Thẩm Hòa Ninh đã sẵn sàng đợi cả đêm, nếu Bạc Thời Dư không đến, cô vẫn sẽ tiếp tục canh gác trên con phố này, đánh cược vào khả năng nhỏ nhất.
Ba người bạn cùng phòng nhận thấy cô bướng bỉnh, nên cũng không khuyên nhủ cô quá nhiều, tự động chuẩn bị cho cô một đống đồ trang bị. Trong chiếc vali nhỏ dưới chân cô, ngoại trừ vài bộ quần áo để tắm rửa, những thứ còn lại đều là các nhu yếu phẩm để cứu mạng, chẳng hạn như ghế dài gấp, bình giữ nhiệt trà gừng, thậm chí còn có một hộp cơm tự hâm nóng, cộng thêm phía dưới chiếc váy dài thoạt nhìn có vẻ mỏng manh tràn đầy tiên khí, nhưng từ phần bụng dưới đến eo được quấn một vòng tròn miếng dán giữ nhiệt.
May mắn cô đủ gầy.
Cho dù như vậy, trông cô vẫn cứ mềm mại mảnh mai.
Khi Thẩm Hòa Nịnh kéo cửa xe ra, cô vẫn còn chút cảm giác không chân thực, gió đêm rít gào ngoài xe và tiếng sấm rền vang mơ hồ quấy phá phía chân trời, cùng mọi thứ trong xe đều bị xem nhẹ, chỉ còn người ẩn nửa mình trong bóng tối, mỗi một hơi thở đều khiến tâm trí cô khẽ rung động.
Bạc Thời Dư ngước mắt nhìn cô, mái tóc dài của thiếu nữ bị thổi rối loạn, hai má ửng hồng run rẩy, vô cùng chật vật đáng thương, dường như trong đôi mắt cô luôn ngập nước, chảy xuôi từng ngọn sóng lấp lánh, tự có năng lực khiến người ta phải mềm lòng.
“Bị mọi người đuổi ra ngoài?” Anh hỏi “Sao lại chỉ có chút tiền đồ như vậy?”
Miếng dán giữ nhiệt trên eo Thẩm Hòa Ninh quá nóng, lúc ở ngoài trời thì cảm thấy nó là vật cứu mạng, vừa bước lên xe nhiệt độ bị ấm áp phả vào mặt, nó lập tức biến thành chiếc bếp lò nhỏ đang cháy, khiến mặt cô đỏ hơn, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao.
Cô nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, cúi đầu vừa phải: “Trước kia bọn họ cảm thấy Lương Gia Nguyệt khó dây, hiện tại ngay cả Lương Gia Nguyệt cũng sợ em, bọn họ tự động đặt em vào thế đối lập, ngại em quá nhiều rắc rối, không muốn ở cùng em.”
Bạc Thời Dư gật đầu: “Nói như thế, dường như trách nhiệm là của anh.”
Thẩm Hòa Ninh mím môi, hàng mi khẽ rung ring hơi sương: “Bị đuổi ra ngoài không phải trách nhiệm của anh, nhưng trước kia anh từng nói…… em là trách nhiệm của anh.”
Bạc Thời Dư dựa lưng vào ghế, không thể tìm ra bất kể chút sơ hở nào từ giữa đôi lông mày, giọng điệu không kiềm chế, hoàn toàn là kiểu trịch thượng từ trên cao nhìn xuống: “Em cũng biết, đó là trước kia.”
“Thẩm Hòa Ninh” Ngoại trừ ở chỗ trưởng khoa, anh vẫn luôn gọi cả tên lẫn họ của cô “Những việc anh có thể giúp em, anh đã giúp xong rồi, anh cũng không muốn truy cứu xem cụ thể trong ký túc xá đã xảy ra chuyện gì, em là người trưởng thành, nên học cách tự mình giải quyết vấn đề, hôm nay quá muộn, anh sẽ cho em ở nhờ một lần, buổi sáng ngày mai em lập tức quay trở lại trường học.”
Trong bóng đêm, ánh mắt của anh có vẻ sắc nhọn: “Không có lần sau.”
Giang Nguyên vẫn luôn cố gắng khiến bản thân trở nên vô hình, lặng lẽ khởi động xe, thả chậm tốc độ chạy về hướng biệt thự Thành Nam. Bình thường Bạc Thời Dư không có sở thích mua bất động sản, mặc kệ sự nghiệp gia đình lớn cỡ nào, ngôi nhà mà anh có thể ở lại bất cứ lúc nào cũng chỉ có một căn. Trước khi anh tỏ thái độ rõ ràng, Giang Nguyên hiểu, đêm nay anh thật sự muốn đưa cô gái này về nhà.
Thẩm Hòa Ninh không có thời gian suy xét những gì Bạc Thời Dư nói sau đó, chỉ cần anh đồng ý cho cô ở lại một đêm là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, không biết anh có còn nhớ bộ phim kinh điển Quỳnh Dao mà anh đã xem cùng cô khi còn nhỏ hay không. Hạ Tử Vi nói, mới đầu Hoàng Thượng chỉ đến nhà cô ấy ngồi, sau đó biến thành nơi ở nhỏ, cuối cùng ngay cả con gái cũng sinh.
Cho nên mọi chuyện đều có khả năng.
Thẩm Hòa Ninh đè ép nhịp tim, nhích lại gần bên người Bạc Thời Dư một chút, cảm nhận được sự xa cách không thể chạm tới của anh, cô dụi mắt, gương mặt vô tội nói: “Anh, em khó chịu, hình như bị sốt rồi, anh cho em dựa một lát đi.”
Cô ấn móng tay vào lòng bàn tay, ngập ngừng ngả đầu lên vai anh, một lúc sau, bàn tay nóng rực của người đàn ông duỗi tới, giống như có lệ áp lên trán cô, không đợi anh áp thật xuống, di động của Thẩm Hòa Nịnh bắt đầu rung lên liên tục.
Hơn mười một giờ đêm, nếu ở ký túc xá chắc hẳn đã tắt đèn đi ngủ, lúc này gọi điện thoại tới ngoại trừ có chuyện quan trọng và quấy rầy, thì nó đại biểu cho mối quan hệ thân mật.
Thẩm Hòa Ninh cũng không ngờ tới, cô nhanh tay ấn tắt không định trả lời, nhưng đối phương bám riết không tha, không khí đình trệ trong xe bị tiếng ồn ong ong lấp đầy.
Tay của Bạc Thời Dư thay đổi phương hướng, anh đẩy cái đầu nhỏ yếu ớt trên vai mình ra, thấp giọng ra lệnh: “Nghe điện thoại.”
Trong lòng Thẩm Hòa Ninh tràn đầy tiếc nuối, nhưng ở trước mặt Bạc Thời Dư cô vẫn phải giả bộ ngoan ngoãn, cô nghe lời lấy điện thoại ra, trên màn hình hiển thị một người sắp bị cô lãng quên rồi, tên lưu trong điện thoại chỉ có hai chữ, không có họ: “Huyền Châu.”
Khoảnh khắc nhìn rõ người gọi tới, cô có chút bất ngờ, giọng điệu của Bạc Thời Dư nghe giống như kinh ngạc từ lâu: “Tạ Huyền Châu?”
Điện thoại của Thẩm Hòa Ninh hợp âm không tốt lắm, bên trong ống nghe truyền tới giọng nam trẻ tuổi ngả ngớn ương ngạnh, tản ra xung quanh một cách rõ ràng: “Hòa Miêu nhỏ, hiện tại có thể rời khỏi ký túc xá hay không, anh trai vừa xuống máy bay, bây giờ sẽ đi đón em, đưa em đi chơi, ngày mai sẽ đưa em trở về.”
Từ nhỏ tính cách của Tạ Huyền Châu đã như vậy, tuy rằng đã lâu không gặp, nhưng Thẩm Hòa Ninh cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Cô đang cân nhắc xem nên trả lời như thế nào, lại nhận thấy người tối tăm bên cạnh im lặng tới mức khiến người ta đứng ngồi không yên, môi cô giật giật, còn chưa kịp phát ra âm thanh, Bạc Thời Dư bỗng nhiên hạ cửa sổ xe xuống, tiếng gió ù ù từ bên ngoài xe thổi vào.
Tạ Huyền Châu nghe ra, cười hỏi: “Này, Hòa Miêu đang ở đâu, không ở ký túc xá sao? Thật đúng lúc, gửi vị trí tới đây, anh đến đón em.”
Tâm trí của Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn bị Bạc Thời Dư kéo qua, cô che di động nói với Tạ Huyền Châu: “Hôm nay em không phương tiện, hơn nữa --”
Tạ Huyền Châu lười biếng ngắt lời cô: “Vậy được rồi, tối mai về sớm một chút, anh trai đón em đi ăn cơm.”
Thẩm Hòa Ninh không muốn nói với anh quá nhiều, tạm thời cúp điện thoại trước, ngọn tóc bị gió thổi bay xẹt qua cổ Bạc Thời Dư, mềm mại bay bổng như đang vuốt ve, trong mắt hiện lên vẻ ôn tồn giả dối, anh quay đầu hỏi cô: “Không đi với cậu ta?”
Thẩm Hòa Ninh lắc đầu.
Nhà họ Tạ có giao tình mấy thế hệ với nhà họ Bạc, con trai út Tạ Huyền Châu lớn hơn cô một tuổi, nhưng dựa theo bối phận mà nói, cậu ta phải gọi Bạc Thời Dư một tiếng chú nhỏ.
Lúc 4 tuổi cô đến ở nhờ nhà họ Bạc, 6 tuổi quen biết Tạ Huyền Châu, có thể coi như cùng chứng kiến quá trình trưởng thành của nhau. Tạ Huyền Châu cà lơ phất phơ, hoàn toàn chính là công tử hoàn khố(*), luôn thích chọc ghẹo cô một cách không đứng đắn, nhưng bản chất lại không xấu.
(*): Hoàn khố trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, cũng là tên của tác phẩm, cụm từ này chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Điều phiền toái duy nhất chính là, miệng Tạ Huyền Châu quá rộng, luôn thích bắt chước Bạc Thời Dư gọi cô, cái gì mà anh trai với Hòa Miêu, cho dù đánh, cậu ta cũng không sửa đổi.
Sau đó mẹ Bạc vì muốn cô rời xa Bạc Thời Dư, thậm chí còn cố ý đẩy cô cho Tạ Huyền Châu có độ tuổi xấp xỉ, ngay cả cách gọi “chú nhỏ”, cũng đặc biệt dựa theo bối phận của Tạ Huyền Châu để gọi, tương đương với việc cắt đứt quan hệ cùng Bạc Thời Dư.
Dù nhiều dù ít Thẩm Hòa Ninh vẫn có thể cảm nhận được, Bạc Thời Dư vẫn luôn phản cảm với Tạ Huyền Châu, nhưng từ trước đến nay cảm xúc của anh luôn được che giấu rất kỹ, đoán không ra, cô kéo tay Bạc Thời Dư: “Anh, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ về đến nhà.”
Bạc Thời Dư không đáp lại mà im lặng suốt dọc đường, sau khi chiếc xe tiến vào tầng hầm, Thẩm Hòa Ninh xuống xe vòng sang bên kia của anh, muốn đỡ anh xuống dưới, nhưng anh lại tùy tiện đẩy tay cô ra, để Giang Nguyên làm.
Làn da của Thẩm Hòa Ninh trắng nõn lại mẫn cảm, hơi chạm mạnh một chút sẽ dễ dàng ửng đỏ, đầu ngón tay của anh xẹt qua mu bàn tay cô, vài giây sau đã xuất hiện một vết hồng thẫm.
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vào màu sắc kia, đáy mắt trở nên sâu thẳm, anh vỗ vào xe lăn, để Giang Nguyên tiếp tục đẩy về phía trước, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, anh mới nhìn về phía thiếu nữ vẫn lẻ loi đứng ở nơi đó: “Còn chờ gì nữa.”
Thẩm Hòa Ninh được sắp xếp tại phòng cho khách trên tầng 2, hai vợ chồng trung niên tại biệt thự rất nhiệt tình, nhưng cô nhìn ra được, biểu cảm của hai người đều ẩn chứa chút lúng túng lập lòe, giống như cô là kẻ ngoại bang tới xâm lấn.
Thẩm Hòa Ninh không muốn để ý, thời điểm cô đi theo anh trai mình, còn không có chuyện của người khác.
Bạc Thời Dư không lên tầng, mà đứng dưới tầng nhìn Thẩm Hòa Ninh tiến vào phòng, căn phòng to lớn khôi phục lại sự trống rỗng vô hồn, nỗi đau đớn trên chân cuối cùng cũng không thể áp chế được nữa, sau khi tác dụng của thuốc tê biến mất, cơn đau bắt đầu tàn sát bừa bãi một cách trầm trọng.
Anh không gọi ai khác, lấy thuốc trong phòng khách, chuyển động xe lăn trở về phòng ngủ tầng một, khóa cửa lại rồi mới cuộn ống quần dài lên, mặt không biểu cảm bôi thuốc vào chân bị thương.
Mỗi khi dùng một chút lực nhỏ vào vết thương, đau đớn lại tăng thêm vài phần.
Những đòn tra tấn giác quan này rơi vào cơ thể, nhưng ngược lại Bạc Thời Dư càng dùng thêm sức lực, anh tháo mắt kính xuống, tóc mái hơi tán loạn, che khuất đôi mắt âm trầm đen nhánh, sự u ám chưa từng xuất hiện cũng xuyên qua lớp ngụy trang và trào ra một cách tùy ý.
Một giọng nói khác hẳn anh gọi cô là Hòa Miêu.
Tự xưng là anh trai.
Thoải mái hẹn cô ra ngoài lúc nửa đêm.
Mà cô đã quen với điều đó, ngay cả nửa câu phản bác cũng không có.
Cô gái nhỏ là người không tim không phổi nhất.
Băng vải tuột khỏi kẽ tay Bạc Thời Dư, rơi xuống sàn nhà, hiển nhiên là đã bị nhiễm bẩn, không có khả năng dùng trên miệng vết thương, anh nhắm mắt lại, điều khiển xe lăn ra cửa lấy cái mới.
Thẩm Hòa Ninh thay chiếc váy ngủ tại phòng dành cho khách, là kiểu thiếu nữ cực kỳ ngây thơ mỏng manh, vạt váy dài đến cẳng chân, cô nhìn mình trong gương, vén tóc, xoa xoa đôi môi cho hồng hào tự nhiên, sau đó cẩn thận ra khỏi phòng.
Chỉ có một buổi tối, cô không thể lãng phí.
Vừa rồi dì giúp việc pha cho cô thuốc bột hạ sốt, trước khi rời đi còn nói trong bếp có sữa bò, nếu muốn uống thì hãy xuống lầu tự hâm nóng, cô có uống hay không cũng không sao, cô muốn đưa nó cho Bạc Thời Dư.
Thẩm Hòa Ninh đưa mắt nhìn xuống tầng dưới, đen kịt và yên tĩnh, chỉ có hai ngọn đèn ngủ được bật sáng, cô rón rén đi xuống lầu, phân biệt phương hướng phòng bếp, tìm sữa bò trong tủ lạnh, đổ vào cốc rồi đun nóng.
Thời gian đếm ngược được rút ngắn từng chút một, hơi thở của cô đang không ngừng gấp gáp bỏng cháy hơn.
Sau một tiếng nhắc nhở rất nhỏ, Thẩm Hòa Ninh nâng chiếc cốc có độ ấm thích hợp tới trước cửa phòng Bạc Thời Dư, lấy dũng khí nửa ngày mới dám nâng tay lên gõ cửa, nhưng mà chỉ mới chạm nhẹ, cánh cửa đã bất ngờ bị đẩy từ trong ra ngoài.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị, chiếc cốc trước ngực nghiêng ngả, sữa bò ấm áp hắt lên người cô, lớp nhung trắng của chiếc váy ngủ mềm mại ướt một mảng, nhỏ tích táp dọc theo góc váy của cô xuống dưới.
Thẩm Hòa Nịnh mở to mắt, kìm lại âm thanh trong cổ họng.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, ánh đèn phía sau làm mờ các đường nét trên gương mặt anh, cổ áo sơmi lỏng lẻo rời rạc, lộ ra cần cổ và xương quai xanh ốm yếu tái nhợt, ống quần tây bị cuốn lên trên đầu gối, toàn bộ bắp chân thẳng tắp bên dưới dường như đã bị phá hủy rồi sắp xếp lại.
Thẩm Hòa Ninh bình tĩnh quan sát, ngón tay Bạc Thời Dư gần như cắm vào tay vịn xe lăn, màu đỏ nhàn nhạt như muốn tràn ra, sau đó đột nhiên suy sụp tinh thần mà buông lỏng, ngẩng đầu nhìn cô chăm chú.
Gặp được cũng tốt.
Nếu sợ hãi, hãy tránh xa càng sớm càng tốt.
Thẩm Hòa Ninh vội vàng đặt chiếc cốc xuống, cúi người muốn chạm vào, giữa mày Bạc Thời Dư lộ ra vẻ tàn khốc, anh tránh về phía sau, cô cực kỳ cố chấp giữ lấy đầu gối của anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào vết thương trong ánh sáng mờ ảo, run rẩy vươn ngón tay ra.
Khi sắp chạm vào, Bạc Thời Dư nắm lấy tay cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, giọng điệu không chút thay đổi, vẫn ôn hòa nhẹ nhàng và văn nhã: “Không vui đâu, trẻ con đừng chạm vào.”
Sau khi chân bị tàn phế, anh chán ghét bất cứ ai chạm vào cái chân đó, bọn họ thường phải sử dụng nhiều loại dụng cụ khác nhau để thay băng.
Thẩm Hòa Ninh thẳng thắn đón nhận tầm mắt anh, thoát khỏi sự kiềm chế của anh, đôi tay không chút sợ hãi tiếp tục duỗi về phía trước.
Đầu ngón tay của cô gái hơi lạnh, còn dính sữa bò ướt dầm dề, tránh những vết thương đang phát tác, nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào vết sẹo dữ tợn, theo vân da của anh, nâng niu vuốt ve từng chút một.
Mí mắt Bạc Thời Dư hơi rũ thấp, bàn tay anh trượt lên cổ cô nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó lại chậm rãi di chuyển lên trên, véo mạnh hai má mềm mại của cô.
Thân thể tàn tạ này đang nói cho anh.
Cho dù không muốn thừa nhận, giờ phút này trong lòng anh đang liên tục kêu gào, chỉ có kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ bí ẩn và không biết xấu hổ.