Buổi sáng giữa tiết 2 và tiết 3 là thời gian các lớp tập trung lại nghe giảng*, bởi vì thời gian khá dài nên trường sắp xếp tiết này thành tiết tập thể dục buổi sáng luôn.
*Kiểu như các lớp tập trung lại nghe thông báo, thành tích hoặc hướng nghiệp. Gần giống chào cờ thứ 2 hàng tuần bên mình vậy.
Trường học quy định ngoại trừ lí do sức khỏe, các học sinh cấp ba không được phép vắng mặt mà không có lí do. Vì vậy cho dù học sinh có không muốn thì cũng phải ngoan ngoãn chạy về phía sân tập.
Lớp 11 thì lại càng phải tuân theo.
Do sự sắp xếp vị trí lớp học của nhà trường, một tầng có bốn lớp, cầu thang tầng này ở bên cạnh lớp 11-5, cho nên lớp số 6 đến lớp số 8 muốn xuống cầu thang nhất định phải đi qua phòng học lớp số 5.
Lớp 11-5 là lớp chọn ban tự nhiên, cũng là lớp Tần Triều Mộc đang học - người mà Tần Triều Dương ghét nhất.
Vì cố tình lảng tránh nên mỗi khi Tần Triều Dương đi tập thể dục đều sẽ đợi cho đến khi lớp học đi gần hết, rồi mới ung dung đi xuống, lúc đó thì tỉ lệ gặp Tần Triều Mộc rất nhỏ.
Hôm nay Tần Triều Dương cũng làm như vậy, có điều không như ngày trước chỉ còn mình cậu trong lớp, nay còn xuất hiện thêm một người khác.
Tần Triều Dương nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt không cảm xúc nay lại có nhiều thêm phần giận dữ, đôi lông mày cũng hơi nhăn lại.
Bởi vì chỗ ngồi của Tần Triều Dương là dựa vào tường, cũng chính là ngồi ở bên trong, nếu muốn đi ra thì cần Lăng Dung nhường chỗ, nhưng cậu lại không muốn mở miệng nói một câu nào với cái tên tóc vàng chướng mắt này.
Lăng Dung tự nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc cậu, cũng không cần cậu mở miệng ra nói chuyện, vì vậy cô cố tình bỏ qua ánh mắt của cậu trong 30 giây, không có đứng lên.
Tính thấy nam chính sắp nổi cáu, Lăng Dung mới cười híp mắt đứng dậy nhường chỗ cho cậu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Cậu muốn đi ra thì nói với tôi một tiếng là được rồi, có ba chữ "nhường một chút" mà cũng keo kiệt nữa."
Vì sao người này lại cứ cố chấp muốn cậu nói chuyện chứ? Chẳng lẽ cậu kêu "cậu ta" nhuộm mái tóc vàng kia thành màu đen "cậu ta" cũng làm chắc?
Quả nhiên những người chơi cùng với hội với Lưu Thừa Nghĩa đều đáng ghét.
Cuối cùng cũng có thể đi ra, Tần Triều Dương nhanh chóng đi qua chỗ ngồi của Lăng Dung, cất bước đi ra ngoài. Nếu như bình thường cậu là người đi cuối cùng, dựa theo khoảng trống lối đi còn có thể tranh thủ đến sân tập trước khi tiếng chuông kết thúc, nhưng hôm nay lại bị tên nhóc kia làm trễ nải thời gian lâu như vậy, nếu xuống muộn thể nào cũng bị la.
Thật phiền phức.
"Ê, cậu chờ tôi một chút, tôi cùng cậu xuống sân tập." Thấy người sắp đi ra khỏi phòng học, Lăng Dung vội vàng đuổi theo.
Nghe thấy cô gọi, bước chân của Tần Triều Dương lại càng nhanh hơn, chỉ có điều lúc đi đến cầu thang cậu đột nhiên dừng lại.
Lăng Dung còn tưởng là do mình gọi có hiệu quả, khóe miệng càng nhếch lớn hơn, chạy chậm đuổi theo vỗ bả vai cậu: "Này, không ngờ gọi cậu cậu liền đứng lại đợi tôi."
Chỉ có điều một giây sau Lăng Dung biết rõ là mình nghĩ nhiều, vì ngay trước mặt Tần Triều Dương có một người đang đứng.
Là Tần Triều Mộc, nam thần của trường trung học số 1 Đế Đô, đại thần của lớp chọn ban tự nhiên, cũng là một trong những người mà Tần Triều Dương ghét nhất.
Khó trách đứa nhỏ này dừng lại, chắc hẳn trong lòng không thoải mái lắm đây.
Trên thực tế khi đọc cốt truyện của thế giới này, Lăng Dung đã có cảm tình với Tần Triều Dương, cho nên đối với những người đã từng ăn hϊếp cậu, cô đương nhiên âm thầm nhớ kĩ, đồng thời kéo vào danh sách đen của mình.
Hơn nữa đối với người em trai kế luôn làm ra vẻ thảo mai này, Lăng Dung sẽ không ngại chặn cho cậu một chút, vô cùng tự nhiên khoát cánh tay lên vai phải Tần Triều Dương, giọng điệu mang theo chút vui đùa hỏi: "Triều Dương, ai vậy, là bạn của cậu à? Giới thiệu cho tôi chút đi chứ?"
Quả nhiên một giây sau khuôn mặt đang mỉm cười của Tần Triều Mộc lập tức cứng đờ, ở trung học Đế Đô vẫn còn người không biết hắn? Thậm chí còn thân thiết với Tần Triều Dương, Tần Triều Dương từ khi nào đã có bạn rồi!
Lúc trước vì để cho Tần Triều Dương bị tất cả mọi người cô lập, hắn tốn không ít tâm tư. Không chỉ liều mạng dốc sức thi đậu lớp chọn, xây dựng hình tượng học sinh giỏi trong trường, cũng lén tìm không ít người truyền tin giả Tần Triều Dương là con riêng, còn kết nghĩa anh em với người mà hắn xem thường - Lưu Thừa Nghĩa, khiến cho Lưu Thừa Nghĩa không ngừng tìm Tần Triều Dương gây rắc rối.
Quả nhiên tất cả đều như hắn dự liệu, tất cả mọi người trong trường trung học Đế Đô chỉ biết rõ Tần Triều Mộc ưu tú, còn Tần Triều Dương chỉ mang cái mác anh trai của Tần Triều Mộc, tất cả đều coi Tần Triều Dương là tên xui xẻo tránh càng xa càng tốt.
Tần Triều Dương đấu không lại hắn, chỉ có thể vĩnh viễn sống ở dưới bóng của hắn, chuyện này làm hắn vô cùng tự tin.
Nhưng bây giờ sao lại có người không biết Tần Triều Mộc hắn, ngược lại làm bạn với Tần Triều Dương - người bị mọi người ghẻ lạnh.
Tần Triều Mộc không nhận ra Lăng Dung, dù sao hắn cũng là thiếu gia cao thượng của Tần gia, là học sinh giỏi kiêm nam thần của trung học Đế Đô, sao có thể nhận ra tên lưu manh như Lăng Dung được. Tần Triều Mộc thậm chí còn xem thường nhà giàu ba đời Lưu Thừa Nghĩa, thì sẽ càng không nhớ rõ Lưu Thừa Nghĩa còn có tên đàn em là Lăng Dung.
Không chỉ Tần Triều Mộc lắp bắp kinh hãi, Tần Triều Dương cũng không kém phần ngạc nhiên.
Bỗng dưng gặp Tần Triều Mộc ở chỗ này làm cho tâm tình của cậu rơi xuống đáy vực, thế nhưng Lăng Dung ở đằng sau đột nhiên lên tiếng giúp đỡ cậu, Tần Triều Dương không thể không kinh ngạc.
Bởi vì cậu biết rõ, lớp số 8 ai cũng có khả năng không biết Tần Triều Mộc, nhưng tuyệt đối không thể nào là Lăng Dung.
Lăng Dung đi theo bọn Lưu Thừa Nghĩa lâu đến vậy, Lưu Thừa Nghĩa lại coi Tần Triều Mộc như anh em, sao có thể không biết Tần Triều Mộc được? Ngược lại Tần Triều Mộc mang theo vẻ lạ lẫm và tức giận khi đối mặt với Lăng Dung, khiến cho Tần Triều Dương bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình, chẳng lẽ thật sự không phải Tần Triều Mộc sai bảo Lăng Dung tiếp cận cậu, xem cậu như trò đùa?
Với lại Lăng Dung rõ ràng biết Tần Triều Mộc, sao lại phải cố ý nói những lời làm bẽ mặt Tần Triều Mộc.
Tần Triều Dương không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể không nói đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến bộ dạng khó coi của Tần Triều Mộc, nội tâm phiền muộn vốn bởi vì nhìn thấy người mình ghét cũng giảm bớt không ít.
Có điều cậu vẫn không trả lời câu hỏi của Lăng Dung, Triều Dương là tên mà "cậu ta" có thể tùy tiện gọi à? Trên đời này, ngoại trừ người mẹ đã mất, cũng chỉ có ông ngoại gọi cậu như vậy.
Thói quen của nhân vật nam chính vốn trầm mặc, Lăng Dung cũng không hi vọng xa vời cậu sẽ phối hợp với cô nói cho cô biết Tần Triều Mộc là ai, lời này chỉ để ứng phó với Tần Triều Mộc một lúc mà thôi.
Đương nhiên nếu như đã diễn thì phải diễn đến cùng, làm bộ nhìn đồng hồ trên tay, trên mặt Lăng Dung lộ vẻ lo lắng: "Ai da, chúng ta sắp muộn tiết thể dục buổi sáng rồi, nếu không có gì thì mau đi nhanh thôi." Nói xong cô còn rất tự nhiên kéo cổ tay của Tần Triều Dương, giống như muốn cậu chạy theo vậy.
Tần Triều Dương thiếu chút nữa trợn trừng mắt, bị muộn học là cậu, cho tới giờ cậu chưa từng thấy cái tên tóc vàng này trong đội ngũ tập thể dục buổi sáng, không chừng là theo đám Lưu Thừa Nghĩa lén leo tường đi hút thuốc ở đâu đó rồi.
Nhưng cậu cũng không ngốc đến mức lật mặt Lăng Dung ngay lúc này, liền dứt khoát mặc kệ cho cô kéo mình đi.
Độ ấm trong tay đối phương thông qua làn da truyền vào trong lòng cậu, con ngươi Tần Triều Dương hạ xuống nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, hàng lông mi dài không nhịn được khẽ run lên.
"Đợi một chút!" Bị phớt lờ triệt để, Tần Triều Dương cuối cùng không nhịn được mà mở miệng.
"Bạn học này còn có chuyện gì à?" Lăng Dung giả ngu đến cùng.
Tần Triều Mộc cắn răng, nếu không phải cố kị hình tượng nam thần học giỏi dịu dàng, hắn khẳng định sẽ mắng một câu chửi tục, âm thầm ghi nhớ tên côn đồ tóc vàng này, xíu Tần Triều Mộc sẽ đi tìm Lưu Thừa Nghĩa hỏi xem người này là ai.
Tóm lại nhìn bộ dạng như vậy chắc chắn không phải học sinh ngoan ngoãn gì, nếu là lưu manh cũng sẽ do Lưu Thừa Nghĩa quản.
Nghĩ vậy Tần Triều Mộc cũng không thèm so đo với Lăng Dung, quay lại mục tiêu của mình là Tần Triều Dương.
"Anh, cuối tuần này là sinh nhật của mẹ, ba bảo em gọi anh về nhà cùng mọi người ăn một bữa cơm, có được không anh?"
Nếu không phải biết rõ tình hình thực tế, sợ là phải khen Tần phu nhân thật rộng lượng, em trai Tần Triều Mộc tốt bụng. Dù sao không phải người vợ cả nào cũng có thể chấp nhận đứa con trai riêng của chồng, lại còn mời về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm ngon, nhưng bọn họ biết rõ mẹ của Tần Triều Dương mới thật sự là vợ cả, cậu mới đúng là người thừa kế chính thống của Tần gia.
Tần Triều Mộc vừa nói xong câu kia, Lăng Dung thấy sắc mặt Tần Triều Dương quả nhiên trầm xuống, cái tay bị cô cầm chặt đã nắm chặt thành quyền, cô có thể cảm nhận được trên cổ tay cậu nổi đầy gân xanh.
Tin đồn càng lan ra càng mất khống chế, Tần Triều Dương chỉ có một mình dù có đi giải thích cũng không có ai tin cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân và mẹ bị gắn mác "kẻ thứ ba và con riêng".
"Không đi." Lạnh lùng từ chối, Tần Triều Dương không cần nghĩ cũng biết nhất định là bà mẹ kế giật dây nói với ba kêu cậu trở về, mở mắt xem người một nhà bọn họ yêu thương nhau như thế nào.
Hơn nữa cậu hiểu rất rõ người đàn ông Tần Dịch kia, sẽ không thể nào dùng giọng điệu dối trá như Tần Triều Mộc nói ra những từ như vậy kêu cậu về, chắc là một bên mắng cậu là sói mắt trắng, một bên bảo cậu cút về đây.
Dù sao cậu cũng mang họ Tần, nhưng lại để Hoắc gia đón về nuôi 6-7 năm, đây không phải rõ ràng là đánh vào mặt Tần Dịch sao.
Những học sinh ở trung học Đế Đô này không biết cậu là con cháu chính thống của Tần gia, mẹ của cậu Hoắc Kiều là vợ cả của Tần Dịch, những điều kia.. giới thượng lưu chẳng lẽ lại không biết sao?
Vợ cả chết không bao lâu, Tần Dịch liền mang theo con trai ngoài giá thú cùng tình nhân tiến vào cửa, đây đã sớm trở thành đề tài để nói chuyện trong giới thượng lưu, nếu không phải vì ngại địa vị của Tần gia, đoán không chừng họ đã sớm bàn tán, mỉa mai Tần Dịch rồi.
Nhìn thấy Tần Triều Dương mất hứng thì Tần Triều Mộc cũng đạt được mục đích, không uổng công hắn từ chối bạn học ra sân tập, cũng mạo hiểm đến muộn tiết mà chờ Tần Triều Dương ở chỗ này.
"Cùng người ngoài ăn cơm có gì vui chứ, nếu cậu muốn ăn thì để lần sau tôi mời cậu đến nhà tôi chơi." Không để Tần Triều Mộc vui vẻ quá lâu, giọng nói của Lăng Dung lại lần nữa vang lên, trong đó hai chữ người ngoài cố tình được nhấn mạnh, giống như là biết rõ điều gì.
"Hơn nữa cậu cũng không có nói với tôi là cậu có em trai nha, em trai cậu lớn lên không đẹp trai như cậu."
Từ trước đến nay Tần Triều Mộc đều nghe mọi người gọi Tần Triều Dương là anh trai của Tần Triều Mộc, đây là lần đầu tiên nghe thấy mình bị gọi là em trai của Tần Triều Dương, giống như hắn chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của Tần Triều Dương vậy, mặt của nam thần trường trung học Đế Đô thoáng cái đen sì.