Cưng Chiều Mỹ Nhân

Chương 9

Giang Nguyên không hiểu, nhưng Giang Nguyên lại cực kỳ kinh ngạc.

Không phải chỉ bởi vì thái độ hiện giờ của Bạc Thời Dư, cả ngày hôm nay anh căn bản chưa từng nghỉ ngơi, kết thúc hai ca phẫu thuật liên tiếp, ngay cả cơm trưa cũng không có thời gian ăn, anh dồn hết công việc trên tay vào buổi chiều, chỉ để có thời gian trống tới Học Viện Múa vào buổi tối, xem một buổi biểu diễn chẳng hề có lợi ích gì.

Giang Nguyên nhớ rõ khi hiệu trưởng Dương tới biệt thự Thành Nam, chính miệng Bạc Thời Dư đã nói rằng anh và Thẩm Hòa Nịnh là mối quan hệ chú cháu, nhưng cậu chưa từng thấy chú cháu nhà ai lại như thế này này, chưa kể hai người còn chẳng có quan hệ thân thích gì cả.

Nếu nói rằng bọn họ dung túng và dựa dẫm vào nhau, thì trong đó dường như luôn mang theo từng cơn sóng ngầm nhè nhẹ không thể nói rõ, Giang Nguyên không hiểu, cũng không dám miệt mài theo đuổi, cậu luôn cảm thấy mình đã nhìn lén được một số bí mật kí©ɧ ŧɧí©ɧ của giới nhà giàu.

-

Bộ trang phục múa long trọng của Thẩm Hòa Ninh không dễ mặc, dải lụa một bên đài một bên ngắn, cộng thêm cách trang điểm xinh đẹp mà thê lương, hoàn toàn là một cô công chúa bị mất nước.

Cô đứng giữa đám đông, đôi tay trắng nõn mềm mại vẫn chống nạnh, nghiêm túc lên kế hoạch cùng nhóm bạn nhảy.

Cô dự định sẽ gây ồn ào ở động tác hạ màn cuối cùng của bài múa, đến lúc đó cô đang treo mình trên dây thép, chỉ cần khi hạ xuống đất cô giả bộ té ngã, mọi người sẽ lập tức vây quanh cô, Bạc Thời Dư ngồi ở phía xa, chắc chắn không thể nhìn ra cô ngã thật hay ngã giả.

Đến lúc đó cô nói mình bị thương, anh sẽ chăm sóc cho cô.

Thẩm Hòa Ninh mím môi, hàng mi rũ xuống, để từng người chuẩn bị lên sân khấu trước.

Khi đám đông giải tán, cô cũng muốn chạy lên phía trước gặp Bạc Thời Dư, nhưng dải lụa đột nhiên bị người nắm lấy từ phía sau, không nhanh không chậm kéo về.

Cô lắc lư, thiếu chút nữa ngã vào ngực đối phương, vừa quay đầu lại thì lập tức sửng sốt, tiếp theo cô bỏ tay anh ra, kéo dải lụa trở về: “Tạ Huyền Châu, anh đến đây tham gia náo nhiệt cái gì.”

Người đàn ông trẻ tuổi đứng ở đối diện đã lâu không gặp, chân dài vai rộng, tóc cạo rất ngắn, trên trán có một vết sẹo nông, đó là dấu tích khi còn nhỏ anh giúp cô đánh nhau còn lưu lại, giữa mày toát ra vẻ tà khí lười biếng, như sợ không ai biết anh là tên hoàn khố.

Tạ Huyền Châu cúi người mỉm cười với cô, giọng điệu không đứng đắn: “Anh trai nghe nói tối nay em có buổi biểu diễn, sao có thể không đến được, đợi tới khi kết thúc sẽ dẫn em ra ngoài, coi như chúc mừng.”

Thẩm Hòa Ninh không thích nghe: “Anh chỉ lớn hơn em có một tuổi, có thể đừng tự xưng là anh trai được không?”

Tạ Huyền Châu nhướng mày, có điều ám chỉ: “Một tuổi thì sao, nhất định phải lớn hơn tám chín tuổi mới có thể gọi? Anh trai của Hòa Miêu nhỏ không thể phối hợp, đừng phản nghịch như vậy.”

Quả thực Thẩm Hòa Ninh muốn duỗi tay đánh anh, đúng lúc giáo viên phụ trách thứ tự biểu diễn tới đây, giơ tay gọi cô: “Hòa Ninh mau lên! Mọi người đang xếp hàng đợi lên sân khấu, chỉ thiếu mình em thôi!”

Thẩm Hòa Ninh vội vàng đồng ý, căm tức trừng mắt nhìn Tạ Huyền Châu, vừa chào hỏi giáo viên vừa tháo tóc ra. Lúc đầu mái tóc dài buông xõa sau lưng, sau đó cô dùng dây cột tóc buộc tạm lại, hiện tại nên tháo bỏ, nhưng đến khi cầm dây buộc tóc ở trong tay cô mới giật mình.

Thì ra hôm nay cô đã đeo nó.

Dây chun màu đen, bên trên có một chùm hoa nhung được đan bằng sợi len vàng, thoạt nhìn có vẻ hơi cũ.

Trên người Thẩm Hòa Ninh không có túi, tay áo lại bằng sa mỏng, nửa trong suốt, không có cách nào đeo trên cổ tay, thậm chí xung quanh còn không có nổi một người đáng tin cậy có thể giúp cô giữ đồ, ngộ nhỡ làm mất, cô chỉ còn nước đâm đầu vào tường.

Cô nghiến răng, đành phải chuyển hướng sang Tạ Huyền Châu, người duy nhất có mặt ở đây: “…… Anh giúp em cất nó đi trước, đợi em múa xong lập tức trả lại cho em.”

Thẩm Hòa Ninh đến địa điểm tập kết rồi mới biết, tiết mục biểu diễn của tân sinh viên là tiết mục cuối cùng trong toàn bộ chương trình. Tiết mục của Hứa Đường xếp thứ ba từ dưới lên, cô ta đã trang điểm xong, trên gương mặt vẫn còn tức giận, khi nhìn thấy Thẩm Hòa Ninh, cô ta hung hăng liếc xéo một cái.

Thẩm Hòa Ninh coi như cô ta không tồn tại.

Nhóm bạn nhảy xác định kế hoạch cuối cùng với Thẩm Hòa Ninh một lần nữa, cô kiên định gật đầu, có một vài nữ sinh đứng bên ngoài cao giọng, trong lúc vô ý đã để lộ ra chuyện cô muốn làm chân bị thương, Hứa Đường vốn đang cố tình chú ý động tĩnh bên này lại nghe ra manh mối.

Hứa Đường đi ra ngoài tìm vài vòng cũng không nhìn thấy mặt mũi Bạc Thời Dư, trong lòng vốn đã bất an, nghe vậy thì đẩy đẩy trợ lý: “Đi tìm hiểu rõ ràng, xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”

Trợ lý có cách của trợ lý, không lâu sau đã quay trở lại, nhỏ giọng nói với cô ta: “Hình như định cố ý trẹo chân trên sân khấu, em ở trong giới thấy nhiều rồi, đây là thủ đoạn muốn thu hút sự chú ý, buổi biểu diễn hôm nay, ngoại trừ hướng về bộ phim điện ảnh, thì chính là nhắm vào Bạc tiên sinh.”

Hứa Đường nắm chặt ngón tay: “Cũng không nhìn xem bản thân mình có xuất thân thế nào, từ một thành phố nhỏ tới đây, cộng từ đầu đến chân cũng không đủ 1000 tệ, còn không biết xấu hổ đánh chủ ý lên người Bạc Thời Dư, cô ta xứng sao!”

Trợ lý vỗ về Hứa Đường: “Trước tiên chị cứ múa cho tốt đi, chỉ cần có thể bắt được Bạc tiên sinh, không cần đặt vai hề nhảy nhót đó vào trong mắt.”

-

Trưởng khoa Trần biết tin Bạc Thời Dư tới đây, ông được sủng ái mà kinh sợ vội vàng chạy khắp trường học tìm người, rốt cuộc đến trước khi khai mạc mới nhìn thấy chiếc xe lăn màu đen kia, rất khiêm tốn dừng bên cạnh khán đài, nơi tối tăm ánh đèn không dễ chiếu sáng.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hai chân đắp một lớp chăn mỏng màu xám đen, bị Giang Nguyên cố tình ngăn cản, chỉ lộ ra một bóng hình mờ ảo, nhìn không rõ sắc mặt, so với bình thường càng khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Đầu óc trưởng khoa Trần nóng lên, không rảnh lo Bạc Thời Dư có phải không muốn xuất hiện công khai hay không, trực tiếp tiến lên mời người vào vị trí chính giữa khán đài.

Đạo diễn Từ đang được đám người truyền thông và sinh viên vây quanh, nhìn thấy từ xa, ông cũng vội vàng đứng dậy nghênh đón, cúi người chào hỏi.

Bạc Thời Dư cười hờ hững, ánh mắt nâng lên, rơi vào người phía sau đạo diễn Từ.

Tư thế đứng của Tạ Huyền Châu chẳng hề ngay ngắn, chỉ khi đi tới trước mặt Bạc Thời Dư dáng vẻ mới đoan chính hơn một chút, cậu ta thuận tay gấp cổ tay áo lên cao, gọi theo bối phận: “Chú nhỏ.”

Giọng điệu của Bạc Thời Dư rất lạnh nhạt: “Về nước từ khi nào?”

“Ngày hôm qua, không phải hôm nay vội vàng tới đón Ninh Ninh đi chơi sao” Tạ Huyền Châu cười nói “Chú cũng biết đấy, trước kia Ninh Ninh chê cháu không làm việc đàng hoàng, chỉ biết dựa dẫm vào gia đình rồi làm xằng làm bậy, không có cách nào, cháu chỉ có thể đi ra ngoài làm chút chuyện đứng đắn rồi quay trở về tìm cô ấy.”

Không biết cậu ta vô tình hay cố ý chuyển động cổ tay của mình: “Con nhóc kia cũng không xa lạ với cháu, còn chủ động đưa dây buộc tóc cho cháu đeo.”

Bạc Thời Dư thu hồi ánh mắt, ấn chặt các đầu ngón tay vào tay vịn xe lăn rồi khóa lại.

Trên cổ tay Tạ Huyền Châu đeo một sợi dây buộc tóc, dây chun màu đen là anh mua, đóa hoa nhung màu vàng trên đó là anh tự làm để dỗ dành cô gái nhỏ vui vẻ. Ban ngày cầm dao giải phẫu lâm sàng, buổi tối trúc trắc làm theo hướng dẫn ở trên mạng, anh không nhớ mình đã huỷ hoại bao nhiêu sợi vải, cuối cùng mới miễn cưỡng làm ra được một đóa hoa như thế.

Sợ cô chê cười, trước giờ anh chưa từng nói với cô, chỉ nói mình tùy tiện mua được món đồ chơi nhỏ ở ven đường.

Cô vẫn giữ, sau đó đeo trên cổ tay người khác.

Tạ Huyền cảm nhận được sự áp bức vô hình, cúi đầu kính cẩn với Bạc Thời Dư, nhưng ngón tay lại phất nhẹ qua cánh hoa nói: “Cũng may tình cảm giữa bọn cháu vẫn không hề thay đổi, nghe nói hiện giờ chú nhỏ cũng mặc kệ cô ấy, vậy đúng lúc cháu --”

Trong mắt Bạc Thời Dư toát ra vẻ lạnh lẽo, nhẹ nhàng ngắt lời cậu ta: “Ngược lại chú không biết, giữa hai người từng có tình cảm gì.”

Tạ Huyền Châu hơi khựng lại, bị một câu nói ngắn gọn làm cho sắc mặt trở nên khó coi, muốn cãi lại hai câu, nhưng Bạc Thời Dư đã bỏ qua cậu ta, không thèm liếc mắt nhìn cậu ta thêm một lần nào nữa.

Vì muốn giữ chân Bạc Thời Dư, trưởng khoa Trần cố ý sắp xếp tiết mục của Thẩm Hòa Ninh ở cuối cùng, chỉ là sau khi ngồi xuống, ông cân nhắc rất nhiều lần, cũng không dám nói một lời với Bạc Thời Dư.

Sắc mặt người đàn ông vẫn như vậy, nhã nhặn mà xa cách, tưởng như có thể duỗi tay chạm tới, trên thực tế lại xa tít Ngân Hà.

Huống hồ từ khi gặp mặt vị tiểu thiếu gia nhà họ Tạ kia, thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu lại ngước mắt lên, sự thù địch mơ hồ tràn ra từ những vết nứt vô hình, rõ ràng khóe môi vẫn ngậm ý cười, nhưng vẫn khiến người ta đứng ngồi không yên một cách khó giải thích.

Khi Hứa Đường lên sân khấu nhảy múa, mọi suy nghĩ đều dồn vào bóng sơ mi trắng dưới sân khấu kia, lơ đễnh phần vũ đạo, mắc lỗi ở động tác gần cuối, suýt chút nữa làm xấu mặt trên sân khấu.

Nhưng khi ánh mắt cô ta hướng xuống dưới, từ đầu đến cuối Bạc Thời Dư đều không có nửa phần dao động, giống như căn bản không hề coi cô ta là con người.

Thời điểm bước xuống sân khấu, cô ta biết mình hoàn toàn xong rồi, không thu hút được người kia, chỉ sợ cơ hội múa solo trong bộ phim cũng bị người cướp đoạt.

Hứa Đường vừa quay người lại thì gặp phải người huấn luyện viên quen biết cầm dây thép đi ngang qua, cô ta nhíu mày hỏi: “Thứ này dùng để làm gì vậy?”

Huấn luyện viên giải thích: “Dùng trong động tác kết thúc của Thẩm Hòa Ninh, tôi đã xem qua buổi diễn tập, hiệu ứng rất bùng nổ, hôm nay múa xong chắc hẳn có thể nhảy ra khỏi vòng kết nối.”

Ngón tay Hứa Đường bị niết đến đau đớn, sau khi huấn luyện viên rời đi, nghe thấy tiết mục thứ hai từ dưới lên bắt đầu biểu diễn, kế tiếp sẽ đến lượt Thẩm Hòa Ninh, cô ta sa sầm gương mặt, bước nhanh đuổi theo.

Tiết mục biểu diễn của Thẩm Hòa Ninh kéo dài năm phút rưỡi, động tác trong nửa phút cuối cùng sẽ đẩy lên cao trào, trước tiên cô sẽ giấu mình giữa nhóm bạn nhảy, nhanh chóng đeo dây thép đơn giản, sau đó nhảy lên không trung trong ánh đèn sáng rực, cuối cùng đáp xuống sân khấu.

Ánh đèn trong hội trường chuyển tối, Thẩm Hòa Ninh mặc chiếc váy dài với tay áo rộng xuất hiện giữa sân khấu.

Bạc Thời Dư oằn mình ngồi trên xe lăn, hơi dựa người về phía sau, quai hàm lơ đãng siết chặt.

Khi biểu diễn được nửa tiết mục, Giang Nguyên bước ra từ trong bóng tối, cúi người bước nhanh đến bên cạnh hàng ghế khán giả đầu tiên, nghiêm túc ghé sát bên tai Bạc Thời Dư.

“Anh Thời, anh bảo em đi nhìn chằm chằm vào cô Thẩm, đừng để cô ấy bị bắt nạt, quả nhiên có chuyện xảy ra, sợi dây thép mà cô ấy phải dùng vừa bị người động tay chân, sau khi treo lên nhiều nhất chỉ chống đỡ được mười giây chắc chắn sẽ đứt đoạn, mà đoạn múa đó phải kéo dài hơn hai mươi giây, một khi rơi xuống, người không tránh khỏi việc bị thương --”

Trong sự biến ảo của ánh sáng và bóng tối dày đặc, Giang Nguyên bỗng chốc nghẹn họng, bị dọa sợ bởi đôi mắt đang rũ xuống của Bạc Thời Dư.

Cậu lập tức đẩy nhanh tốc độ nói chuyện: “Lúc em biết tin thì quá muộn, dây thép đã bị đưa lên sân khấu, em không dám tự tiện kêu dừng, vội vã quay lại đây, hiện tại cho dừng lại vẫn còn kịp!”

Cậu đè thấp âm lượng, không để ai khác nghe thấy.

Cùng lúc đó, ở chỗ ngồi bên cạnh, giáo viên phụ trách của Thẩm Hòa Ninh đang cao giọng, hào hứng giới thiệu với đạo diễn từ: “Hòa Ninh đã luyện tập tiết mục này hơn một tháng, không ngủ không nghỉ, liều mạng như vậy vì muốn thể hiện thành tích tốt nhất trong ngày hôm nay, đợi cô bé hoàn thành động tác, chắc chắn sẽ --”

Bạc Thời Dư trầm giọng nói: “Có giàn giáo bên dưới chỗ cô ấy treo dây thép không?”

Giang Nguyên hơi nhớ lại: “Đúng vậy, diện tích còn không nhỏ.”

“Mười giây đủ để cô ấy hoàn thành động tác mà cô ấy mong muốn nhất, đợi đến khi cô ấy bắt đầu lấy đà nhảy, thời điểm chuẩn bị rơi xuống” Bạc Thời Dư không chút do dự ra lệnh “Hạ giàn giáo xuống.”

-

Thẩm Hòa Ninh hoàn thành hầu hết các động tác một cách vô cùng nhuần nhuyễn và sống động, dựa theo quá trình diễn tập, trước tiên sẽ giấu mình giữa nhóm bạn nhảy, khéo léo đeo dây thép.

Một chùm ánh sáng đuổi theo trực tiếp chiếu thẳng lên người cô, khi cô ngửa đầu bay lên trời, khán phòng vốn mơ hồ bên dưới, hiện tại có thể nhìn rõ ràng.

Bóng dáng kia chắc hẳn đang ngồi ở vị trí chính giữa, lúc cô lên sân khấu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy người, nhưng giờ phút này lại biến mất hoàn toàn, vị trí trống không, trong nháy mắt trái tim Thẩm Hòa Ninh như bị cào xé.

Cô đón nhận ánh sáng hướng lên trên, chóp mũi không khỏi chua xót, khóe mắt ươn ướt đỏ bừng.

Dây thép đã đạt đến độ cao định sẵn, vào lúc ánh sáng trên đỉnh đầu chói mắt nhất, Thẩm Hòa Ninh chịu đựng cơn đau tức từ l*иg ngực co rút lại. Khi đang thực hiện động tác múa trên dây thép, cô bất ngờ nhìn thấy gương mặt Hứa Đường, chợt lướt qua, cô ta ôm ngực, lạnh lùng nhìn cô mỉm cười.

Giữa những tiếng vỗ tay che trời lấp đất, Thẩm Hòa Ninh nghe rõ tiếng dây thép đứt từng sợi trên người mình.

Phía dưới là sân khấu, cô không có chỗ dựa, tứ cố vô thân, căn bản không thể vùng vẫy được chút nào.

Chỉ sau một cái chớp mắt, dây thép đã hoàn toàn đứt lìa, Thẩm Hòa Ninh đong đưa ngã xuống, khán giả đều tưởng đó là một phân đoạn được thiết kế trước, có người đã hào hứng đứng dậy vỗ tay.

Lỗ tai Thẩm Hòa Ninh không thể nghe thấy bất cứ điều gì, chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng.

Sắc mặt cô tái mét, khoảnh khắc xảy ra chuyện, cô hoàn toàn không có khái niệm gì về độ cao, tựa như đang đứng trên đỉnh núi, chuẩn bị rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Sự đếm ngược đến tuyệt vọng treo lơ lửng trước mắt, cô nhắm chặt mắt lại, nhưng sau khi khoảng cách 1 mét cuối cùng với sân khấu đã về 0, cô vẫn tiếp tục rơi xuống.

Không biết giàn giáo đã bị hạ xuống từ khi nào, ánh sáng lóa mắt xung quanh đột nhiên biến mất, cô như rơi vào đại dương sâu thẳm tránh xa ồn ào ầm ĩ.

Khi cô chuẩn bị tâm thế tan xương nát thịt, một cánh tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, nhiệt độ xuyên qua lớp vải mỏng, gần như thiêu đốt cô.

Hai người ôm nhau lắc nhẹ chệch khỏi vị trí, hơi thở của Thẩm Hòa Ninh run rẩy, thở dốc thật mạnh, đôi môi đỏ lạnh lẽo chạm phải yết hầu người đàn ông.

Dưới sự tiếp xúc mềm mại của cô, nó thong thả hoạt động, da thịt bí mật run rẩy trong sự cọ xát chóng vánh.

Hơi thở lạnh giá của người đàn ông nuốt chửng Thẩm Hòa Ninh, một tay anh chống nạng, đứng trong bóng tối không ai biết, tay còn lại siết chặt vòng eo thiếu nữ, không chút sai sót đón cô vào trong khuỷu tay.

Cô ôm lấy anh, tiếng nức nở bắt đầu làm càn, một tay anh hướng về phía trước mơn trớn sau gáy cô, lót ở trên đầu, năm ngón tay tái nhợt luồn vào giữa mái tóc đen, cưỡng ép cô phải ngẩng đầu lên.

“Người bạn nhỏ” Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cô, giọng nói sàn sạt như sỏi cát “Có người đón được rồi, em còn khóc gì nữa.”