Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Ác

Chương 5

Editor: Jing Yu

Mấy ngày sau Đường Dục cũng không gặp lại Tần Thời Luật, ban đầu Đường Dục cũng không để ý, sau đó cậu hỏi thím Trương mới biết Tần Thời Luật đi công tác.

Đường Dục rất vui mừng, tên đại vai ác này cuối cùng cũng biết đi làm việc kiếm tiền rồi.

Trong phòng họp của công ty con Đồng Dương, lúc thím Trương gửi tin nhắn là lúc Tần Thời Luật đang mở họp. Các vị cấp cao trong phòng họp đều phải nín thở vì vị chủ tịch trẻ tuổi này đã đích thân tới đây, đột nhiên một tiếng chuông di động ngắn ngủi vang lên, bầu không khí khẩn trương trong phòng họp tiếp tục giảm thêm một độ.

Mấy giám đốc bộ phận mặt đối mặt nhìn nhau, muốn nói tên vô tri nào dám không tắt âm trong khi họp, sau đó bọn họ thấy ông chủ của bọn họ cầm điện thoại lên…

Nhà kính trồng hoa đã bắt đầu thi công, mấy ngày nay Đường Dục trông coi tiến độ xây dựng nhà kính không đi ra ngoài, hôm nay không biết cậu tìm được một chùm chìa khoá xe ở đâu ra nói đi ra ngoài một chút.

Trước khi đi Tần Thời Luật đã dặn dò thím Trương nếu Đường Dục ra ngoài phải lập tức báo cho anh.

Thím Trương: [Cậu Đường lái xe ra ngoài rồi ạ.]

Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tần Thời Luật, người trong phòng họp cũng không dám thở mạnh.

Công ty con, từ hai năm trước đã được giao cho chú ba của Tần Thời Luật, Tần Thời Luật đột nhiên chạy tới đây khua tay múa chân làm cho Tần Sùng không được vui cho lắm, nhưng ông ta lại không thể nói gì được, rốt cuộc thì công ty mẹ cũng được ông già nhà bọn họ giao cho Tần Thời Luật, là chủ tịch của công ty, Tần Thời Luật có quyền nhúng tay vào mọi việc của công ty.

Tần Sùng: “Thời Luật cháu có sao không?”

Anh em Tần Sùng có ba người, nhưng ông cụ Tần lại bỏ qua mấy đứa con trai bọn họ mà giao công ty cho cháu trai mình, vì thế mà Tần Sùng vẫn luôn bất mãn, ông ta muốn nắm được nhược điểm của Tần Thời Luật để làm cho ông cụ mất niềm tin với Tần Thời Luật.

Nhưng thằng nhóc này xử lý mọi chuyện rất cẩn thận, chưa bao giờ làm chuyện gì khác người, lúc con của ông còn chưa thành niên thì ông vẫn luôn phải dọn dẹp cục diện rối rắm mà nó gây ra ở khắp nơi, Tần Thời Luật thì giỏi rồi, con mẹ nó chỉ biết kiếm tiền!

Nhưng gần đây Tần Sùng nghe được một số tin đồn nói rằng Tần Thời Luật đang bao nuôi một người, mà người này lại có mối quan hệ mập mờ với cậu hai nhà họ Tiêu.

Tần Sùng nói: “Nếu cháu có việc thì đi trước đi, chú sẽ kêu người chỉnh sửa lại sổ sách của công ty rồi gửi cho cháu.”

Tần Thời Luật bình tĩnh đặt điện thoại xuống: “Không cần đâu ạ, chúng ta tiếp tục đi.”

Nhìn vẻ mặt kia của anh, Lê Thành biết chắc tin nhắn vừa rồi tám chín phần có liên quan tới Đường Dục, vừa đăng ký kết hôn xong, hôm sau đã phải đi công tác, rõ ràng chẳng có công việc gì để đi mà cứ phải bay khắp nơi, xem ra ồn ào lần này khá lớn à nha.

Lê Thành cảm thấy vậy cũng tốt, trước khi chìm vào quá sâu, có thể bò ra ngoài thì hãy cứ dốc hết sức mà bò.

Mười phút sau, tiếng reo ngắn ngủi từ điện thoại cắt đứt báo cáo của giám đốc bộ phận kinh doanh, Tần Thời Luật cầm điện thoại lên nhìn thì thấy vẫn là tin nhắn của thím Trương: [Cậu ấy về rồi.]

Tần Thời Luật: [Thím hỏi xem em ấy đi đâu hộ cháu với.]

Mới ra ngoài có một chút mà đã trở về, Tần Thời Luật cho rằng Đường Dục quên đồ nên mới quay lại.

Thấy anh buông điện thoại ra, giám đốc bộ phận kinh doanh tiếp tục báo cáo, vừa nói hai chữ, điện thoại lại reo lên một tiếng.

Bộ trưởng bộ phận kinh doanh: “...”

Thím Trương: [Cậu ấy ra chỗ cửa khu chung cư lấy hàng.]

Tần Thời Luật: “?” Hàng lớn tới mức nào mà phải lái xe ra lấy vậy?

Thật ra hàng cũng không lớn, nhưng mà nhiều, số lượng hàng hoá chất đầy cốp xe đến mức đáng kinh ngạc.

Những công nhân trong nhà kính trồng hoa chưa từng thấy qua số lượng hàng nào nhiều như vậy cả, nếu không phải biết điều đó là không có khả năng, thì bọn họ còn tưởng rằng chỗ này mở trạm giao hàng đấy.

Thím Trương giúp cậu chuyển hàng vào trong nhà: “Cậu mua cái gì đấy?”

Đường Dục vừa unbox vừa nói: “Mấy thứ cần thiết thôi ạ.”

Thật sự là có quá nhiều đồ luôn, thím Trương giúp cậu mở hàng, sau khi nhìn thấy đồ ở bên trong thím Trương biết cậu không có nói dối, đều là vật dụng hàng ngày cả, từ mấy món nhỏ như bàn chải đánh răng khăn tắm, đến mấy món lớn như gối đệm…

Vừa nhìn đã biết những món này không quá quan trọng, nhưng vừa xem giá cả bên trong, thím Trương đã rất sốc.

Cậu Tiểu Tần cũng xem như người tiêu xài hoang phí, đồ ăn hay đồ dùng đều không rẻ, nhưng cũng không đến mức dùng một cái khăn tắm có giá tới 3000 đồng, còn mấy cái chai đủ màu, tận mười loại, không biết bên trong chứa cái gì mà giá ghi trên hoá đơn cũng phải tới năm chữ số.

Thím Trương cầm một cái bình không to bằng nửa bàn tay lên hỏi: “Đây là cái gì?”

Đường Dục: “Tinh dầu tắm.”

Mấy hôm nay cậu không dùng tinh dầu để tắm nên có cảm giác cả người khô khốc, không thoải mái chút nào cả, hơn nữa khăn tắm cũng không đủ mềm mại, làm da cậu bị đau lúc lau người.

Nếu cậu lựa đã chọn sinh sống ở đây thì sớm muộn gì cũng phải mua mấy thứ này, vì vậy cậu đã mua một mạch cho đến khi cậu được báo rằng số dư trong tài khoản không đủ tiền.

Từ trước đến nay một Đường Dục tiêu tiền không có điểm dừng vào lúc ấy đã sửng sốt rất lâu… Sao số dư trong thẻ ngân hàng lại không đủ được chứ? Ngân hàng này không phải sắp phá sản đấy chứ!

Thím Trương chụp tấm ảnh Đường Dục đang ngồi trong đống hàng đã được unbox rồi gửi cho Tần Thời Luật.

Trong phòng họp, sắc mặt quỷ dị của Tần Thời Luật cũng trở nên tốt hơn.

Người trong ảnh chụp đang unbox hàng một cách nghiêm túc, kế bên là hai cái gối ôm vừa được mở ra, Đường Dục ngồi trong đống hàng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Tần Thời Luật thích nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, cho dù ở hiện thực hay chỉ là ảnh chụp.

Tần Sùng muốn biết ai lợi hại như thế, có thể khiến cho đứa cháu trai như núi băng của ông từ mưa bão sấm chớp thành trời quang mây tạnh, tốc độ biến sắc cũng phải tương đương với tốc độ thay đổi cảm xúc của mấy icon trên mạng.

Cuộc họp sau đó rất suôn sẻ, gần như trong cả cuộc họp Tần Thời Luật đều xem điện thoại, không có cảm giác bị sếp tổng áp bức làm người báo cáo của các bộ phận cũng không bị trói buộc.

Ra khỏi phòng họp, Tần Thời Luật mới tắt màn hình điện thoại, Lê Thành chỉ kịp nhìn thấy đó là một tấm ảnh, hình như là một đống đồ gì đó, còn những thứ khác anh ta không thấy rõ.

“Lê Thành.”

Lê Thành hoàn hồn: “Chủ tịch anh nói gì ạ?”

Tần Thời Luật: “Book một vé máy bay mai trở về.”

Tần Sùng không biết đến cuối cùng thì Tần Thời Luật tới đây làm gì, nói là thị sát nhưng lại cái gì cũng không làm: “Thời Luật phải về rồi à, không ở thêm mấy ngày à?”

Tần Thời Luật: “Không cần.”

Vốn dĩ anh cũng không muốn quản mấy chuyện nhàn nhã ở bên này của ông ta.

Thái độ Tần Thời Luật không mặn không nhạt, Tần Sùng cũng không muốn giữ anh ở lại đây: “Tháng sau là sinh nhật của Đồng Đồng, ý của ông cụ là muốn con xử lý mọi chuyện ổn thỏa. Thời Luật à, con cũng không nhỏ, con xem Đồng Đồng đã 6 tuổi rồi, bên cạnh con một người cũng không có, con đừng luôn lo chuyện công ty, cũng nên nghĩ cho bản thân, nghe nói mẹ của con đi tìm đối tượng khắp nơi cho con, thế nào rồi, có ưng ý ai không? Thời Tuấn quen biết rộng, hay chú bảo nó giới thiệu vài người cho con.”

Đồng Đồng là cháu trai của Tần Sùng, sở dĩ ông ta có được đứa cháu trai lớn bằng chừng này, nói đến cùng cũng phải nhờ công lao của thằng con trai Thời Tuấn tốt lành của ông ta.

Năm nay Đồng Đồng 6 tuổi, mà năm nay Tần Thời Tuấn vừa tròn 25, có nghĩa là Tần Thời Tuấn còn chưa thành niên thì đã có đứa nhỏ này.

Lúc ấy trong nhà đã rất cố gắng để ém chuyện này xuống, chủ yếu do nhà gái cũng không phải là loại người tốt lành dễ nói chuyện gì cho cam, lúc hẹn hò với Tần Thời Tuấn nhà gái vẫn chưa thành niên, biết cô gái mang thai Tần Thời Tuấn lập tức chia tay, cô gái nhỏ chưa đầy 18 tuổi đã cõng cái bụng bầu đi gặp ông cụ, ông cụ cũng không hề nói những điều vô lương tâm như yêu cầu cô bỏ đứa nhỏ đi, nhưng sau khi về nhà ông đã thưởng cho Tần Thời Tuấn một trận gia pháp, suýt nữa lấy mạng cậu ta.

Hai người kia, trong mấy năm kết hôn này, đều thân ai nấy lo, khổ chỉ có đứa nhỏ kia có bố có mẹ mà như trẻ mồ côi, mấy năm nay vẫn luôn sống với ông cụ.

Tất nhiên Tần Sùng rất vui mừng, cháu trai ruột của mình, huyết mạch chính thống, tất nhiên càng thân mật với ông cụ thì càng tốt, sau này có chia gia sản thì cũng có thể thành người đứng đầu.

Năm nay Tần Thời Luật 30 tuổi, Lâm Nghi suốt ngày sắp xếp xem mắt cho anh, Tần Sùng biết anh phiền cái này nên đã cố ý tìm cách cho anh.

Nhưng mà lần này ông ta lại nói tới nỗi lòng của Tần Thời Luật, Tần Thời Luật nhìn ông ta một cái rồi thọc tay vô túi, kết quả sờ lại thấy trống không.

Lê Thành đứng cạnh thấy anh sờ tay vào túi thì da đầu như muốn nổ tung.

Không phải chứ? Chẳng lẽ anh lại trẻ con tới mức muốn móc giấy đăng ký kết hôn ra rồi ném lên mặt chú ba anh ư?!

Cậu bé ấu trĩ Tần Thời Tuấn nhớ ra sáng nay anh có thay quần áo, giấy đăng ký kết hôn ở trong túi của bộ đồ khác, anh "chậc" một tiếng trong lòng nói: “Chuyện của cháu không cần chú phải lo lắng, nếu có thời gian chú nên xem thử Tần Thời Tuấn đang ở đâu ấy, hay lại ở trên giường trẻ vị thành niên.”

Vừa hay cửa thang máy mở, Tần Thời Luật không đợi Tần Sùng phản ứng đã đi vào thang máy, trực tiếp ấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy đóng lại, khe hở chính giữa giúp Tần Thời Luật thấy biểu cảm vặn vẹo của Tần Sùng, Tần Thời Luật có hơi hối hận: “Có lẽ tôi nên nói cho ông ta biết tôi đã kết hôn rồi nhỉ.”

Lê Thành: “...” May mà anh chưa nói, nếu không thì không biết lúc nào anh được đăng xuất khỏi trái đất này đâu.