"Baby, ba ngày nữa hết tháng này rồi, cô còn thiếu bao nhiêu chữ?"
Vinh Hân Hân đua tay lau trán, hai tay lấm tấm mồ hôi nóng, chắc là điều hòa bật nhiệt độ hơi cao, cả người dính nhớp nháp.
Cô bấm tắt màn hình điện thoại, không trả lời tin nhắn của biên tập viên.
Vẫn không có tin tức gì từ anh ta.
Đúng như dự đoán, Vinh Hân Hân không cảm thấy khó chịu chút nào.
Có lẽ vẫn chưa đến mức đó, cô đã có linh cảm này khi đồng ý hẹn hò với Yến Phi Trầm.
Con trai thứ hai của nhà họ Yến quá khiêm tốn khi nói rằng nhà mình có điều kiện, ai ở thành phố Du mà không biết nhà họ Yến, ngay cả ở thủ đô cũng có tiếng tăm, tổ tông nhà họ Yến ở thành phố Du, vì vậy họ đã không không chuyển đến thủ đô.
Ngày đó cô cùng bạn học đến quán bar chơi, đây là lần đầu tiên cô gặp được một con nhà giàu như vậy, không tránh khỏi trong lòng có chút thấp thỏm, đồng thời cũng có chút không tự nhiên.
Không biết anh chàng này xảy ra chuyện gì, chặn ở lối đi WC muốn xin WeChat, Vinh Hân Hân chỉ cảm thấy sau khi uống xong đầu càng choáng váng hơn, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Tại sao lúc đó ma xui quỷ khiến cô cho anh ta, sau đó cô không có tí ấn tượng gì.
Yến nhị thiếu gia không biết nên nghĩ như thế nào, Vinh Hân Hân nghĩ rằng anh ta đã quên mất, cũng không nhĩ nhiều.
Ai ngờ rằng anh ta thực sự bắt đầu tấn công, tặng hoa và mời ăn cơm, làm mọi người trong lớp ai cũng biết cô được một con nhà giàu tán tỉnh.
Vinh Hân Hân thừa nhận rằng cô ấy hơi bị cám dỗ, nhìn xung quanh bạn bè ai cũng có dôi có cặp, cô cũng rất hâm mộ có được không?
Hơn nữa, gia cảnh của Yến Phi Trầm rất tốt, ngoại hình lại càng là hạng nhất, nếu không một người nhan khống như cô cũng không nhớ rõ mặt anh ta, sau khi quan sát hơn một tháng, Vinh Hân Hân gật đầu và nói đồng ý tìm hiểu với Yến Phi Trầm.
Nửa tháng trước anh ta nói ra ngoài đi dạo một chút, Vinh Hân Hân cũng không ngốc, sao lại không hiểu anh ta có ý gì.
Chỉ là cô có tính toán riêng không đồng ý, hai người cuối cùng tan rã không vui.
Liên tục mấy ngày sau có việc nên không liên lạc.
Bọn họ mới quen biết có ba tháng, hơi nhanh, cô không quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cảm thấy không thể dễ dàng đồng ý như vậy. Nếu không thích hợp thì thôi bỏ đi, dù gì cũng không phải là người cùng thế giới.
Vinh Hân Hân đặt điện thoại sang một bên đứng dậy đi tắm, trời vẫn còn lạnh vào đầu mùa xuân và điều hòa trong phòng được bật cao một chút, cô mặc bộ quần áo dài tay ở nhà và đi đến phòng tắm.Trong khi rửa, cô nhớ lại giấc mơ vừa bị gián đoạn.
"Hân Hân, đây là bạn gái của anh, nói chính xác hơn là bạn gái hiện tại của anh."
Không biết có phải do cô viết quá nhiều tiểu thuyết máu chó hay không, đến cả trong mơ cũng sẽ xuất hiện tình huống máu chó chỉ có trong tiểu thuyết.
Nhìn thấy Yến Phi Thâm nắm tay một người phụ nữ, lạnh lùng nói với cô ấy những lời vô cùng đau lòng, cô ấy không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.
Cô đột nhiên bị điện thoại đánh thức, không định ngủ tiếp, cô gọi món cơm chiên mình thích, pha một tách trà trong lúc chờ cơm, hương trà tràn ngập không khí xung quanh.
Người nọ im lặng nhiều ngày rốt cục gửi tin nhắn, Vinh Hân Hân cầm lên xem, trong mắt lóe lên một chút biết trước.
Người ta nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ cái đó, chẳng lẽ ông trời cảm thấy cô hơi đáng thương, trước tiên cho cô một lời nhắc nhở.
[Chúng ta chia tay đi, không thích hợp.]
Một câu ngắn gọn trở thành lời chấm dứt mà cô chờ đợi mấy ngày nay, Vinh Hân Hân không biết nên nói gì, ánh mắt tối sầm, gõ một chữ được rồi nhanh chóng chặn và xóa người đó.
Yến Phi Trầm ở phía đối diện nhìn dấu chấm than màu đỏ khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Cô ấy vậy mà đã chặn anh?!