Điểm đến là một hội sở cao cấp.
Lúc xuống xe, gió lạnh thổi về luồn qua khe áo và chân váy của Kỷ Tinh khiến cô run lên.
Hàn Đình nhìn thấy liền hỏi: “Lạnh à?”
“Không sao”, cô chối quanh, lạnh vẫn phải cố chịu. Hôm nay vì đẹp mà cô mặc váy mỏng.
Cô vẫn đứng ngây ra, tay anh đặt lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra nơi kín gió. Cô đứng đó đợi, thấy Hàn Đình quay trở lại xe, mở cửa xe ra tìm thứ gì đó, nhưng cuối cùng không tìm thấy.
Anh nhỏ nhẹ hỏi lái xe một câu: “Áo comple dự phòng hay để trên xe đâu rồi?”
“Bị bám bụi nên anh Đường mang đi giặt rồi ạ.”
Hàn Đình đóng cửa xe lại, bước vội tới bên cô và nói: “Chúng ta vào trước đi”.
Anh mở cánh cửa kính, đứng chắn gió cho cô để cô vào trước, dặn dò: “Trời sang thu rồi, nhiệt độ ngày đêm chênh nhau nhiều, ra ngoài nhớ mang theo áo khoác”.
“Vâng”, cô trả lời theo quán tính.
Bên trong trống không, tầng 1 chỉ có một cầu thang bộ to đùng trải thảm đỏ dẫn lên tầng 2.
Lên tầng 2, một khung cảnh khác hoàn toàn, sáng sủa sạch sẽ, rực rỡ xa hoa. Bốn bề trang trí như trong cung điện, đèn chùm thủy tinh, tường kính, bóng người đi lại đan xen vào nhau như mắc cửi.
Những cô gái mặc váy ngắn… cô nào cũng xinh, đôi chân dài trắng nõn tựa như những bông sen đang đung đưa trong đầm. Các anh phục vụ mặc comple đi giày da cũng đẹp trai không kém, luôn mỉm cười với bạn, lịch sự, quyến rũ vô cùng.
Kỷ Tinh bỗng hiểu đây là nơi nào. Cô từng nghe nhưng chưa bao giờ có cơ hội tới đây. Hôm nay tận mắt chứng kiến, cảm thấy cực kì lạ lẫm.
Mọi đau đớn, buồn bã trong lòng cô bỗng chốc tan thành hư không.
Hàn Đình thấy cô nhìn ngang ngó dọc, nét buồn bã lo lắng vài phút trước vụt bay biến khỏi đôi mắt cô, thấy vậy anh cũng vui thầm. Cô vốn là người lạc quan, hiếu kỳ, có lẽ chính vì vậy nên có thể nhanh chóng chữa lành vết thương lòng, và luôn giữ cho mình tính cách trong sáng, ngoan cường.
“Tổng giám đốc Hàn, anh thường tới đây sao?”, Kỷ Tinh hỏi.
“Thỉnh thoảng”, Hàn Đình trả lời, định nói gì đó nhưng thấy cô nhướng mày, ra vẻ “tôi hiểu”. Có vẻ cô thấy vui khi thăm dò cuộc sống riêng tư của anh.
“Trong đầu cô đang nghĩ gì đấy?”, anh liếc cô một cái.
Kỷ Tinh tròn xoe mắt, chối bay chối biến: “Không nghĩ gì cả”.
Hàn Đình nói: “Tôi không nhàn rỗi đến thế”.
Kỷ Tinh giả vờ không hiểu, vẫn ngoan ngoãn tiếp lời: “Không nhàn rỗi để làm gì ạ?”
Hàn Đình: “…”, anh nhíu mày, “Chậc”.
Cô lập tức rụt cổ lại, lần này thì im bặt.
Hàn Đình liếc cô vài cái rồi di chuyển ánh mắt về phía trước.
Đi tới sảnh thang máy rộng rãi, đèn chiếu sáng trưng, cửa thang máy mở ra, Tiêu Diệc Kiêu đi xuống đón Hàn Đình. Vừa gặp mặt, anh ta đã đặt tay lên vai Hàn Đình, nói: “Tôi nói trước với cậu mấy câu…”, chưa nói hết thì thấy Kỷ Tinh đứng bên cạnh Hàn Đình, ánh mắt hơi ngập ngừng. Anh ta không lộ chút ngạc nhiên nào, chỉ mỉm cười nói: “Cô Kỷ, lâu lắm không gặp”.
Kỷ Tinh ngạc nhiên khi thấy anh ta vẫn nhớ họ của mình, vừa mừng vừa lo gật đầu chào lại: “Chào Tổng giám đốc Tiêu”.
Tiêu Diệc Kiêu quả nhiên thoải mái hơn lần trước nhiều, anh ta nói: “Người ta bảo trước lạ sau quen, chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi. Đừng có gọi Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Tiêu nữa, cứ gọi tôi là Tiêu Diệc Kiêu, còn nếu ngại quá thì gọi anh cũng được”.
Kỷ Tinh bị trêu mặt đỏ bừng cả lên, nhưng cũng không nhịn được cười. Người này tuy nói năng hơi lỗ mãng nhưng vẻ mặt lại rất ngay thẳng, không khiến người nghe có cảm giác không được tôn trọng hoặc khó chịu.
Hàn Đình nhìn Kỷ Tinh: “Anh ta quen vậy, cô đừng để bụng”.
Kỷ Tinh vội xua tay.
Tiêu Diệc Kiêu nhìn về phía Kỷ Tinh, hất hàm chỉ về phía Hàn Đình: “Tôi mượn ông anh của cô qua bên kia nói chuyện một chút được không?”
Lần này thì mặt cô đỏ như gấc chín, ngượng ngùng lắm nhưng vẫn cố gắng trả lời: “… Anh cứ tự nhiên”, trả lời xong mới phát hiện… thôi xong, lẽ ra cô không nên trả lời mới phải.
Hàn Đình nhìn cô, ánh mắt hơi khác lạ.
Tiêu Diệc Kiêu nhìn cô, không nhịn nổi, ôm bụng cười lớn. Anh ta đặt tay lên vai Hàn Đình rồi lôi ra một góc.
Đi ra phía sau bức bình phong, Hàn Đình hỏi: “Ở bên trên à?”
“Ừ, cả ba cộng lại có thể lên tới 3%”, Tiêu Diệc Kiêu nghiêm túc nhìn Hàn Đình và hỏi, “Sao tự dưng lại nghĩ đến việc tới chỗ tôi mua cổ phần của Y tế Đông Dương vậy?”
Hàn Đình nói: “Gần đây Hàn Uyển rất hay qua lại với những người trong hội đồng quản trị của Y tế Đông Dương”.
Tiêu Diệc Kiêu bất giác cười lớn: “Dựa vào mỗi cô ta mà có thể phát động chính biến lôi cậu xuống sao?”
Hàn Đình nói: “Mấy ông già ngang ngạnh trong hội đồng quản trị luôn phản đối đầu tư vào Dr. Cloud, tại tôi cố ép nên mới thế đấy. Giờ khai thác mảng đó bỗng dưng gặp khó khăn, gần đây không có tiến triển gì”.
Tiêu Diệc Kiêu nói: “Y tế AI là dự án lâu dài mấy chục năm trời, không vội được đâu”.
“Nếu có thể nói lý với đám người đó, tôi cũng không cần tốn công phí sức thế này làm gì”, Hàn Đình nói, “Đều là những người chỉ biết thu vào không chịu nhả ra”.
Tiêu Diệc Kiêu hỏi: “Lợi nhuận năm nay của Y tế Đông Dương thế nào?”.
Hàn Đình nói: “Đến cuối năm, biên độ tăng giữ nguyên như năm ngoái”.
Năm nay, sau khi nhậm chức, anh đã phát động không ít cải cách, điều chỉnh trên diện rộng đối với dây chuyền sản phẩm, nhằm mục đích tạo nền móng phát triển tổng thể trong hai năm sau, thậm chí năm năm sau, có như vậy mới thu lợi về trong thời gian ngắn.
Về điểm này, Tiêu Diệc Kiêu rất rõ.
Hai lĩnh vực then chốt của Y tế Đông Dương là thiết bị kiểm tra y tế và máy móc y tế cấy ghép, về thiết bị kiểm tra y tế, Hàn Đình nâng cao yêu cầu về độ chính xác của thiết bị, thúc đẩy nghiên cứu phát triển và sản xuất các sản phẩm cao cấp, gia tăng giá thành chế tạo; còn về máy móc y tế cấy ghép, Hàn Đình đẩy mạnh đầu tư vào in 3D, giá thành nghiên cứu phát triển tăng lên, nhưng thị trường vẫn chưa theo kịp, cần phải hòa hoãn vài năm.
Sợ rằng Hàn Uyển sẽ lấy đó làm cái cớ.
“Tôi hiểu”, Tiêu Diệc Kiêu nói, “Nhưng tôi lại cảm thấy cô ta không làm nổi trò trống gì. Ông cậu vẫn là người có tiếng nhất không phải sao”.
“Đừng kinh động đến ông”, Hàn Đình nói, “Tôi phải đảm bảo chắc chắn 100% không có sai sót nào”.
Đang nói chuyện, anh vô tình nhìn sang chỗ khác, giữa khe hở nhỏ xíu trên tấm bình phong là bóng hình yểu điệu duyên dáng của Kỷ Tinh. Cô đang ngồi đó chờ đợi, biểu cảm ngơ ngác.
Mỗi khi thang máy có người ra người vào, cô lại đột nhiên ngước lên nhìn.
Đến một nơi toàn đàn ông thế này, ai nấy đi ra đi vào nhìn thấy cô đều tưởng cô là gái gọi, họ nhìn cô bằng ánh mắt không chút kiêng nể.
Hàn Đình nói: “Lên thôi!”
Tiêu Diệc Kiêu nhìn theo ánh mắt anh, lờ mờ hiểu ra, liền hỏi nhỏ: “Bạn gái à?”
Hàn Đình ngập ngừng một lát rồi nói: “Vẫn chưa”.
“Vẫn chưa…”, Tiêu Diệc Kiêu khẽ bắt chước lại câu anh vừa nói, Hàn Đình lườm anh ta một cái.
Tiêu Diệc Kiêu chỉ cười rồi đi ra, nói với Kỷ Tinh: “Xin lỗi để cô đợi lâu rồi”.
Kỷ Tinh cười: “Không sao mà”, nói xong không biết tại sao, cô bất giác đưa ánh mắt tìm kiếm Hàn Đình, Hàn Đình nhìn cô.
Tiêu Diệc Kiêu vẫn chưa nói xong, lại hất cằm về phía Hàn Đình, chọc ghẹo cô: “Này, trả lại người cho cô nhé!”
Kỷ Tinh lúng túng, nhưng lần này cô thông minh hơn, không trả lời nữa.
Mắt cô lại vô tình chạm mặt Hàn Đình, đúng lúc lúng túng chưa biết làm gì thì anh mỉm cười nói: “Anh ta uống nhiều, say nên mới đùa như thế”.
Cô mím môi cười.
Đi vào thang máy, chỉ có ba người. Cô vốn định đứng giữa hai người họ, nhưng chưa được mấy giây, vô tình lại lùi về phía sau một bước, đứng bên cạnh Hàn Đình.
Tiêu Diệc Kiêu nhìn thấy hình ảnh ba người trong thang máy rực rỡ, trong bụng thầm phá lên cười.
Hàn Đình lại liếc nhìn anh ta ra vẻ cảnh cáo.
Đến tầng bốn, ba người ra khỏi thang máy tiến vào một hành lang rộng rãi. Kỷ Tinh đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây toàn những cô gái xinh tươi, trẻ đẹp.
Những cô gái ăn mặc hở hang, để lộ bờ vai nõn nà và đôi chân trắng muốt biến mất sau mỗi cánh cửa như từng đàn cá.
Đi qua một cánh cửa vẫn chưa kịp khép kín, Kỷ Tinh nhìn thấy bên trong rực rỡ vô cùng, trên ghế sô pha, một người đàn ông đang ôm một cô gái trên đùi, bàn tay ông ta mặc sức nô đùa dưới lớp váy của cô gái xinh đẹp đó.
Cô vội vàng thu tầm mắt lại, chạy nhanh về phía trước, đi sát bên Hàn Đình.
Hàn Đình liếc nhìn cô, hỏi nhỏ: “Nhìn thấy gì à?”
“Không”, cô lắc đầu nguây nguẩy.
Anh trêu cô: “Sợ à?”
Cô nhíu mày: “Như thế này có gì mà sợ? Tôi có phải trẻ con đâu”, cô nói, vẫn bám sát theo anh. Hàn Đình: “Vừa nãy nói không thấy gì mà?”
Kỷ Tinh: “…”
Cô liếc anh một cái, sếp ơi, anh có thể nói chuyện đàng hoàng, đừng bới lông tìm vết như vậy được không.
Hàn Đình mỉm cười: “Yên tâm. Không bán cô đâu mà sợ.”
Kỷ Tinh: “…”
Cô vừa định nói gì đó thì thấy một bóng dáng thân thuộc. Tăng Địch và một người đàn ông thanh lịch bận đồ âu đeo kính đen đang đi tới.
Tăng Địch cười tươi, tay khoác nhẹ lên cánh tay người kia, nhìn thấy Hàn Đình thì bất giác thả tay xuống.
Ánh mắt cô dồn vào Kỷ Tinh đứng bên cạnh, rồi lại ngước lên nhìn Hàn Đình.
Người đàn ông đó cất tiếng chào hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, Tổng giám đốc Tiêu”.
“Tổng giám đốc Thường.”
Đó chính là Thường Hà, Tổng giám đốc của Đồng Khoa, đối thủ cạnh tranh của Y tế Đông Dương.
Tăng Địch nhìn Hàn Đình, mỉm cười: “Chào Tổng giám đốc Hàn”.
Hàn Đình gật đầu chào, không nói năng gì.
Chỉ có Tiêu Diệc Kiêu đứng nói với Thường Hà dăm ba câu rồi họ lại đi lướt qua nhau.
Kỷ Tinh thầm cảm giác phía sau mình có ai đang nhìn, cô quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng của Tăng Địch.
Tiêu Diệc Kiêu ngạc nhiên: “Cô ta qua lại với Thường Hà từ bao giờ vậy?”
Hàn Đình không bình luận gì.
Tiêu Diệc Kiêu dẫn hai người vào một căn phòng, mở cửa ra, sau cánh cửa là một không gian rộng lớn, trông rất sang trọng và hoa lệ. Bốn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, trong đó có một người diện mạo phi phàm, Kỷ Tinh cảm thấy quen lắm, hình như là một người bạn của Hàn Đình mà cô gặp cách đây nửa năm, có vẻ là chủ nhân của bữa tiệc này. Ba người còn lại trông hơi lạ, nhìn họ có vẻ khá dè dặt.
Ba cô gái phục vụ đang quỳ cạnh bàn trà rót rượu vang, bày đĩa và rót nước.
Kỷ Tinh đoán có lẽ đây là buổi gặp mặt làm ăn.
Hàn Đình bước vào, mấy vị khách ngồi trên sô pha đều đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Hàn!”
Hàn Đình tiến lại gần bắt tay với họ, một người trong số họ đứng lên nhường chỗ ở giữa cho anh ngồi.
Hàn Đình chỉ ra phía ngoài rồi nói: “Không cần khách sáo, tôi ngồi đó cũng được”.
Anh quay đầu lại nhìn Kỷ Tinh, đi ra ngồi lên ghế sô pha, Kỷ Tinh cũng theo ngồi ngay bên cạnh anh. Anh giống như tấm rèm chắn giữa cô và những người khác, chừa cho cô đủ khoảng không tự do một mình.
Mọi người ngồi xuống, quản lý đi vào, dẫn theo một nhóm mười mấy cô gái trẻ trung cao ráo xinh xắn xếp thành hàng dài, để lộ đôi chân nõn nà và bờ vai trần, thậm chí còn có cả người da trắng và Mỹ Latin.
Kỷ Tinh thấy thế thì sởn hết cả gai ốc, nhìn theo không chớp mắt.
Hàn Đình thấy bình thường, không chút hứng thú, ngược lại anh cảm thấy thú vị khi nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô.
Ba vị khách đó chọn cho mình ba cô gái xinh đẹp mà họ thích, cô nào được chọn thì qua ngồi bên cạnh người đàn ông đó. Một người bạn khác của Hàn Đình cũng lựa chọn một cô cho phải phép.
Tiêu Diệc Kiêu thấy Hàn Đình không ý kiến gì, bèn gọi tên một cô gái trẻ trong số đó, rồi chỉ vào Hàn Đình.
Cô gái đó lập tức len ra khỏi hàng, chạy vội tới trước mặt Hàn Đình, định ngồi xuống bên cạnh anh.
“Xin lỗi”, Hàn Đình lịch sự nói, chỉ vào Kỷ Tinh đang ngồi kế bên mình.
Kỷ Tinh ngớ người ra, tim tự dưng đập rộn ràng.
Cô gái đó cũng ngượng ngùng xin lỗi rồi nhanh chóng tới ngồi bên Tiêu Diệc Kiêu, còn đấm nhẹ anh ta một cái.
Ở trên xe anh nói cần cô giúp, thì ra là ý này. Kỷ Tinh thầm nghĩ.
Cô lén nhìn những cô gái ngồi trên sô pha, mọi thứ đều rất bình thường, không có hành động nào quá lố lăng cả.
Hàn Đình quan sát cô nãy giờ, anh hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Kỷ Tinh vội thu lại ánh mắt, nói nhỏ: “Không có gì”, được vài giây, lại không nhịn nổi tò mò, thì thầm, “Bao nhiêu tiền một cô vậy?”
Hàn Đình nói bằng khẩu hình miệng: “Một ngàn rưỡi”.
Kỷ Tinh cũng học đòi dùng khẩu hình: “Chỉ mỗi tiếp rượu thôi sao?”
“Ừ, ra ngoài thì tính riêng”, Hàn Đình bỗng định thần lại, cảm thấy cùng cô thảo luận vấn đề này hơi kỳ lạ.
Nhưng rõ ràng lòng hiếu kỳ của cô vẫn chưa được thỏa mãn, cô lại hỏi nhỏ: “Anh từng gọi công chúa hầu bàn ở đây chưa?”
Hàn Đình đang uống nước, suýt nữa thì bị sặc vì câu nói đó của cô, ngoái đầu lại nhìn cô, anh hắng giọng bảo: “Không thích món này”.
Kỷ Tinh khẽ gật gật đầu, rồi lại hỏi: “Ở đây toàn khách nam, không có nữ sao?”
“Cũng có, nhưng ít”, Hàn Đình nhìn cô, “Sao vậy, tìm cho cô một tiểu hoàng tử nhé?”
Kỷ Tinh: “Anh mời nhé?”
“Hôm nay là sinh nhật cô mà”, anh trêu, “Muốn thật không?”
Cứ ngỡ cô sẽ xấu hổ, ai dè cô hào hứng: “Vậy tôi chọn anh đắt nhất.”
Hàn Đình lại nhìn cô, ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên anh nói: “Hay là thôi vậy.”
Dứt lời, anh vô tình nhìn về phía những cô gái trẻ đó.
Kỷ Tinh vặn hỏi: “Tại sao?”
Hàn Đình quay lại nhìn cô, giọng trầm thấp: “Cô nói xem tại sao?