lên: “Mẹ điều tra rồi, làm sao, con kết hôn với một người mà mẹ chưa từng gặp bao giờ, mẹ còn không được điều tra cậu ta hả? Nếu con tùy tiện bao dưỡng cậu ta chơi chơi thì mẹ cũng lười quản, nhưng hiện tại là kết hôn, kết hôn là chuyện lớn như thế nào, lẽ nào con không biết hả?”

Tần Thời Luật cảm thấy buồn cười, hôn nhân của mẹ anh cũng loạn thành một khối cơ mà, vậy thì, sao bà ấy còn có thể không biết xấu hổ mà khoa tay múa chân vào hôn nhân của anh chứ?

Tần Thời Luật tắt loa, anh cầm di động ra xa một chút rồi nói: “Chuyện của con, mẹ không cần quản.”

Tần Thời Luật không nghĩ tới chuyện Lâm Nghi sẽ điều tra Đường Dục, lại còn làm trò nói ra ở trước mặt Đường Dục, anh quay đầu lại nhìn Đường Dục.

Lúc này, Đường Dục đang cúi đầu, không biết cậu đang suy nghĩ gì nữa, chỉ thấy cậu ngơ ngác ngồi một hồi, rồi đứng dậy yên lặng rời khỏi bàn ăn.

Trước cầu thang, Tần Thời Luật ngăn cậu lại, anh nói với người ở phía bên kia điện thoại: “Chứng con đã đăng ký kết hôn rồi, giờ mẹ có nói gì nữa thì cũng muộn rồi, cứ như vậy đi, con còn đang ăn cơm.”

Tần Thời Luật không cho Lâm Nghi có cơ hội nói tiếp, anh trực tiếp dừng cuộc gọi.

Anh nhìn thoáng qua bàn tay bị anh nắm lấy, kỳ lạ là Đường Dục không có né tránh anh, mà là thuận theo để cho anh nắm, Tần Thời Luật không dám động đậy gì nói: “Em đừng để ý.”

Đường Dục chột dạ lắc đầu, cậu không để ý, mẹ anh nói không sai, cậu kết hôn với anh, thật sự là có mục đích khác.

“Mẹ anh thực hung dữ.”

Trong tiểu thuyết cũng không có nhắc nhiều tới mẹ Tần Thời Luật, bởi vì Tần Thời Luật vẫn luôn không kết hôn cho nên mẹ Tần Thời Luật mới lên sân khấu, chỉ là bà vẫn luôn giới thiệu đối tượng cho Tần Thời Luật và cũng chỉ thế mà thôi.

Trên người Đường Dục có mùi thơm mát nhàn nhạt, giống mùi hương trong phòng cậu, nhưng phải đến gần mới ngửi thấy.

Nhìn mặt mày nhu hoà và dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn của Đường Dục, Tần Thời Luật nói: “Bà ấy vẫn luôn như vậy, em không cần để ý.”

Đường Dục gật gật đầu, sau đó cậu không nói gì nữa.

Hai người không nói lời nào mà cứ đứng ở đó cũng có chút kỳ kỳ, Tần Thời Luật muốn nói gì đó, nhưng anh lại phát hiện anh và Đường Dục, giống như vẫn luôn không có đề tài chung gì cả, cuối cùng vẫn là Đường Dục mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng trước.

Lúc trước Tần Thời Luật có nói muốn cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, Đường Dục đột nhiên nhớ tới bọn họ đã kết hôn được hơn một tuần rồi, nhưng bọn họ, giống như cái gì cũng chưa làm.

Mà hôm nay Tần Thời Luật còn giúp cậu lấy tiền của Đường Vĩ Hoành nữa, Đường Dục cảm thấy đây là một phần tình nghĩa, phải trả lại.

Vì vậy cậu ngẩng đầu lên, đón lấy ánh đèn, đáy mắt mang theo vài phần ngượng ngùng nói: “Anh, anh muốn làm nghĩa vụ vợ chồng với tôi không?”

Tần Thời Luật: “?”