Thiếu Gia Cá Mặn Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Ác

Chương 1

Editor: Thanh Thanh

Rét tháng ba vẫn chưa hết mà ngô đồng trong sân đã lặng lẽ đâm chồi nảy lộc rồi. Ánh mặt trời nhẹ nhàng thoải mái. Trong phòng, những chỗ không có ánh nắng mặt trời vẫn mang theo chút hơi lạnh.

Đường Dục cứng ngắc, đứng trước bàn làm việc, sống lưng ẩn ẩn nóng ran, cảm giác hoảng hốt làm cậu không quá thoải mái, cậu ném văn kiện đấu thầu trong tay xuống, đặt tay trái lên tay phải, gấp rút bắt mạch cho chính bản thân.

Một phút sau ... cứu mạng! Nhịp tim đập của cậu, cũng quá cao rồi. Nhịp tim này không phải là nhịp tim đối với người ngay cả lúc đi đường, tốc độ mỗi giờ cũng không vượt qua 500m như cậu.

Đường Dục cầm lấy điện thoại gọi điện cho 120*: “Xin chào, hình như tôi có dấu hiệu của bệnh tim, xin vui lòng cho xe cứu thương tới cứu tôi với.”

*Đường dây nóng cứu thương ở Trung Quốc.

Phía đầu dây bên kia của điện thoại: “Xin chào, xin anh vui lòng nói cho tôi biết địa chỉ hiện giờ của anh.”

“Địa chỉ là biệt thự Tây Đức...” Đường Dục đột nhiên dừng lại.

Hoàn cảnh trước mắt hoàn toàn lạ lẫm với cậu. Trong lòng Đường Dục nhảy ra một dấu chấm hỏi nho nhỏ... Chỗ này là chỗ nào vậy?

Cậu quan sát bốn phía, bàn không phải là gỗ lim vàng, thảm trải sàn cũng không phải thuần lông cừu, tranh treo trên tường càng không phải bản gốc của các họa sĩ nổi tiếng, hơn nữa, hơn nữa chỗ này là phòng sách ư? Sao lại nhỏ như này? Phòng của giúp việc nhà cậu đều to hơn căn phòng này đấy.

“Tôi, tôi không biết địa chỉ.” Đột nhiên Đường Dục có cảm giác tim cậu như ngừng đập, là loại rối loạn nhịp tim một cách nhanh chóng, theo lý thuyết thì lúc này cậu phải ngã xuống mới đúng, nhưng cậu lại không bị ngã xuống.

Lẽ nào đây chính là không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết lạnh trong truyền thuyết hay sao?

Bỏ đi.

Đường Dục sờ sờ vị trí trái tim của mình.

Sau khi xác định nhịp tim ổn định trở lại, cậu nói: “Thật xin lỗi làm phiền mọi người rồi, tôi không gọi xe cứu thương nữa.” Đường Dục cúp điện thoại rồi đứng đó sửng sốt một hồi, đứng mỏi chân, cậu kéo chiếc ghế ở phía sau ra rồi ngồi xuống.

Trên bàn là tập văn kiện cậu vừa ném xuống... Tập đoàn Đằng Phong.

Đường Dục lật ra xem thử, đây là tập đoàn gì vậy? Sao nghe phèn thế?

Sau gáy bỗng nhói lên một cái, cậu nâng lên tay, “ha” một tiếng... Cậu nhớ ra rồi! Cậu nhớ ra cậu nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi.

Ở trong tiểu thuyết!

Đường Dục chớp chớp mắt... Khoan, dừng khoảng chừng là 2 giây~, tiểu thuyết?

Cậu nhìn về phía văn kiện kia thêm lần nữa, mày bắt đầu nhíu lại.

Chuyện này cũng quá hoang đường rồi, nhất định là phương thức tỉnh dậy của cậu không đúng!

***

Trong phòng làm việc của Chủ tịch tập đoàn Đằng phong, người đàn ông chống tay vào huyệt Thái Dương, nhìn chằm chằm di động, vừa nhìn cái là nhìn hơn nửa giờ.

Điện thoại của anh có kết nối với camera. Trong camera, một người nằm bò ra ở trên ghế, nhắm mắt, đầu lệch sang một bên... Nhìn dáng vẻ thực khoan thai bình tĩnh.

“Miếng đất ở ngoại thành phía Tây kia, giá mà boss ra, cao hơn 1/3 giá thị trường, như vậy có rõ ràng quá hay không, tên họ Tiêu sẽ tin à?” Nhìn biểu tình khó bề phân biệt của sếp nhà mình, Lê Thành không biết được là anh có ý gì.

Rất sớm về trước, anh ta đã từng nhắc nhở anh, Đường Dục chủ động tới bên anh, hơn phân nửa là lòng mang ý xấu, nhưng ông chủ nhà anh ta lại giống như bị trúng ngải vậy đó, không nghe lọt tai câu nào cả.

Hiện giờ, chứng cứ Đường Dục và cậu ấm thứ hai nhà họ Tiêu lén lút liên hệ với nhau nhiều lần đều bày ra ở trước mặt rồi, nhưng Chủ tịch Tần của bọn họ vẫn như cũ, vững như núi Thái Sơn xem điện thoại, Đường Dục kia đẹp như vậy ư? Cả ngày nhìn rồi vẫn còn chưa đủ à?!

Được thôi, anh ta thừa nhận Đường Dục lớn lên đẹp, nhưng có đẹp thì cậu ta cũng là một người có tâm cơ kỹ nữ.

“Vậy thì phải xem em ấy làm như thế nào.” Giọng điệu Tần Thời Luật trầm thấp.

Nếu Đường Dục bán đứng anh, miếng đất ở khu ngoại thành phía Tây kia anh có thể không cần, nhưng anh cũng sẽ không để cho tên họ Tiêu kia chiếm không được miếng hời này đâu. Anh cũng chỉ nâng giá lên một phần ba thôi, còn chưa đến mức làm nhà họ Tiêu táng gia bại sản đâu.

Nếu như Đường Dục không làm gì hết, vậy thì nhà nhà cùng chung vui, nhưng Tần Thời Luật biết, khả năng Đường Dục không làm gì là rất nhỏ.

Em ấy vừa mới gọi điện thoại, nói giá của văn kiện đấu thầu cho tên họ Tiêu kia trước ư?

Lê Thành không biết Tần Thời Luật nhìn thấy gì, nghe được lời này anh ta còn tưởng rằng Tần Thời Luật còn vẫn ôm kỳ vọng với Đường Dục. Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng, lúc này Lê Thành đã không còn muốn nói nữa, anh ta mệt tim rồi.

Nếu Tần Thời Luật vẫn chấp mê bất ngộ, vậy làm anh cảm thụ một chút cái gì gọi là “cỏ xa thảo nguyên cỏ vẫn xanh um đi*.”

*Biến tấu từ 离离原上草,一歲一枯榮。(Cỏ trên cánh đồng bời bời/ Mỗi năm một lần úa một lần tươi) của Bạch Cư Dị.

Lê Thành tin tưởng mỗi ngày đều tìm đường chết Đường Dục tuyệt đối sẽ không làm anh ta thất vọng?

***

Đường Dục ngủ một giấc hai tiếng. Tỉnh lại, nhìn cảnh vật trước mắt vẫn không có gì thay đổi, cậu thất vọng thở dài.

Từ xưa đến giờ, xuyên sách đều có một định luật chung, không ngờ tới cậu cũng không tránh được khỏi vận mệnh xuyên sách vào người cùng họ cùng tên với mình.

Đường Dục mở văn kiện trên bàn ra, chữ ký rồng bay phượng múa ở phía cuối bản văn kiện như đang nhắc nhở cậu đã xuyên đến quyển sách nào.

Thật ra thì cũng không cần, cậu cũng chỉ xem qua có một quyển tiểu thuyết như vậy mà thôi...“Dao động bất định.”

Tên mà tác giả đặt cho các nhân vật cũng rất chuẩn.

... Tần Thời Luật.

Đường Dục nhớ rõ đây là tên của vai ác trong sách, mà Đường Dục trùng họ trùng tên với cậu ở trong sách lại là ánh trăng sáng mà vai ác Tần Thời Luật nhớ mãi không quên.

Mí mắt Đường Dục giật giật, cậu giơ tay lên ấn vào mắt phải.

Mắt trái giật báo hiệu có tiền tài, mắt phải giật báo hiệu gặp tai ương...

Đường Dục nhìn thoáng qua chậu cây cạnh giá sách.

Trong tiểu thuyết có nhắc tới, chỗ đó có ẩn giấu một cái cameras. Chính vào lần ăn cắp văn kiện đấu thầu này, nguyên thân bị Tần Thời Luật phát hiện, lúc sau cậu ta còn làm ra vài chuyện ngu ngốc nữa, cuối cùng, cậu ta bị Tần Thời Luật cầm tù ngược đãi đến chết.

Đường Dục tự an ủi bản thân, cũng may đây là lần đầu nguyên thân trộm văn kiện, không phải lần cuối cùng kia, cậu sẽ không đến mức vừa xuyên sách cái lại phải say goodbye luôn.

Nói thì nói như vậy, nhưng cậu vẫn có hơi khó chịu.

Hệ người chơi lazy như cậu, sao lại phải chịu nỗi khổ như này vậy?

Đường Dục ghé vào trên bàn ủy khuất một lúc, yên lặng sắp xếp nội dung của cuốn tiểu thuyết ở trong lòng...

Vai ác trong quyển sách này, nguyên nhân chính khiến Tần Thời Luật hắc hóa là vì anh ta biết cậu ta ( nguyên thân Đường Dục ) phản bội anh ta. Bị phản bội trên cả hai phương diện tình cảm và lợi ích, X2 phản bội ấy khiến vai ác Tần ra tay tàn nhẫn độc ác, cho dù là ánh trăng sáng nhiều năm cũng không thoát khỏi thủ đoạn độc ác của anh ta.

Còn về nam chính Tiêu Sí Hành, anh ta mập mờ với “Đường Dục”, để “Đường Dục” giành lấy những thứ có lợi cho anh ta, rồi lại trắng trợn táo bạo theo đuổi anh họ của “Đường Dục” - Đường Lạc, mà người Đường Lạc thích lại là Tần Thời Luật.

Bởi vì tuyến tình cảm bị vây khốn, phần kết của quyển sách này đều là BE.

Đường Dục, người có góc nhìn của thượng đế, cậu cảm thấy góc nhìn “tất cả mọi người cùng chết không bằng người khác chết còn ta bất tử” cùng với “lao tâm lao lực trải đường cho sự nghiệp của nam chính”, đều không bằng đặt tâm tư lên người vai ác, chỉ cần vai ác không gϊếŧ cậu, là cậu có thể tuỳ tiện sống, không lo không nghĩ cả đời.

Đường Dục đi ra khỏi phòng sách, biệt thự hai tầng nhỏ đến đáng thương, lên lên xuống xuống đều không có thang máy, trong nhà cũng không có giúp việc túc trực.

Đường Dục hoài nghi tác giả làm tuyên truyền giả dối.

Không phải nói vai ác rất có tiền hay sao, như này không giống người có tiền chút nào cả!

“Cậu Tiểu Đường.”

Thím Trương đi từ ngoài vào, trong tay thím ấy có xách theo một túi đồ ăn.

Thím Trương là giúp việc nhà Tần Thời Luật, đến từ nhà tổ, trong hai tháng này đều là thím ấy phụ trách lo liệu cơm áo sinh hoạt thường ngày cho Đường Dục.

Đường Dục đi theo thím Trương vào phòng bếp, cậu nắm lấy vài cái lá rau cần lộ ra ở ngoài túi hỏi thím Trương: “Mấy giờ Tần Thời Luật về vậy thím?”

Thím Trương kinh ngạc nhìn cậu, hai tháng này bà ta tận mắt nhìn thấy cậu Thời Luật ân cần hỏi han cậu Tiểu Đường, nhưng cậu Tiểu Đường lại giống như không cảm kích cho lắm thì phải, thái độ của cậu ấy đối với cậu Thời Luật cũng cực kỳ có lệ, cũng không quan tâm mấy giờ cậu Thời Luật về.

Nên lúc này, sự thay đổi đột nhiên đó của Đường Dục, làm thím Trương có chút kinh ngạc lẫn vui vẻ: “Thường là 7 giờ cậu chủ sẽ về đến nhà, muộn nhất cũng không quá 8 giờ.”

Đường Dục vừa bị thay đổi thân phận, nên cậu có hơi không tự nhiên cho lắm: “Dạ, vậy 7 giờ ăn cơm đi thím.”

Tần Thời Luật nhận được tin nhắn của thím Trương, nói Đường Dục đợi anh về cùng ăn cơm tối. Nếu là những ngày khác, anh nhất định sẽ làm xong công việc thật nhanh để về nhà, nhưng hôm nay, anh, không muốn về chút nào cả.

Tần Thời Luật không có trả lời thím Trương. Tối nay anh tham gia một bữa tiệc mà anh không nhất thiết phải đi, hơn 10 giờ mới về đến nhà.

Lúc Tần Thời Luật về đến nhà thì thím Trương đã về rồi. Thời điểm đi qua nhà ăn, anh ngoài ý muốn phát hiện ra Đường Dục ghé vào trên bàn ngủ với một tư thế cong cong vẹo vẹo, đồ ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh.

Tần Thời Luật đi qua, anh phóng nhẹ bước chân theo bản năng.

Cánh tay của Đường Dục đè trên một tờ giấy, Tần Thời Luật rút ra, phát hiện đó là “Thỏa thuận Hợp đồng” của hai người họ.

Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục đang ghé vào trên bàn ngủ ... Không kìm nén được nữa đến mức này luôn rồi à?

“Bang” một tiếng, Tần Thời Luật vứt bản hợp đồng kia xuống bàn.

Đường Dục bừng tỉnh, cậu mở mắt ra, vừa lúc đối diện với vị trí phía dưới dây lưng một chút của người nào đó... A như này thật ngại nha.

Cậu chớp chớp mắt, dịch chuyển đầu lùi ra sau một chút rồi ngẩng lên, cho đến khi tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt nhìn không mấy vui vẻ của người nào đó.

Tuy rằng trong tiểu thuyết có miêu tả nội dung về việc Tần Thời Luật - hệ những người có tiền, tỏ vẻ hoài nghi với Đường Dục, nhưng lúc ấy, vẻ mặt anh ta, hầu như đều không có biểu hiện gì.

Đường Dục quan sát Tần Thời Luật. Tần Thời Luật là một anh chàng đẹp trai theo kiểu tối tăm u ám. Trong con ngươi với phần đuôi mắt dài hẹp kia là vẻ thâm trầm khó đoán, cuốn theo mưa rào, giống như muốn cắn nuốt tất cả những ai nhìn vào anh, yết hầu gợi cảm nhô lên dưới lớp cổ áo sơ mi màu đen...

Thẩm mỹ của Đường Dục rất cao, nhưng người trước mắt cậu lại đẹp đến mức cậu không thể tìm ra được điểm xấu nào.

Hít hà~

Đường Dục liếʍ liếʍ môi dưới, thuận tiện nuốt luôn phần nước bọt chảy ra do tư thế ngủ không đúng của cậu.

Cậu dụi dụi mắt, giọng nói ngái ngủ mềm mại vang lên: "Anh về rồi.”

Tần Thời Luật lãnh đạm “ừ” một tiếng: “Sao không về phòng ngủ?”

Nhìn đồng hồ xong, Đường Dục bị doạ hoảng sợ.

Đã muộn như thế này rồi á?

Cậu oán giận: “Sao anh về muộn thế, làm tôi chờ anh lâu như vậy.”

Tần Thời Luật cố gắng che giấu cảm xúc, anh biết anh che giấu không tốt, nhưng anh cũng không thèm để ý đến điều đó nữa, anh đi tới chỗ Đường Dục, ngồi xuống ghế đối diện cậu: “Chờ anh làm gì?”

Hai tháng qua, cậu không có một lần chờ anh, hiện giờ chờ anh làm gì?

Ngả bài à?

Cuối cùng thì cậu vẫn rời đi ư?

Cầm đồ vật xong liền muốn đi? Tưởng bở!

Đường Dục không quá nhạy cảm với cảm xúc của người lạ, cậu cầm bản hợp đồng đã bị vứt bỏ lên vuốt vuốt: "Tôi muốn nói chuyện về hợp đồng với anh."

Tần Thời Luật đột nhiên nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của mình lại.

Trước lúc Tần Thời Luật về, Đường Dục đã xem kỹ vài lần từng câu từng chữ trong bản hợp đồng này, nói trắng ra thì đây là một bản hợp đồng bao dưỡng, hơn nữa cũng không có gì là khắt khe cả, không có quá nhiều yêu cầu hạn chế bên B, mà rất nhiều điều khoản có lợi đều nghiêng về phía bên B, cũng chính là nguyên thân Đường Dục.

Ngay cả Đường Dục xem xong đều cảm thấy “Đường Dục” kia ít nhiều có hơi không biết tốt xấu.

Đường Dục đặt bản hợp đồng đã được cậu vuốt thẳng lại vào góc bàn một cách ngay ngắn, rồi hỏi điều nghi ngờ lớn nhất trong lòng mình...

“Bản hợp đồng này có hiệu lực pháp lý không?”

Lần đầu đọc tiểu thuyết cậu đã rất tò mò về ý nghĩa chân chính của bản hợp đồng này. Sẽ thật sự có người gióng trống khua chiêng đi thưa kiện nói chính mình bao dưỡng người nọ, nhưng người nọ lại chạy mất sau khi người nọ vi phạm hợp đồng hay sao?

Loại chuyện như này không vi phạm pháp luật hả?

Trên trán Tần Thời Luật nổi gân xanh, em ấy cư nhiên muốn tìm ra kẽ hở của pháp luật! Đây là chuyện mà người không quá nhanh nhạy như em ấy có thể nghĩ đến ư?

Nghĩ đến người giúp đỡ phía sau cậu có thể là Tiêu Sí Hành, sắc mặt Tần Thời Luật càng khó coi hơn: “Em muốn nói gì?”

Sở dĩ hôm nay anh về muộn như vậy, là bởi vì anh không muốn nói rõ ràng mọi chuyện ra một cách nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy Đường Dục nóng lòng muốn rời xa mình, Tần Thời Luật biết mình không thể giữ cậu lại được nữa.

Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng: “Lúc đầu là em tự mình tìm đến anh, anh không ép buộc em. Vì tài chính của công ty nhà mình, em tự nguyện ký hợp đồng. Giờ em lại hỏi tôi bản hợp đồng này có hiệu lực pháp lý hay không, làm sao, lúc ký không nghĩ tới vấn đề này à? Bản hợp đồng này không có ý nghĩa gì, nhưng, nếu em muốn rời đi ... "

Đường Dục mờ mịt chớp chớp mắt.

... Aiz, anh đang tức giận hả?

Nhưng cậu còn vẫn chưa nói gì mà.

Đường Dục chậm rãi nghe ra được trong giọng điệu của Tần Thời Luật có chút cáu kỉnh.

Cậu không muốn cãi nhau, cậu không thích bạo lực và cãi vã, nếu có thể cậu hy vọng có thể sống một đời bình yên.

“Vậy, vậy đổi cái có hiệu lực pháp lý đi.”

Giọng nói nhẹ nhàng kia vừa vặn xoa trúng điểm phẫn nộ của Tần Thời Luật, suýt nữa là Tần Thời Luật không kịp phản ứng lại, sau khi run rẩy một lát, Tần Thời Luật nói bằng giọng đầy nghi hoặc: “... Gì cơ?”

Lúc này là 10 giờ rưỡi, đã quá 30 phút thời gian đi ngủ của Đường Dục rồi, cậu ngáp ngủ một cái, lau lau nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt nói: “Chúng ta đi làm giấy chứng nhận kết hôn đi.”