Mệt mỏi tựa lưng vào chiếc ghế cô đang ngồi. Nhìn bầu trời đầy sao, rồi lại nhìn xuống dưới tầng. Cô đang ở tầng 3 khoảnh cách từ tầng 3 và 1 cách nhau thực sự xa và cao.
Anh sẽ chắc chắn rằng cô không thể dùng vải mà thắt lại sau đó trốn thoát đi. Chẳng có miếng vải nào thật sự dài đến như vậy.
- Mặc Lam Như, tự nhiên chị muốn đi thăm em quá. Bỗng nhiên chị lại nhớ em rồi....
Đặt đôi chân xuống nền gạch lạnh ngắt. Cô tựa vô hồn bước tới thành lan can. Từ từ....trèo ra khỏi hàng rào đó.
Chỉ còn một bước nữa là nhảy xuống thôi, thì bỗng nhiên cửa phòng bật mở. Anh từ bên ngoài hớt hãi chạy vào.
- Lam Nhi, cô làm cái gì vậy hả. Cô lại đây cho tôi, bằng không tôi gϊếŧ chết người tình nhân của cô!
Quay mặt lại với đôi mắt vô hồn như một cái xác. Nhìn vào đôi mắt đó người ta thấy sự lạnh lẽo chạy dọc sóng lưng. Đôi mắt vô hồn, thật sự chẳng thấy được một chút sự sống nào trong đó. Dường như đã chết....
- Hở...tôi làm gì cơ, tôi chỉ muốn đi gặp em gái mình thôi. Anh nói xem, anh có cho tôi đi gặp em ấy không? Hahaaha, tôi nhớ em ấy quá. Dưới đó kìa, em ấy gọi tôi xuống chơi cùng này. Tôi cũng muốn đi thăm em ấy lắm....vì....
Dừng lại một chốc, đôi mắt cô lúc này. Nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn khẳng định lời nói của mình. Và dường như chẳng còn vấn vương bắt cứ điều gì.
Trước mắt cô chỉ là hình ảnh của hai cô bé gái, dễ thương. Đang vui đùa cùng nhau trên thảm cỏ của một dốc núi cao. Cùng nhau băng qua những làng đường sỏi. Tiếng cười vang mãi không ngớt.
Rồi sao đó lại là thảm kịch của vụ tai nạn của em cô, nó lại xuất hiện nữa rồi. Cô thật sự rất sợ hãi, đừng cho cô thấy nữa.
- Chỉ em ấy biết rõ....tôi là người chẳng bao giờ hại em ấy...
Đưa đôi mắt vô hồn trong vô thức rơi nước mắt. Rồi quay người nhảy thẳng từ tầng 3 nhảy xuống, cả thế giới gần như ngưng động. Có một tiếng trái tim vỡ nát vang vọng.....
Anh sợ hãi, hoảng loạn. Gấp gáp chạy từ tầng 3 đi xuống tầng 1, trước mắt anh là thân hình người con gái. Máu me đẫm người, đôi mắt vô hồn ngấn nước từ lúc nào đã nhắm lại.
Không muốn gì cả, cô đã thực sự buông xuôi, không trách cứ. Không than thở, không cằn nhằn, chỉ đơn giản muốn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi này một cách nhanh nhất.
Cả người anh đau đớn khụy xuống, tại sao anh lại đau lòng thế này. Người con gái anh yêu, ấy vậy mà chỉ trong phút chốc vì sự nông nỗi của anh. Cô ấy đã đi rồi, đi như đi với chính người em gái của mình.
Nước mắt vỡ òa, anh khóc....khóc thương cho chính số phận trêu đùa giữa anh và cô. Tại sao yêu nhiều đến như vậy, mà chỉ khi một trong hai rời khỏi thế giới này. Thì người còn lại mới nhận ra thứ tình cảm đó ?
Tại sao anh không nhận ra cái thứ tình cảm đó sớm hơn, để rồi giờ đây. Khóc đến cạn kiệt sức lực nhưng vẫn ôm chặt một cái xác, từ lâu đã chẳng còn một chút hơi ấm.
Cái xác lạnh lẽo đến rợn người. Màu nước mắt trộn lẫn với máu đau thương đến tận cùng, nỗi đau đến chẳng thể phơi bày.
Đến cuối cùng, cô đi. Mang theo mọi tội lỗi trên chiếc lưng nhỏ mà gồng gánh.
- Xin lỗi em, Lam Nhi. Kiếp này tôi phụ em....