Đùng đùng!
Từng tia chớp sáng rọi đánh thẳng xuống bầu trời đêm đen kịt, những tia sét rạch ngang cả một màn đêm đen.Trong khu rừng phía nam lúc này đang diễn ra một cuộc truy đuổi ác liệt.
"Bắt cô ta lại! Không để cho cô ta chạy!" Tiếng của người đàn ông vang lên kèm theo đó là tiếng súng đạn xả liên tục.
"Cô ta đã chạy sâu vào trong rừng rồi thưa đại ca!"
"Tìm cho tao, mẹ con khốn đó nhất định phải tìm bằng được con đó cho tao!" Giọng nói người đàn ông tức giận vang lên trong rừng đêm tĩnh lặng.
"Vâng, thưa đại ca! Anh em đâu chia ra đi tìm!" Người đàn em đó của gã nhận lệnh rồi thông qua bộ đàm nói cho những người ở đầu dây bên kia.
Diệp Linh chạy sâu vào trong rừng, khi cô dừng bước chân quay đầu nhìn lại thì không thấy những gã đó đuổi tới lúc này cô mới âm thầm thở ra một hơi. Đúng lúc cô đang nghĩ bọn chúng chắc sẽ không đuổi theo vào tận đây nữa, thì từ đằng xa có tiếng bước chân dẫm đạp lên cỏ, kèm theo đó là ánh sáng của bóng đèn pin đang dần tiến gần đến nơi này.
Diệp Linh trong lòng thầm kêu không tốt!
Nhìn xung quanh, thấy một cây đại thụ to lớn cách đó không xa Diệp Linh không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chóng chèo lên trên cành cây, dùng những tán lá để che lấp đi thân hình của mình.
Khi cô vừa ổn định trên cây, từ đằng xa có hai gã đàn ông đang tiến lại gần, không biết có phải trùng hợp hay không mà chỗ đứng của hai gã đó lại chính là dưới gốc cây mà Diệp Linh đang lẩn trốn. Diệp Linh dựa theo tầm nhìn của mình, cô có thể dám chắc hai tên này trên tay đang cầm súng!
"Mày nói xem, con nhỏ đó làm sao mà bị đại ca ra lệch truy bắt nó vậy?"
"Mày không biết sao? Con nhỏ đó trộm đồ của đại ca chúng ta đó. Nghe nói món hàng đó rất có giá trị đâu."
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Diệp Linh liếc mắt nhìn con vật toàn thân màu trắng đang nằm trong chiếc túi bên cạnh, hiện giờ con vậy đó đang mở đôi mắt màu lam to tròn ngập nước ra nhìn nàng.
Đợi hai gã kia rời đi, lúc này Diệp Linh mới từ trên cây nhảy xuống nhưng chân vừa chạm xuống đất sắc mặt Diệp Linh liền biến. Trực giác bao năm qua nói cho nàng biết có nguy hiểm!
Ngay sau khi tiếp đất, Diệp Linh liền nhanh chóng lăn tròn một vòng trên đất. Quả nhiên ngay chỗ đặt chân của nàng liền xuất hiện một cái hố sâu. Cô âm thầm phun ra một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng kinh hãi không thôi. Nếu như cô chậm một bước thì bây giờ có phải cô cũng bị thịt nát xương tan rồi không?
Nhưng rất nhanh Diệp Linh liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng, vừa nãy cô ở chỗ này đâu có bất kỳ quả boom nào được lắp đặt.?
Trừ phi..!
Như nghĩ đến khả năng gì đó, Diệp Linh liền nhanh chóng quay người lại ...
Quả nhiên giống như cô suy đoán, cô đã trúng kế của bọn chúng!
Diệp Linh cảnh giác nhìn người đang đi tới, tay nắm chặt lấy chiếc túi đang được đeo bên hông từng bước lùi về phía sau.
Phía trước có hơn năm đến mười người đàn ông đi ra từ trong khu rừng, người dẫn đầu trên tay cầm một cây súng lục nhìn về phía cô cất giọng:" Con nhãi ranh, nếu biết điều thì mau giao con thú kia ra đây! Chúng tao còn tha cho mày một con đường sống"
"Bọn mày đừng có nằm mơ!" Diệp Linh khịt mũi coi thường nhìn đám người trước mắt nói.
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Vậy mày đừng trách tại sao biển xanh lại mặn!" Vừa nói tay cầm súng của tên đó liền chĩa thẳng vào Diệp Linh.
Pằng!
Một viên đạn được bắn ra từ lọng súng, bắn thẳng về phía Diệp Linh.
Thấy vậy cô nhanh chóng né qua một bên trốn vào sau tảng đá cách đó không xa, nhưng cho dù Diệp Linh có tốc độ nhanh đến mấy cũng không sánh bằng tốc độ của viên đạn bắn tới.
Mặc dù không trúng vào chỗ hiểm, nhưng viên đạn đó cũng đã găm chặt vào bên cánh tay phải của cô.
Diệp Linh cắn chặt răng để mình không phát ra tiếng kêu, một tay xé lấy góc áo của mình liền buộc lại vết thương đang không ngừng rỉ máu. Thở hổn hển tựa vào tảng đá, đúng lúc này tiếng súng lên đạn lại vang lên, kèm theo đó là tiếng nói của tên vừa nãy: "Ta đếm từ một đến ba, mày ngoan ngoãn đầu hàng và giao con thú kia ra đây. Nếu không mày xuống gặp ông bà đi là vừa!"
Diệp Linh nhìn tiểu thú vì sợ hãi mà cuộn tròn lại trong chiếc túi đen được đeo bên hông của mình, rơi vào trầm tư suy nghĩ. Như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Linh, lúc này tiểu thú liền ngước đôi mắt tím nhạt của mình lên, bởi vì sợ hãi lên nước mắt đọng lại bên khoé mắt càng làm người khác tăng lên vài phần thương tiếc không nỡ làm tổn thương đến nó.
Diệp Linh có chút thất thần nhìn vào đôi mắt màu tím kia, cô có thể cảm nhận được trong đôi mắt của nó toát lên một niềm hi vọng.
Trong lúc Diệp Linh đang thất thần suy nghĩ thì tiếng của tên kia vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân đang tiến gần đến nơi cô đang ẩn nấp.
"Một!"
Diệp Linh cắn môi, nhìn xung quang xem còn chỗ nào có thể thoát thân không. Nhưng vừa quay đầu lại thì đằng sau cô chỉ là một mảnh vực sâu không thấy đáy.
"Hai!"
Nhìn đáy vực sâu một lúc, rồi lại cúi xuống nhìn tiểu thú trong túi Diệp Linh dùng ánh mắt như muốn hỏi: "Ngươi muốn đi theo ta chứ?"
Như hiểu được ý nghĩ của Diệp Linh, tiểu thú ngẩng cao đầu ra sức mà gật đầu chỉ sợ như là Diệp Linh không hiểu được ý định của nó.
"Ba!"