Nhìn nữ tử trước mắt, Dạ Minh Phong cũng không khỏi ngạc nhiên vì từ trước đến nay hắn chưa từng gặp nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp... không đúng mà phải nói là yêu nghiệt như vậy!
Đúng! Dung mạo của nữ tử trước mắt này chỉ có thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung!
Nếu nói "mỹ nhân như tranh" thì những từ ngữ này để hình dung nữ tử trước mắt hoàn toàn thích hợp, lông mày tinh xảo, mũi cao thanh tú, đôi môi như cánh hoa đào lúc này đang mím chặt, lại còn mang theo chút tái nhợt như tuyết đầu mùa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm giống như dương chi bạch ngọc, mềm mại mà không mất đi phần rực rỡ, khuôn mặt thanh thuần hương lên trời cao càng làm tôn lên khi chất xuất trần.
Đặc biệt là kia đôi con ngươi ánh tím lấp lánh như những vì sao có những đốm sáng trong màn đêm yên tĩnh, kèm theo đó mang vài phần linh động lại thêm nét lạnh nhạt tĩnh mịch càng làm cho khí chất của nữ tử này được thể hiện rõ ràng.
Đôi mắt lúc này vì cảnh giác mà khẽ chuyển động lộ ra chút sát khí như một con sư tử đang cảnh giác nhìn kẻ địch của mình, cùng với đó là quanh thân nữ tử này có một loại thản nhiên tùy ý tản mát từ trong xương cốt mà ra. Một thân áo trắng vô cùng đơn giản, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý vốn có của nàng ta.
Vô cùng xuất trần đạm mạc, lại hết sức linh động tùy ý.
Dạ Hàn Phong hơi hơi nheo lại mắt, trong mắt hiện lên một đạo lãnh liệt quang mang.
Thấy nam nhân không có trả lời, biểu tình lại lạnh băng đến đáng sợ, Diệp Linh trong lòng cũng mạc danh cảm thấy có chút hoảng hốt và sợ hãi, nàng không nghĩ cùng người này ở chung với nhau tại một chỗ đâu. Huống chi bây giờ nàng cũng đã phát hiện ra một sự thật rằng, nàng đã xuyên sang thời không khác!
Chỉ cần nhìn cách bài trí căn phòng và cách ăn mặc của nam nhân này thì cũng làm nàng đủ hiểu rồi!
“Đa tạ các hạ ân cứu mạng. Diệp Linh ta chân thành nói lời cảm tạ, nếu không còn việc gì khác ta đây liền không quấy rầy các hạ nữa. Nếu như sau này gặp lại, có cơ hội tại hạ sẽ báo đáp! Giờ thì xin cáo từ." Nói xong, Diệp Linh liền xoay người hướng ra ngoài định rời đi.
Đến nỗi báo đáp sao? Gặp lại nhau rồi hẵng nói!
Chỉ là, còn không đợi Diệp Linh bước chân ra đến cửa thì phía sau liền truyền đến nam tử trầm thấp lại băng hàn thanh âm: "Ta cho phép người đi rồi sao?
Diệp Linh bước chân một đốn, xoay người nhìn lại nhìn về phía đối phương, ánh mắt lộ ra kinh ngạc chi sắc: "Kia xin hỏi, người còn có chuyện gì sao?”
"Câu này là ta hỏi ngươi mới đúng!" Dạ Minh Phong nháy mắt xuất hiện tại trước mặt Diệp Linh, cả thân hình to lớn liền áp sát vào nàng. Điều này làm cho Diệp Linh nhíu nhíu mày, từ trước đến giờ đây là nam nhân đầu tiên dám lại gần nàng như vậy!
Dạ Minh Phong bước lên một bước, Diệp Linh lại lùi ra sau một bước.
Cứ như thế ngươi tiến ta lùi...
Đến khi bước chân Diệp Linh khẽ chạm vào cánh cửa phía sau, lưng cũng dán chặt vào cánh cửa thì nàng liền dừng lại. Thân hình của Dạ Minh Phong cũng dán sát vào người nàng, tạo nên một khung cảnh rất ái muội.
"Này! Ngươi...ngươi muốn làm gì?" Diệp Linh đỏ mặt lặp bắp nhìn Dạ Minh Phong.
"Không phải ngươi muốn báo đáp sao?" Dạ Minh Phong một tay chống vào thành cửa, khoé môi cong lên áp sát vào tai của Diệp Linh giọng nói trầm thấp mang đầy tính mê hoặc: "Vậy, ngươi hãy lấy thân báo đáp bổn cung đi."
Đùng!
Một tia sét nổ ầm ầm trong đầu của nàng, nàng mở to mắt, nghiêng nghiêng đầu nhìn vị nam nhân này.
Người này không phải bị bệnh thần kinh đấy chứ?
Mẹ nó! Thần kinh không bình thường thì không lo ở nhà mà chữa trị đi, lại còn đến đây trêu chọc lão nương!
Diệp Linh như không chút nghĩ ngợi liền giơ chân đá thẳng ngay xuống hạ thân của Dạ Minh Phong, điều này làm Dạ Minh Phong nháy mắt liền đen mặt.
Này nữ nhân có biết là đang làm gì không?
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, ngay khi chân của Diệp Linh sắp đá đến nơi Dạ Minh Phong nhanh chóng xoay người sang một bên túm lấy cổ chân của Diệp Linh khiến cho nàng không thể động đậy.
Lần này Diệp Linh nổi giận thật rồi!
Người xưa có câu, sự đáng sợ nhất không phải là cái chết mà là sự nổi giận của đàn bà! Câu nói này quả thật không sai, bây giờ Dạ Minh Phong đã hoàn toàn nghiệm chứng được cái gì được gọi là sự nổi giận của nữ nhân.
Chỉ thấy Diệp Linh liền mượn đà nhảy lên không trung, một chân vung ra đá thẳng vào l*иg ngực của Dạ Minh Phong làm hắn lùi ra sau một bước liền thả cánh tay đang nắm cổ chân của nàng ra.
Diệp Linh chạy lại tiến lên một cú đá nữa lại vung ra, lần này lại là đá thẳng vào phần phía dưới của Dạ Minh Phong.
Dạ Minh Phong ổn định lại thân hình liền thấy Diệp Linh đang tung một cú đá về phía hạ bộ của mình, ánh mắt ám trầm cả thân hình liền xoay sang một bên lại một lần nữa né được đòn công kích của Diệp Linh.
Diệp Linh âm thầm cười lại, lắc nhẹ eo một cái liền áp sát vào người Dạ Minh Phong.
Rầm!
Một tiếng nặng nề như có vật vị rơi xuống đất vang lên!
Bên ngoài Thiên Nhất đang canh gác, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng vang lớn liền đẩy của chạy vào.
"Chủ tử ngươi có chuyện..." Lời còn chưa dứt đã bị nghẹn lại ở cổ họng, Thiên Nhất há to miệng nhìn cảnh đang diễn ra trong căn phòng.
Trong phòng, ở dưới đất đang có một đôi nam nữ cuốn lấy nhau, người nam đang nằm dưới đất kia không phải chủ tử nhà hắn thì còn có thể là ai? Còn người nữ kia thì không phải người mà chủ tử ôm về lúc rời khỏi phòng tắm sao?
Nhưng điều làm hắn kinh hãi hơn không phải là việc này, mà là hai người này đang có một tư thế...Nữ trên nam dưới!
Thiên Nhất nuốt nuốt miếng, trong lòng âm thầm cảm thán không thôi.
Chủ tử thì ra thích bị ngược....
Này khẩu vị cũng quá mặn mòi đi?
Khi bắt gặp được hai ánh mắt bất thiện đang phóng tới hắn, Thiên Nhất nháy mắt liền hồi thần lại vuốt vuốt mũi có chút ngượng ngùng nói: "Hai...hai vị tiếp tục. Chủ tử thuộc hạ xin cáo lui, không làm phiền tới hai người nữa!"
Vừa dứt lời liền xoay người chạy trối chết, trước khi đi còn không quên thay chủ tử nhà mình đóng cửa cài then cẩn thận.
Nữ nhân kia thật bưu hãn! Thế mà có thể để cho chủ tử cao cao tại thượng của chúng ta nguyện ý nằm dưới chịu hành hạ a!