Kỷ Tinh ngồi một mình ở quầy bar uống rượu, lúc mới đến còn rón rén, đến đêm, cô gọi rượu có nồng độ cồn cao dần, đã thế còn càng uống càng nhanh.
Cô chẳng để ý gì, vừa uống vừa nhìn màn hình điện thoại như một thói quen, nhưng trong đó trống rỗng chẳng có gì. Việc công, việc riêng, đều không có.
Chỉ có đồng hồ đếm từng nhịp thời gian trôi qua.
Không lâu trước đó, Lật Lệ đã ra về. Cô ấy nói chuyện với anh “W” trong điện thoại một lúc thì tinh thần bắt đầu thấp thỏm, nói có việc phải đi trước, bảo Kỷ Tinh và Đồ Tiểu Mông về sau, chú ý an toàn.
Còn Đồ Tiểu Mông từ lúc đi ra chỗ sân khấu thì mãi không thấy về. Kỷ Tinh thỉnh thoảng quay lại nhìn, cô nàng Tiểu Mông lúc thì đứng đó nhảy, lúc lại chẳng thấy đâu.
Cô một mình ngồi đó, không biết có phải vì men rượu tác yêu tác quái hay không mà dáng vẻ tự tin cứng rắn ban ngày giờ chẳng còn tí gì, càng uống tâm trạng càng tồi tệ. Công ty đang rơi vào tình thế khó khăn, bước tiếp theo sẽ rất gian nan. Nếu như chuyến đi Đức không thể giải quyết nổi, cô cũng hết cách.
Nhưng những lúc như thế này, cô lại nghĩ, vì thế mà mất đi con người ấy, có đáng không.
Cô uống rồi lại uống, mặt đỏ bừng bừng. Nhưng cô lại chưa muốn về, cũng không muốn dừng lại.
Rượu đúng là rượu, càng uống tâm trạng càng tệ, càng uống càng không dừng được.
Đêm đã về khuya, quán cũng đã chơi qua mấy hồi nhạc. Có người đơn độc, có người vẫn nhảy nhót.
Cô ngồi một mình thu hút biết bao sự chú ý, chốc chốc lại có mấy người đàn ông đến gần, muốn gạ gẫm cô uống cùng, cô đều lắc đầu từ chối.
Có một người đàn ông cười nói: “Tôi không có ý xấu gì, chỉ chuyện trò, uống một chút thôi”.
Cô chống tay vào cằm, cười cười xin lỗi: “Tôi biết. Nhưng mà tôi không có tâm trạng”.
“Trông cô có vẻ như đang buồn chuyện tình cảm? Có cần tôi phân tích giúp không? Nam nữ suy nghĩ khác nhau mà.”
Kỷ Tinh cảm thấy khó chịu, không để tâm đến anh ta, tiếp tục lẳng lặng lắc lư ly rượu của mình.
Anh kia thấy vậy, cũng không gượng ép, đứng dậy đi ra chỗ khác.
Một lúc sau, lại có một thanh niên khác trạc tuổi Kỷ Tinh, ăn diện sáng sủa, trông có vẻ là con nhà giàu, mỗi tội xấu trai quá, miệng cười ngạo nghễ, trông càng khó coi: “Cô em xinh đẹp, mời em một ly nhé?”
Kỷ Tinh nhìn khuôn mặt ngà say gian trá của anh ta, ban ngày có lẽ cô sẽ chú ý phép lịch sự, nhưng lúc này cô phải cau mày trả lời: “Không cần”.
“Không nể mặt người ta chút nào hả?”, anh kia cười, xiêu xiêu veo vẹo tựa vào quầy bar, đập tay lên bàn, để lộ chìa khoá xe Ferrari trong lòng bàn tay.
Kỷ Tinh càng khinh bỉ, nói: “Tôi chuẩn bị về đây”.
“Tôi thấy cô ngồi đây từ nãy rồi, ngồi mãi không sao, tôi vừa đến thì cô đi. Đi đâu thế, tôi đưa cô đi?”
Kỷ Tinh khó chịu, sỗ sàng: “Anh đi ghẹo mấy người khác được không? Tôi không có tâm trạng”.
Anh kia tức tối trợn mắt lên nhìn, khiến Kỷ Tinh cũng có đôi phần dè dặt, dù sao cũng một thân một mình, mặc dù men rượu khiến đầu óc cô suy nghĩ chậm chạp, nhưng vẫn ý thức được phải nhẫn nhịn, đành nuốt lại mấy câu oán hận.
Nhưng anh kia không biết là uống bao nhiêu rượu rồi mà huênh hoang hống hách như vậy, buông lời châm chọc: “Làm bộ làm tịch gì vậy? Đến đây còn giả vờ trong trắng cao sang sao? Ngồi đấy ra cái vẻ nghiêm chỉnh cho ai xem, còn son phấn như vậy? Làm gì có ai đến chỗ này mà không muốn vui vẻ một đêm chứ?”
Kỷ Tinh nóng mắt, tâm trạng bỗng chốc tụt xuống đáy, không ngờ lại gặp phải cái loại dở hơi cám hấp như thế này, cô cũng mượn rượu đả kích một câu: “Hờ hờ, tôi có muốn tìm người để vui vẻ một đêm, cũng không thèm để ý đến thể loại như anh!”
Anh kia bốc hoả, ghìm chặt nắm đấm, dáng vẻ như muốn nổi đoá; Kỷ Tinh giật mình. Tưởng rằng anh ta chuẩn bị phun ra những lời tồi tệ thậm chí là động tay động chân, người pha chế đứng lau cốc cạnh đó nhẹ nhàng nói: “Nể mặt chủ quán một chút, làm ầm lên ở đây thì không hay đâu”.
Người đó là bạn bè với Lộ Lâm Gia, nghe vậy liền kiềm chế lại, sợ làm ầm lên ở đây thì cũng không hay, gườm Kỷ Tinh một cái, rồi quay người đi mất.
Lộ Lâm Gia đứng đằng sau giá rượu chứng kiến toàn bộ sự việc, nhướng mày bật cười thích thú: “Ơ hơ, cô này cũng cứng nhỉ? Hay phết. Vương Miện ăn phải trái đắng rồi, ha ha ha”.
Hàn Đình lặng lẽ nhìn đi hướng khác, nói: “Mấy đứa bạn kiểu này, đừng cho nó đến bar nữa, toàn gây chuyện.”
“Biết rồi ạ!”, Lộ Lâm Gia nói, “Anh nói gì em đều nghe theo hết. Vừa xong nói đến đâu nhỉ, đúng rồi, loại rượu này, anh xem…” cậu ta lấy từ trên giá xuống một chai rượu màu vàng, tiếp tục thao thao bất tuyệt giới thiệu.
Căn phòng yên tĩnh, thơm hương rượu.
Hàn Đình thong thả lắng nghe, bước qua khoảng trống giữa mấy bình rượu, lại nhìn ra phía ngoài: Kỷ Tinh một tay đỡ đầu, lẳng lặng uống rượu, chẳng nói chuyện với ai, cứ âm thầm uống như vậy.
Anh đang nhìn, phía bên kia, Kỷ Tinh ngẩng đầu lên, hướng về phía anh, đôi gò má cô ửng hồng như cánh đào, đôi mắt long lanh như hai giọt nước, nhìn anh chòng chọc.
Hàn Đình sững lại vài giây, dù biết cô thật sự không nhìn thấy anh. Chắc cô đang nhìn những chai rượu trên kệ. Đôi mắt đen láy bỗng nhiên nheo lại, liếc gần liếc xa, hình như đang tìm gì đó, nhìn ngó một lúc, ánh mắt dần dồn sự tập trung vào hướng thẳng trước, cô đưa tay chỉ về phía anh.
Hàn Đình tỉnh bơ, dịch người sang một bên. Giây sau, bình rượu phía trước được người pha chế lấy xuống.
“Anh! Anh!”, Lộ Lâm Gia gọi anh.
Hàn Đình quay lại: “Hửm?”
“Anh đang nghĩ gì thế?”, Lộ Lâm Gia hỏi, “Em hỏi anh, anh có người bạn thân làm xuất nhập khẩu đúng không?”
Hàn Đình nói: “Ừ, để anh giới thiệu cho”.
Kỷ Tinh càng lúc càng thấy đầu nặng hơn, cô lại lấy tay đỡ lấy đầu mình, loạng choạng tuột tay, đầu gục thẳng xuống. Cú bấp bênh đó khiến cô hoàn toàn mất thăng bằng, men rượu như cuộn lên trong người, đầu óc chuếnh choáng, không thể tỉnh táo nổi.
Hàn Đình nói mấy câu với Lộ Lâm Gia, vô tình quay đầu qua nhìn, quầy bar trống trơn, không thấy bóng dáng cô gái có gương mặt ửng hồng như cánh đào kia đâu.
Anh bình tĩnh quay lại nhìn Lộ Lâm Gia, nói: “Không ngờ cậu lại tìm hiểu sâu như vậy, trước đây coi thường cậu quá”.
Lộ Lâm Gia được khen, mặt tươi roi rói, nói: “Anh, anh không biết em vui thế nào khi anh đến đâu. Bố mẹ đều nghĩ là em chẳng làm được gì tử tế, chỉ có mỗi anh ủng hộ em. Anh nhìn thấy hết rồi, em thật sự không phụ lòng mong mỏi của anh chứ”.
Hàn Đình cười một tiếng: “Vẫn là câu nói đó, làm việc tử tế anh không có ý kiến, nhưng làm việc vớ vẩn là đánh gẫy chân”.
Lộ Lâm Gia nói: “Được thôi. Anh cứ chờ xem”.
Thằng nhóc này giống hệt Kỷ Tinh, khen mấy câu là muốn bay lên tận trời xanh.
Hàn Đình nghĩ đến đó, lại nhìn ra phía chỗ trống bên ngoài lần nữa, lầm bầm: “Anh ra ngoài một chút”.
Kỷ Tinh cảm thấy mình có vẻ say rồi, cô ngồi trong phòng vệ sinh lâu như cả thế kỷ, xả ra như đập thuỷ điện xả lũ, không biết là trong bụng chứa bao nhiêu nước nữa.
Lúc đứng dậy, cô loạng choạng thế nào lại đập vào cửa . Lúc nãy ngồi cạnh quầy bar còn đỡ, nhưng giờ thì chân nọ xọ chân kia, men rượu xộc lên rồi, mặt cô bừng bừng như phát sốt, tay cũng nóng như bỏng. Đầu óc cô mụ mị, hai chân mềm nhũn không còn chút sức lực nào.
Cô vốn không định uống nhiều, nhưng không biết tại sao, càng uống lại càng ham.
Người ta nói rằng tâm trạng không vui thì đừng uống rượu vì dễ say.
Hoá ra là thế.
Cô lấy ý chí gắng gượng, hai chân run cầm cập, loạng chà loạng choạng ra khỏi phòng vệ sinh, bước chân bắt đầu nhẹ như bay, mềm như giẫm lên nệm bông.
Chút ý thức mong manh còn sót lại trong đầu mách bảo cô đi tìm Đồ Tiểu Mông.
Hành lang dài quá.
Lúc đi đến chỗ rẽ, cô dựa vào tường thở hổn hển, mặt càng ngày càng nóng, tim càng đập càng nhanh, ngước đầu lên nhìn, đèn trần tỏa ra thứ ánh sáng bảy sắc cầu vồng mờ mờ ảo ảo.
Đầu cô đau như búa bổ, cô cố gắng đi về phía trước, bất cẩn mất thăng bằng, trẹo chân ngã bổ xuống, đột nhiên có một cánh tay đưa ra đỡ lấy cô. Cô ngã vào lòng người đàn ông ấy.
Cô vội vàng vùng vẫy thoát thân.
Hàn Đình thấy cô vẫn còn chút tỉnh táo, kịp thời buông tay. Cô liêu xiêu lùi về sau vài bước, không may va phải tường, cô ngước đầu lên nhìn, có vẻ không nhận ra anh, chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh”.
Nói rồi cô cúi đầu xuống chỉnh lại váy, đến lúc này rồi mà vẫn lo quần áo xộc xệch.
Hàn Đình nói: “Uống say rồi hả?”
Nghe thấy giọng nói ấy, cô cảm thấy quen quen.
“Hử?”, cô ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới nhận ra Hàn Đình, cô ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
Đôi mắt của cô long lanh ươn ướt, nhìn chằm chằm, như thể muốn trông thấu trái tim anh.
Hàn Đình cũng nhìn vào đôi mắt ấy, yên lặng vài giây, anh hỏi: “Nhận ra tôi chưa?”
Kỷ Tinh hình như có chút sợ hãi, cô né tránh, tay quờ quạng trên tường tìm chỗ bám, đôi chân chập choạng trên giày cao gót, đầu nghiêng nghiêng, ngẩn tò te nói: “Hàn Đình”.
Hàn Đình hít sâu một hơi.
Dám gọi cả họ cả tên anh “Hàn Đình”, đúng là uống say rồi.
Hôm nay anh ra đường để phổ độ hành thiện hay sao? Gặp toàn lũ trẻ hư phải dọn bỉm thế này.
Anh nói: “Đưa điện thoại đây”.
Cô mặt mày đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ, nhưng sự phục tùng thiên bẩm dành cho anh dường như không mai một, cô lập tức ngoan ngoãn vâng lời anh đưa tay vào trong túi lục tung lên tìm điện thoại.
Hàn Đình nhìn thấy điện thoại rồi, tự lấy ra cho nhanh, hỏi: “Mật khẩu bao nhiêu?”.
Cô lắp bắp: “326…6…6…”
Hàn Đình cũng không hiểu là có ba số sáu hay là cô quên mất số đằng sau, trực tiếp cầm điện thoại đưa lên mặt cô, Kỷ Tinh tần ngần một lúc, đột nhiên nhìn thẳng vào điện thoại nhếch mép cười .
Hàn Đình: “…”
Màn hình mở khoá, anh quẹt màn hình, hỏi: “Bạn cô tên gì?”
Cô dựa vào tường, tay tự nhiên giơ lên cao rồi lại thõng xuống, gãi gãi đầu, nói: “Đồ Tiểu Mông”.
Hàn Đình gọi điện, bên kia một lúc mới nghe máy: “Tinh à, chị ở đâu thế?”
Hàn Đình cau mày, nói: “Bạn cô uống say rồi, đang ở hành lang nhà vệ sinh”.
Đầu dây bên kia giật mình, vội vã trả lời: “Vâng vâng vâng, anh chờ chút. Tôi tới ngay”.
Vừa cúp điện thoại, một tiếng “oạch” vang lên bên tai.
Kỷ Tinh ngã sõng soài trên nền đất, váy xẻ đến tận hông, thấp thoáng để lộ chiếc quần chíp trắng và đôi chân thon dài nõn nà không tì vết.
Hàn Đình cắn răng, không nói lời nào, xốc nách đỡ cô lên. Đầu cô lắc lư ngả lên vai anh, má cô mềm mại nóng bỏng áp sát lên cổ anh, hơi thở nóng như lửa đốt phả vào gáy anh.
Anh hơi gồng mình, nhưng vẫn ôm chặt hông của cô, miễn cưỡng khom người để cô dựa vào.
Cô không hay biết gì, hai tay buông thõng, đầu ngả trên vai anh lắc lư một cách vô thức, thỉnh thoảng, cô đau đớn rên lên: “Khó chịu… ư…”
Giọng nói mềm mại của cô phảng phất bên tai anh. Hàn Đình chau mày, mím chặt môi, đưa tay lên xem đồng hồ.
Điện thoại mới chỉ cúp được 30 giây mà anh cứ ngỡ như cả nửa tiếng.
Cái người tên Đồ Tiểu Mông vẫn chưa tới.
Anh khom người mãi thấy mỏi, từ từ đứng thẳng dậy. Vừa cử động, cằm cô nghếch lên theo, cả người đổ ra phía sau, anh lại đưa tay kéo cô lại ngã vào lòng anh, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt khép hờ, đầu đập vào ngực anh. Cô ôm chặt lấy eo anh, như tìm kiếm một chỗ dựa.
Hàn Đình im lặng giây lát, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.
Mấy cô gái đi qua nhìn họ soi mói, tưởng họ là một cặp.
Cô ôm eo anh, gục đầu vào ngực anh thở khe khẽ; anh cảm nhận thấy có gì ướt ướt trên áo, cúi xuống nhìn, thấy miệng Kỷ Tinh run bần bật, hai cánh mũi phập phồng, nước mắt rơi lã chã.
Hàn Đình ngẩn người, đột nhiên nghe thấy cô nói: “Em bỏ Tinh Thần có được không, vất vả quá”, cô thút tha thút thít, vừa như đứa trẻ nũng nịu giận dỗi, vừa như người bất lực oán trách ông trời, “Em không cần Tinh Thần nữa, có được không?”
Cô không thấy ai trả lời, dụi đầu vào người anh lắc lắc, nước mắt rưng rưng: “Được không?”
“…”, Hàn Đình cũng không còn giận nữa, khẽ cau mày nói, “Tuỳ cô”.
Kỷ Tinh nước mắt tuôn trào, lắp bắp mãi: “Em không cần nữa, anh có về với em không?”
Hàn Đình im lặng, đôi mắt đanh lại.
Lúc đó, có tiếng cao gót dồn dập chạy lại phía hành lang, Đồ Tiểu Mông tới rồi: “Xin lỗi, xin lỗi”.
Hàn Đình gỡ cánh tay Kỷ Tinh đang ôm ở eo anh ra, chuyển cô sang Đồ Tiểu Mông: “Bạn cô uống say rồi”.
“Cảm ơn anh”, Đồ Tiểu Mông cố gắng đỡ lấy Kỷ Tinh.
Sắc mặt Hàn Đình rất khó chịu, nói: “Bạn bè đi chung, nên để ý lẫn nhau”.
Đồ Tiểu Mông ngượng ngùng: “Xin lỗi đã làm phiền anh, cảm ơn anh nhé, lỡ gặp phải người khác thì…”, chưa nói hết câu, Kỷ Tinh đã ôm chầm lấy Đồ Tiểu Mông, nghẹn ngào tủi thân, “Khó chịu”.
“Khó chịu ở đâu? Hả?”
Đang nói, Kỷ Tinh bỗng khom người lại, Đồ Tiểu Mông vội vã dìu cô đến cạnh thùng rác, cô nấc lên, khom người rồi nôn thốc nôn tháo.
Đồ Tiểu Mông vừa vỗ vai Kỷ Tinh, vừa quay đầu lại nhìn, không thấy người đàn ông kia đâu nữa.
“Tinh Tinh ngoan, nôn ra được là tốt rồi.”
Kỷ Tinh nôn một trận thừa sống thiếu chết, nước mắt nước mũi chảy nhoe nhoét. Đồ Tiểu Mông lấy giấy ăn lau miệng và mũi cho cô, rồi lau cả nước mắt nữa: “Ôi chao, sao lại khóc hả? Khó chịu hả? Dạ dày khó chịu à?”
Cô lắc đầu, chỉ lắc đầu.
Đồ Tiểu Mông nhìn bộ dạng tả tơi đứng bên cạnh thùng rác của cô, xót xa lắm: “Chị ngốc lắm, khó chịu thì nói ra. Một mình gặm nhấm nỗi đau sao chịu nổi?”
Hàn Đình cầm một chai nước quay lại, bắt gặp cảnh tượng Kỷ Tinh ôm lấy Đồ Tiểu Mông khóc tu tu, Đồ Tiểu Mông vừa xoa đầu Kỷ Tinh an ủi, vừa nhìn về phía Hàn Đình cười cười tỏ ý xin lỗi.
Hàn Đình không nói gì, vặn nắp chai rồi đưa nước cho Đồ Tiểu Mông.
Đồ Tiểu Mông vội vã nhận lấy, làm khẩu hình miệng hai chữ: “Cảm ơn!”
Hàn Đình không phản ứng, quay đầu bước đi.
*
Lúc Kỷ Tinh tỉnh lại, trong phòng tối mịt, rèm kéo kín.
Cô ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của nước giặt, quờ quạng xung quanh mò công tắc bật đèn.
Đèn bàn sáng.
“Ai da”, Đồ Tiểu Mông nằm bên cạnh dụi mắt, bị ánh sáng chói chang làm cho tỉnh ngủ, lầm bầm, “Sao tự nhiên tỉnh dậy thế?”
Kỷ Tinh đang định ngồi dậy, thấy đầu vẫn còn hơi nặng, cô nằm lại xuống gối, giọng khẽ khàng: “Sao thế? Có chuyện gì thế?”
“Bây giờ mới có 6 giờ mà”, Đồ Tiểu Mông đặt điện thoại sang một bên, ngáp dài, nói, “Tối qua chị uống say. Có một anh họ Hàn gọi điện thoại cho em, nói là nhà đầu tư của chị, vô tình gặp chị trong quán bar. Đúng rồi, anh ta còn bảo lái xe đưa em với chị về. Trời ơi, chị uống say người cứ ngặt ngà ngặt nghèo nhũn ra như bún, nhà mình ở tầng 6, may mà có anh tài xế cõng lên, không thì em không biết làm thế nào khiêng chị lên được”.
Kỷ Tinh giật mình: Hàn Đình?
Cô mơ màng nhớ lại có gặp anh tối qua, nhưng những chuyện trước đó thì quên hẳn, vội vã hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em chăm sóc chị cả đêm”, Đồ Tiểu Mông nói.
“Chị không hỏi chuyện đó”, cô sốt sắng, “Lúc đó chị thế nào? Không làm gì xấu hổ chứ?”
Đồ Tiểu Mông chẳng hiểu gì: “Bình thường mà, có làm gì xấu hổ đâu? Người say ai chẳng thế? Nói chung vẫn còn tốt chán, lúc em nhìn thấy chị, chị vẫn chưa đến mức điên lắm. Nhưng vừa gặp em là chị bắt đầu lên cơn. Mẹ ơi, mệt hết cả người”.
“Lên cơn?”, đầu Kỷ Tinh tê dại, “Chị làm gì?”
“Gào khóc chứ gì nữa.”
Kỷ Tinh đập tay lên trán: “Thế… thái độ của Hàn Đình lúc đó thế nào?”
“Anh ta? Lúc chị kêu khóc với em, em không để ý anh ta có nhìn thấy không, Đồ Tiểu Mông không hiểu ý cô, “À, lúc đi về anh ta bảo em là chị bị mất nước, bảo em cho chị uống thêm nhiều nước”, nói đến đây, cô ấy bắt đầu nhiều chuyện, “Này, anh ta là nhà đầu tư của chị à? Em không biết là nhà đầu tư của chị lại chững chạc cuốn hút đến thế, hình như anh ta khá quan tâm đến chị”.
Kỷ Tinh nói: “Anh ấy là người tốt, đừng nói lung tung… Không ngờ lại gặp anh ấy trong quán bar”, cô cúi xuống, vò đầu bứt tai, chán nản, “Sao tôi lại uống nhiều như thế chứ?”
“Chỉ là mượn rượu giải sầu thôi mà, sao thế?”
Kỷ Tinh không lên tiếng.
Đồ Tiểu Mông liến thoắng, đã lâu rồi cô nàng không nói chuyện, vì biết rằng đó là điều cấm kỵ với Kỷ Tinh. Nhưng hôm nay đã như vậy rồi, cô nàng không kiềm chế được, hỏi: “Chị vẫn chưa buông được sao? Em nói thật, nếu không buông được thì nắm lấy”.
“Nắm thế nào?”, Kỷ Tinh hỏi.
“Chị biết tối qua chị nói gì không?”
“Nói gì?”
“Chị nói không cần Tinh Thần nữa.”
Kỷ Tinh lặng người, một lúc lâu không thốt nên lời.
Không cần Tinh Thần? Sao cô lại có thể nói không cần Tinh Thần?
Vẫn còn sớm, Đồ Tiểu Mông ôm gối về phòng ngủ tiếp.
Kỷ Tinh đầu đau như búa bổ, trằn trọc khó ngủ.
Cô mở điện thoại ra, nhìn ảnh đại diện của Hàn Đình, vốn định tự kiểm điểm với tư cách một cấp dưới, nhưng thực sự không có sức lực để nghĩ ra mấy câu xã giao, chỉ đánh một dòng chữ gửi đi. “Cảm ơn anh, Tổng giám đốc Hàn”.
Bên kia rất nhanh nhắn lại một chữ: “Ừ”.
Lúc đó cô mới nhớ ra anh luôn làm việc và nghỉ ngơi điều độ, sáng nào cũng dậy sớm, đều như vắt tranh.
Cô thoát khung hội thoại, vô tình kéo xuống, thấy khung hội thoại với Thiệu Nhất Thần đã ở tít phía dưới.
Cô thu mình vào trong chăn, giây phút đó đột nhiên rất muốn rất muốn nói cho Nhất Thần biết rằng, mấy tháng vừa rồi cô đã sống rất tốt, nhưng mấy ly rượu tối qua lại khiến cô ngã quỵ.
Nhưng, không có tư cách.
Cô nghĩ: Mấy tháng nay anh sống như thế nào? Có lấy công việc ra tự hành hạ mình không? Có xem ảnh đại diện rồi cũng muốn nhắn tin cho cô không? Có đêm nào nhớ cô đến mức không thể kiềm chế nổi không?
Nghĩ rồi lại thấy mình nhạt nhẽo đến mức đáng thương, cô vứt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại.