Từ lúc đăng ký kết hôn đến giờ, Tần Thời Luật vẫn chưa ăn được bữa cơm đàng hoàng nào ở nhà với Đường Dục cả, hôm nay hiếm khi anh có cơ hội ở nhà xem ngày thường Đường Dục làm gì, kết quả anh phát hiện... cậu không làm gì cả.
Lấy hàng về xong, cậu liền nằm bò ra trên ghế sô pha ở phòng khách, không phải là kiểu giạng chân giạng tay nằm chình ình ra đấy, mà là nằm cuộn người lại, nhìn qua trông cậu y như một chú mèo lười biếng.
Đường Dục nhắm hờ mắt, dáng vẻ như sắp ngủ đến nơi, Tần Thời Luật cầm laptop ngồi ở bên cạnh cậu làm việc, hai người không ai quấy rầy ai.
Đường Dục nằm hai đó tận hai tiếng liền, Tần Thời Luật thấy cậu không có chân chính nhắm mắt lại, nói cách khác là hai tiếng này cậu hoàn toàn đang ngẩn người, chờ đến lúc ánh mặt trời phía bên ngoài không còn nắng gắt nữa, cậu mới chạy tới trong sân trông coi việc xây dựng nhà kính trồng hoa.
Tần Thời Luật phát hiện hiệu suất làm việc trong hai giờ đồng hồ này của anh cực kỳ thấp, anh còn chưa đọc hết một phần văn kiện.
Thím Trương rót một cốc cà phê khác cho Tần Thời Luật. Tần Thời Luật hỏi: “Mấy ngày nay em ấy đều ủ rũ không có tinh thần như vậy hả thím?”
Thím Trương không cảm thấy vậy, nói: “Cậu ấy vẫn rất có tinh thần mà.”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Vậy là do cháu ở nhà nên em ấy mới như vậy ạ?”
Thím Trương không phát hiện ra Đường Dục có gì khác: “Như nào là như nào?”
Tần Thời Luật: “Uể oải ỉu xìu nằm bò ra ở đây đấy ạ.”
Nghe vậy, thím Trương cười nói: “Không phải đâu, mấy ngày nay, ngày nào cậu ấy cũng như vậy cả, cậu ấy bảo đây là kiểu nằm ‘cá mặn’, thoải mái đâu.”
Lúc đầu bà ta cũng cảm thấy Đường Dục không thích hợp, hai tháng trước ngày nào cậu ấy cũng ra ngoài, về rồi thì cũng không muốn ngồi ở phòng khách, nhưng mấy ngày gần đây, ngày nào cậu ấy cũng nằm bò ở phòng khách vài tiếng đồng hồ, có đôi khi còn nằm hết cả một buổi trưa, hỏi ra mới biết được kiểu nằm im không nhúc nhích này của cậu ấy còn có một cái “tên khoa học” nữa.
Vừa rồi thấy hai người họ cùng ngồi ở trên sô pha, bà ta còn trộm vui ở trong lòng một lúc lâu, quả nhiên là đăng ký kết hôn rồi có khác, trước kia nơi nào có thể thấy hai người họ hòa thuận ngồi chung như vậy với nhau chứ?
Tần Thời Luật không biết trong mấy ngày anh không ở nhà đã xảy ra chuyện gì, cái gì mà kiểu nằm cá mặn chứ? Có mà giống kiểu nằm của một con mèo lười biếng thì có.
Trước lúc ăn tối, Đường Dục nhận được một cuộc điện thoại, là bác trai của nguyên thân - Đường Vĩ Hoành gọi tới, Đường Dục không muốn nghe, nên cậu đặt điện thoại ở đó cho đến khi cuộc gọi bị cắt đứt, nhưng sau đó Đường Vĩ Hoành lại gọi tới.
Đường Dục cầm điện thoại trở lại phòng, một lúc lâu sau cậu mới nghe.
“Làm gì mà giờ mới nghe máy vậy?”
Đường Vĩ Hoành đã không liên lạc gì với Đường Dục trong một đoạn thời gian rồi, kể từ khi Tần Thời Luật cho ông ta một số tiền hỗ trợ khẩn cấp xong, ông ta liền không nhớ tới người cháu trai này nữa.
Lúc đọc truyện, Đường Dục đã không thích người bác này của nguyên thân rồi, lòng tham không đáy, khẩu phật tâm xà, lừa gạt nguyên chủ ngốc nghếch hết lần này tới lần khác.
Lúc nào ông ta cũng treo câu công ty sắp phá sản ở bên miệng, nếu không thì lại lôi người em gái quá cố của ông ta ra nói, mà nguyên chủ thì lại rất quý trọng đồ mà mẹ cậu ta để lại, nơi nào chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy?
Đường Dục hỏi: “Có việc gì không ạ?”
“Lâu rồi cháu không gọi điện về nhà, bác sợ cháu gặp khó khăn buồn phiền gì đó nên gọi điện thoại hỏi một chút.” Đường Vĩ Hoành luôn nói chuyện dễ nghe như vậy, nên đây là nguyên nhân khiến “Đường Dục” không thể nhìn thấu bộ mặt thật của bác cậu ta được.
Đường Dục không nói chuyện, cậu không có lời gì để nói.
Không thấy cậu nói gì, Đường Vĩ Hoành lại nói tiếp: “Hôm qua bác có gặp Nhị thiếu gia nhà họ Tiêu, cậu ấy nói mấy ngày nay cậu ấy không liên lạc được với cháu, cháu cũng thật là, đi rồi cũng không biết gọi điện thoại về nhà, hôm qua bác gái cháu còn nhắc mãi nói nhớ cháu đấy.”
“Dạ.” Đường Dục tỏ vẻ từ chối hiểu với mấy câu kia của Đường Vĩ Hoành, cậu không trả lời theo những câu mà ông ta đã ‘mớm’ sẵn: “Cháu khá tốt.”
Đường Vĩ Hoành: “Dạo gần đây Chủ tịch Tần vẫn tốt chứ? Cậu ấy đối xử với cháu như thế nào? Cháu ngoan ngoãn nghe lời chút, chớ chọc cho cậu ấy tức giận, cháu cũng biết rồi đấy, tình huống công ty nhà chúng ta không tốt, nhưng đó lại là tâm huyết mà mẹ cháu lưu lại, bác không cần cháu lao tâm lao lực vì công ty, cháu chỉ cần chăm sóc bản thân tốt là được rồi.”
Nghe những lời này, Đường Dục khẽ nhíu mày. Cậu lười, nhưng cậu không ngốc, những lời này dùng để lừa Đường Dục trước kia còn được, chứ cậu thì NO NEVER nhé.
Đường Dục không thích bị người khác coi là một tên ngốc, cậu cụp mắt gọi Đường Vĩ Hành: “Bác, cháu và Tần Thời Luật đi đăng ký kết hôn rồi.”
Đường Vĩ Hoành: “...”
Ném một quả bom nặng ký ra xong, Đường Dục lẳng lặng chờ đợi động tĩnh của Đường Vĩ Hoành phía đầu dây bên kia. Sau khi hít sâu một hơi xong, Đường Vĩ Hoành nói bằng giọng không thể tin được: “Cháu thằng nhóc này, chuyện xảy ra khi nào vậy, chuyện lớn như vậy, sao cháu không thương lượng với bác hả?”
Đường Dục cảm thấy kết quả của việc thương lượng với ông ta, đại khái là sẽ bị hẫng mất tay trên.
“Cháu quên mất.”
Đường Vĩ Hoành không thèm để ý đến tính chân thật của việc Đường Dục quên thật hay là quên giả, trong giọng nói của ông ta có mang theo ý cười không che giấu được: “Không sao không sao, bác không trách cháu, hai đứa bọn cháu định tổ chức đám cưới vào lúc nào đấy, người nhà hai bên gia đình có cần gặp mặt không? Nếu không cháu xem lúc nào Chủ tịch Tần có thời gian rảnh thì hai người bọn cháu trở về một chuyến đi, đều đã kết hôn rồi sao có thể không trở về nhà được, cũng lâu rồi bác không gặp cháu, bác cũng nhớ cháu lắm đấy.”
Đường Dục hoàn toàn không muốn dẫn Tần Thời Luật về, hơn nữa đám cưới gì đó cậu cũng không nghĩ tới, cậu ngại phiền toái: “Anh ấy không có thời gian.”
Đường Vĩ Hoành còn chưa kịp thất vọng, thì Đường Dục lại nói tiếp: “Bác, cháu muốn tặng quà kết hôn cho Tần Thời Luật.”
Nghe vậy, Đường Vĩ Hoành vội vàng nói: “Tặng tặng tặng chứ, nên tặng.” “Bàn tính” trong lòng Đường Vĩ Hoành đánh đến vang “bùm bùm”.
Loại chuyện như mở miệng đòi tiền này, trước lạ sau quen.
Đường Dục nói: “Nhưng cháu không có tiền.”
Không phải nói là để cậu chăm sóc bản thân cho tốt hay sao, không có tiền thì chăm sóc cho bản thân kiểu gì được, như vậy thì nhất định là không chăm sóc cho bản thân tốt được.
Mỗi tháng Đường Vĩ Hoành chỉ cấp cho Đường Dục mấy vạn, trong hai tháng Đường Dục đến chỗ của Tần Thời Luật, ông ta còn cố ý làm bộ quên không gửi tiền cho cậu, hiện giờ nghe thấy cậu nói không có tiền, Đường Vĩ Hoành sửng sốt một chút rồi nói: “Chủ tịch Tần chưa cho cháu tiền tiêu vặt à?”
Đường Dục nghi hoặc nói: “Bác muốn cháu lấy tiền anh ấy cho cháu để mua quà cho anh ấy à?”
Đường Vĩ Hoành khựng lại: “... Làm vậy giống như không tốt lắm.”
Biết đối phương nhìn không thấy, nhưng Đường Dục vẫn gật gật đầu: “Cháu cũng cảm thấy không tốt.” Cho nên ông mau mau gửi tiền cho tôi đi, tôi đều sắp nghèo đến mức phải cạp đất mà ăn rồi.
Đường Vĩ Hoành cân nhắc trong lòng, Đường Dục kết hôn với Tần Thời Luật, có một cháu rể như vậy, về sau bọn họ sẽ không cần phải lo lắng về công ty nhà bọn họ nữa! Nếu Đường Dục hiểu chuyện chút, biết dỗ dành Tần Thời Luật, thì về sau toàn bộ Đằng Phong không phải đều là của nhà bọn họ hay sao? Lúc ấy chút tiền mua quà này tính là gì chứ?
Cúp máy xong, Đường Dục vui vẻ đi xuống dưới, vừa lúc đúng giờ ăn cơm.
Tần Thời Luật ở nhà ngây người một buổi trưa, chưa nói được mấy câu với Đường Dục, anh đang nghĩ xem nên nói gì trong lúc ăn cơm thì lại thấy Đường Dục vẫn luôn nhìn vào điện thoại, giống như đang đợi tin nhắn của ai đó.
Chờ tin nhắn của ai mà biểu tình lại phong phú vội vàng như vậy?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Tần Thời Luật nhảy ra tên của một người... Tiêu Sí Hành.
Sắc mặt Tần Thời Luật trầm xuống: “Ăn cơm đi.”
Đường Dục giống như không nghe thấy, một tay cầm đũa, một tay không ngừng ấn vào màn hình di động cho sáng, hai mắt vẫn luôn đặt trên điện thoại.
Tần Thời Luật: “Đường Dục!”
Đường Dục ngẩng đầu: “A?”
“Ăn cơm không nghịch điện thoại.”
“Oh...”
Đường Dục vừa đặt điện thoại xuống thì điện thoại liền vang lên một tiếng, cậu lại vội vàng cầm lên, lần này, ngay cả đũa cũng không cầm.
Tần Thời Luật đặt mạnh đũa xuống bàn, sau đó anh thấy biểu tình trên mặt của Đường Dục, từ hưng phấn đến nghi hoặc rồi lại đến kinh ngạc, ba loại cảm xúc khác nhau cùng kết thúc trong hai giây ngắn ngủi, hơn nữa mỗi một biểu tình đều rất chân thật sống động.
Tần Thời Luật: “...”
Đều có một khuôn mặt như nhau, dựa vào cái gì mà biểu tình của em ấy lại phong phú như vậy?
Tần Thời Luật tò mò không biết cậu nhìn thấy gì mà biểu tình lại phong phú như vậy: “Sao vậy?”
Đường Dục nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nói: “Bác tôi gửi tiền cho tôi.”
Nghe giọng điệu nhàn nhạt không cảm xúc của cậu, Tần Thời Luật còn tưởng rằng bác cậu trộm tiền của cậu nữa.
Tần Thời Luật có hơi hối hận vì vừa rồi đã lớn tiếng như vậy với cậu, cậu chỉ chờ bác cậu chuyển khoản cho thôi, mà anh lại làm như vậy, trông giống như anh là người bụng dạ hẹp hòi.
“Ông ta cho tiền thì em cứ cầm đi.”
Mấy năm qua, Đường Vĩ Hoành lấy danh nghĩa là chăm sóc nuôi dưỡng Đường Dục, cố ý nuôi dưỡng dạy bảo Đường Dục thành một người không có năng lực. Nhưng lại nói với người ngoài là ông ta rất thương yêu người cháu trai này, vừa tự đánh bóng thanh danh cho bản thân vừa lấy chuyện Đường Dục không biết gì ra làm cái cớ để nuốt chửng toàn bộ công ty mẹ Đường Dục để lại cho cậu.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, Tần Thời Luật đều cảm thấy Đường Dục đáng thương, nhưng cố tình chính cậu lại không cảm thấy như vậy.
Nhìn Đường Dục tựa như người táng gia bại sản, Tần Thời Luật hỏi: “Sao lại không vui rồi?”
Đường Dục ngẩng đầu, nhíu chặt mày, chậm rì rì nói: “Không phải là ông ta tự mình gửi, là tôi hỏi đấy, tôi nói tôi kết hôn với anh phải mua quà cho anh.”
Tần Thời Luật không nghĩ tới Đường Dục sẽ nói chuyện hai người họ kết hôn cho Đường Vĩ Hoành nghe, càng không nghĩ tới chính là, cậu sẽ mua quà cho anh.
Tần Thời Luật cố gắng đè ý cười ở khóe miệng lại: “Em muốn mua quà cho anh à? Thực ra thì không cần đâu, em...”
Lúc này, Đường Dục đã quá thương tâm rồi nên cậu không rảnh nói lời dễ nghe với Tần Thời Luật: “Tôi không định mua quà cho anh, chỉ là cái cớ để đòi tiền thôi.”
Tần Thời Luật bị nghẹn họng: “...” Nhưng em cũng không cần nói thẳng ra như vậy với anh đâu.
Nhằm tránh việc bản thân lại phải nghe thấy lời gì đó mà bản thân không muốn nghe, Tần Thời Luật quyết định không nói nữa, anh cầm lấy đũa nói: “Ăn cơm đi.”
Đường Dục ăn không vô, lúc này, cậu cần một người lắng nghe sự khó chịu trong giờ phút này của cậu, vì thế Tần Thời Luật mới vừa gắp đồ ăn bỏ vào trong miệng, liền nghe thấy Đường Dục vô cùng đau đớn nói: “Vậy mà ông ta chỉ cho tôi hai trăm nghìn, hai trăm nghìn thì mua được cái gì chứ? Một sợi lông trên bút lông đều không mua được ấy chứ.”
“...”
Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục, hoài nghi có phải là cậu bị người ta lừa rồi hay không bị người lừa, chứ bút lông gì mà quý như vậy?
Thấy Tần Thời Luật không an ủi mình, Đường Dục cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu đẩy bát đũa ra đứng lên: “Tôi không ăn, anh ăn đi.” Nói xong cậu cầm lấy điện thoại, ấn nhận hai mươi vạn mà ngay cả một sợi lông trên bút lông đều không mua nổi kia, rồi cúi đầu cô đơn đi lên trên tầng.
Nhìn một bàn đồ ăn cùng vị trí trống không kia, đột nhiên, Tần Thời Luật cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Mẹ nó, Đường Vĩ Hoành kia có phải là có bệnh hay không vậy? Chuyển khoản mà chỉ chuyển có hai mươi vạn, đúng là ki bo đến mức vắt cổ chày ra nước mà!