Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Ác

Chương 3

Vì buổi xem mắt hôm nay, Lý Hi Nhã đã cố ý trang điểm trước vài tiếng đồng hồ, nhưng sau khi tới, cô lại thấy phía đối diện có hai người.

???

Cô đã bắt gặp cảnh con gái dẫn theo bạn thân tới xem mắt cùng, nhưng vẫn chưa thấy cảnh con trai dẫn theo một cái “bóng đèn” tới lúc xem mắt bao giờ đâu!

Vị “bóng đèn” kia, không có cảm giác tồn tại gì cả, sau khi ngồi xuống vẫn luôn bấm điện thoại.

Tầm mắt Lý Hi Nhã nhìn qua nhìn lại vài vòng trên người hai người bọn họ, không biết có phải ảo giác của cô hay không, quần áo mà hai người kia mặc, có màu sắc, giống nhau đến khó hiểu.

Lý Hi Nhã lắc lắc đầu ở trong lòng, khuyên bản thân không cần dùng cặp mắt hủ nữ của mình để nhìn hai người họ như vậy, rốt cuộc thì một người trong số hai người họ, là đối tượng xem mắt ngày hôm nay của cô.

Tự giới thiệu bản thân xong, Lý Hi Nhã phát hiện Tần Thời Luật căn bản không nghe cô nói, mà là nhìn chằm chằm “bóng đèn” đang chơi di động cạnh anh, hai người đều đang rất chăm chú vào chuyện của mình.

Lý Hi Nhã: “...” Hay là cô đi?

Lý Hi Nhã nỗ lực duy trì mỉm cười: “Anh Tần có gì muốn hỏi tôi không?”

Tần Thời Luật nhìn về phía Lý Hi Nhã: “Cô nói gì cơ?”

Đối diện với ánh mắt của Tần Thời Luật, Lý Hi Nhã ngẩn ra.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết rằng, giờ phút này, tâm trạng của Tần Thời Luật không được tốt cho lắm, ánh mắt của anh quá mức lạnh lẽo, đây là một loại tín hiệu nguy hiểm, mà sự nguy hiểm này, giống như đến từ người đàn ông bên cạnh anh.

Lý Hi Nhã nhìn về phía “bóng đèn” ngồi cạnh anh: “Đây là...”

Tần Thời Luật giơ tay lên gõ xuống mặt bàn hai cái: “Đừng chơi nữa, cô ấy đang nói chuyện với em kìa.”

Nghe vậy Đường Dục ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía Tần Thời Luật trước, rồi lại nhìn về phía Lý Hi Nhã: “Thật xin lỗi.”

Vẫn luôn nghịch điện thoại trước mặt một cô gái xác thực rất mất lịch sự, cậu đặt điện thoại xuống, cười cười xin lỗi nói: “Cô vừa mới nói gì vậy?”

Nhìn Đường Dục rất có lễ độ, Lý Hi Nhã cũng không tiện bới lông tìm vết: “Không biết nên gọi anh là gì?”

Đường Dục không rõ vì sao cậu và Tần Thời Luật tới đây ăn mừng vì đã đăng ký kết hôn mà lại nhiều thêm ra một cô gái, cô gái này là ai vậy?

Đường Dục: “Trước khi hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu bản thân trước, vậy mới lịch sự nha.”

Lý Hi Nhã: “...” Đây là đang châm chọc cô không lịch sự?

Tính tình đại tiểu thư của Lý Hi Nhã bị chạm vào: “Tôi là Lý Hi Nhã, là đối tượng xem mắt của anh Tần Thời Luật, còn anh đây, không biết anh và anh Tần có quan hệ gì với nhau, nhưng chúng tôi đang xem mắt, anh ngồi ở đây có thể có hơi không quá thích hợp hay không? Có cần tôi đặt một bàn khác cho anh hay không?”

Đường Dục chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Thời Luật... Hoá ra là hai người các anh đang xem mắt à?

Tần Thời Luật không chút nào chột dạ nhìn lại cậu... Ồ, hoá ra đến giờ em mới phát hiện ra.

Đôi môi đỏ hồng của Đường Dục khẽ mở ra, cậu sửng sốt một hồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ý thức về nguy cơ.

Tần Thời Luật đi xem mắt, chẳng phải nói rõ chuyện về sau anh ta sẽ ly hôn với cậu ư? Nếu ly hôn, kế hoạch mà cậu tốn trăm phương ngàn kế nghĩ ra, chẳng phải là sẽ đổ sông đổ bể hết hay sao?

Như này là không được!

Đường Dục nhìn Lý Hi Nhã, cặp mắt mèo* của cậu híp lại thành một đường thẳng, cười đến thâm thuý hơn so với vừa rồi: “Chào cô, cô Lý, tôi là Đường Dục, là ‘vợ’ hợp pháp của anh Tần Thời Luật đây.”

*Đặc điểm của người có đôi mắt mèo: Hình dáng trông tương tự như mắt cua nhưng đầu và đuôi mắt nhọn, có hai mí rõ rệt và nhãn cầu trung bình, mắt không lộ; về màu sắc lòng trắng mắt mèo hơi vàng.

Nói xong, cậu lấy một tấm giấy màu hồng từ trong túi ra: “Đây là giấy đăng ký kết hôn chúng tôi vừa mới nhận được, số cô đúng là may, cô là người đầu tiên được nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi đấy.”

Lý Hi Nhã: “...” Sự may mắn này tặng anh, anh có muốn nhận hay không?

Đường Dục tri kỷ mở giấy chứng nhận kết hôn ra, đẩy đến giữa bàn ăn, để Lý Hi Nhã nhìn cho rõ: “Phá huỷ hôn nhân của người khác sẽ bị xã hội lên án đấy.”

Nhìn ngày tháng năm trên giấy chứng nhận kết hôn, suýt nữa là Lý Hi Nhã không thở nổi... Oh my god, thế mà lại là hôm nay!

Cô vậy mà, lại đi xem mắt với một người đàn ông vừa mới đăng ký kết hôn!!!

Lời này mà truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười cho rụng răng mất?!

Đường Dục nói chuyện không nhanh không chậm, giọng điệu cũng ôn hoà, nghe không giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô chút nào cả, mà lại càng giống như đệ tử Phật giáo đang tận tình khuyên nhủ người khác một lòng hướng thiện.

“Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non*, người tiếp theo nhất định sẽ càng tốt hơn, cô Lý, tôi tin là cô sẽ gặp được người thật lòng yêu thương cô, cô không cần lãng phí sức lực vào người mà bản thân không chiếm được đâu, cô cảm thấy thế nào?”

*Thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non: Trích từ “Bướm vờn hoa” của Tô Thức, Câu này được sử dụng rộng rãi để khuyên những thanh niên nam nữ thất tình: Nơi nào mà chả có cỏ non, bị người tình phụ bạc, biết đâu ta sẽ lại gặp được người tình khác tuyệt vời hơn! (Nguồn: tham khảo từ tongphuochiep-vinhlong)

Sắc mặt của Lý Hi Nhã càng ngày càng khó coi, nhưng Đường Dục lại hoàn toàn không biết, còn đang hỏi Lý Hi Nhã xem ảnh trên giấy đăng ký kết hôn của bọn họ có phải là rất đẹp hay không.

Đẹp cái quỷ gì chứ!

Ai hiếm lạ xem chứ!!!

Tần Thời Luật nắm tay lại để ở bên miệng cười một chút, anh không hiểu biết nhiều về Đường Dục, anh chỉ biết tính cách của Đường Dục không tốt, hoàn toàn không biết cậu còn có một mặt như vậy nữa.

Tần Thời Luật cười như vậy khiến Lý Hi Nhã càng tức giận hơn, cô vỗ vào bàn một cái: “Các anh chơi tôi?”

Đường Dục bị dọa giật nảy mình, phần tóc ngố đều vểnh cả lên.

“Không, không có, giấy đăng ký kết hôn là thật.” Cậu càng nói càng nhỏ, vươn tay ra yên lặng cất giấy chứng nhận kết hôn đi, không dám bày ra nữa.

Chắc là, chắc là đủ rồi đi, kể cả giờ bọn họ ly hôn, Tần Thời Luật cũng là kết hôn lần hai, kết hôn lần hai thì sẽ không còn là miếng bánh thơm ngon...nữa đi?

Động tác cầm lấy rồi cất giấy đăng ký kết hôn đi một cách nhanh chóng của Đường Dục khiến Lý Hi Nhã hô hấp không thuận, đây là làm gì vậy, tôi còn có thể đánh anh chắc? Ra vẻ thảo mai gì chứ!

Đường Dục không có ra vẻ, cậu là thật sự sợ bị đánh.

Tần Thời Luật giấu đi ý cười ở khóe miệng nói: “Xin lỗi, chuyện gặp mặt với cô Lý đây là do mẹ tôi tự tiện sắp xếp. Thật ra là tôi không định tới, nhưng lại cảm thấy cho một cô gái leo cây thì không quá thích hợp, cho nên tôi mới đến chỗ hẹn.”

“Cho tôi leo cây không thích hợp?” Lý Hi Nhã không rảnh lo cái gì mà cao nhã nữa, trực tiếp trợn trắng mắt lên nói: “Vậy anh dẫn theo một người đàn ông khác tới buổi xem mắt là thích hợp hả?”

Đường Dục phụ họa ở trong lòng: Đúng vậy, đúng vậy, đã đi đăng ký kết hôn rồi còn tới xem mắt, tên xấu xa~.

Lý Hi Nhã ném lại một câu “trap boy”, rồi xách túi xách, dẫm lên giày cao gót, thở phì phò rời đi, mỗi một bước đều như muốn dẫm chết Tần Thời Luật.

Tâm trạng Tần Thời Luật khá tốt, nhưng Đường Dục lại không hẳn là vui vẻ. Đối với cậu mà nói đây là tai bay vạ gió, cậu lại không phải là người sai, sao lại quạo lên với cậu vậy?

Trong phòng Vip chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Còn ăn nữa không?”

Đường Dục cầm lấy nĩa và dao nói: “Sao lại không ăn chứ.”

Cả bữa cơm, Đường Dục cũng không nói gì, thật ra là cậu có hơi tức giận, Tần Thời Luật nói đi ăn cơm chúc mừng việc bọn họ đăng ký kết hôn, vậy mà lại lòi ra chuyện anh tới xem mắt.

Cậu không thích bị người khác lừa.

Cơm nước xong Tần Thời Luật đưa Đường Dục về nhà. Sau khi xe ngừng ở cửa nhà, Tần Thời Luật không xuống xe, anh nói: “Em đi vào đi, anh còn phải đến công ty.”

Đường Dục quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp giống như lúc cậu cười với Lý Hi Nhã ở tiệm cơm: “Biểu hiện hôm nay của tôi, tốt không?”

Tần Thời Luật còn tưởng rằng cậu vẫn đang dỗi anh, cả đoạn đường về cậu không nói lời nào cũng không nhìn anh, đều nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ xe, ngay cả khóe miệng đều là méo xệch, giờ cậu lại đột nhiên cười rộ lên, khiến Tần Thời Luật cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng anh lại không nói ra được.

“Cũng không tệ lắm.”

Đường Dục nhích người về phía trước nói: “Tôi có thể yêu cầu một cái khen thưởng không?”

Yết hầu của Tần Thời Luật lăn lên lộn xuống, anh hoài nghi Đường Dục đang câu dẫn anh: “Em muốn được khen thưởng gì?”

“Tôi muốn trồng hoa trong nhà, muốn có nhà kính trồng hoa.” Đường Dục cười tủm tỉm trưng cầu ý kiến của Tần Thời Luật: “Tôi muốn trồng hoa ở trong nhà, được không?”

Nhà kính trồng hoa cũng không phải chuyện gì khó cả, chỉ là, em ấy biết trồng hoa hả, em ấy, thoạt nhìn, ngay cả bản thân đều không chăm sóc tốt.

Nhưng, em ấy nói... nhà.

Lúc trước em ấy chưa từng coi chỗ này là nhà.

Tần Thời Luật: “... Được.”

Nghe vậy, Đường Dục cười càng thêm xán lạn: “Anh thật tốt.”

Phát thẻ người tốt xong, Đường Dục xuống xe, trước khi đóng cửa cậu còn nhiệt tình hỏi Tần Thời Luật tối có về ăn cơm hay không, Tần Thời Luật nói không cần chờ anh, Đường Dục còn tri kỷ bảo anh lái xe chậm thôi, rồi bảo anh lát gặp lại.

Lần đầu tiên được Đường Dục quan tâm, Tần Thời Luật không khỏi xúc động, anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Lê Thành nói: “Tìm người đến nhà tôi thiết kế một nhà kính trồng hoa.”

Nhìn Tần Thời Luật lái xe đi xa, nụ cười tươi tắn trên mặt Đường Dục nhanh chóng biến mất, trong ánh mắt của cậu không có một tia ý cười nào cả.

Trong tiểu thuyết có nhắc qua, Tần Thời Luật cực kỳ chán ghét chuyện xem mắt. Hôm nay cũng coi như là cậu giúp anh đuổi đối tượng xem mắt đi, công bằng trao đổi, cậu muốn có nhà kính trồng hoa, cũng không quá đáng đi?

Nhà kính trồng hoa thì có được rồi, nhưng cậu vẫn không vui bĩu môi.

Cậu nhớ bố mẹ, nhớ các anh các chị của cậu, nhớ toà biệt thự rộng lớn của cậu, nhớ cuộc sống cá mặn không cần a dua không cần nịnh hót, muốn làm gì thì làm của cậu...