Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 30

Bên ngoài cửa kính xe, ánh đèn đường vụt qua.

Kỷ Tinh ngồi ghế sau xe taxi, tay ôm chặt đống giấy tờ, biểu cảm đờ đẫn, đôi mắt bần thần.

Những bóng cây lướt qua trên khuôn mặt trắng bệch của cô, như những thước phim chiếu bóng được phục dựng.

1 giờ sáng, cô đi về phía Tây đường vành đai năm.

Đầu óc cô trống rỗng, không một gợn nghĩ suy. Chỉ là, thỉnh thoảng có vài khoảnh khắc, đêm đông đó lại mơ hồ hiện ra trước mắt cô: Cô mệt mỏi bước lên cầu thang tầng 6, Thiệu Nhất Thần đang đứng chờ ở cửa. Đôi mắt anh long lanh, nhìn cô mỉm cười, vòng tay dang rộng về phía cô.

Hốc mắt lại cay xè, cô đau đớn nhắm mắt lại.

Đường phố Bắc Kinh về đêm vắng hoe. Ban ngày đi mất hai tiếng, tới đêm chỉ mất nửa tiếng đã tới nơi rồi.

Đã vào hè rồi mà Kỷ Tinh vẫn cứ run lên cầm cập. Cô bê chồng giấy tờ, chạy vào khu nhà, nhấn thang máy, lên thẳng nhà của Thiệu Nhất Thần.

Cô đứng trước cửa nhà anh, gọi một cuộc điện thoại.

Trong đêm tĩnh lặng, cô nghe thấy tiếng điện thoại reo phía bên kia cánh cửa.

Người bên trong không nghe máy.

Cô đứng bên ngoài, dứt khoát không cúp máy.

Tiếng điện thoại kêu, cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nghiến răng ken két.

Đúng lúc cô định cúp máy gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Im lặng.

Thiệu Nhất Thần không nói gì, Kỷ Tinh cũng không lên tiếng.

Sau một hồi lâu lặng như tờ, anh nói: “Alo?”

Cô nói: “Anh mở cửa”.

Đầu dây bên kia ngập ngừng.

Lát sau, cửa mở.

Thiệu Nhất Thần bình tĩnh nhìn cô, có lẽ trong ánh mắt đó cất giấu chút hi vọng nhỏ nhoi, nhưng chỉ là thoáng qua, không hề chân thực. Đôi mắt anh đo đỏ, hơi sưng, vì khóc một mình.

“Em…”, anh hé môi, nhưng giây phút sau đó lại rơi vào khoảng lặng.

Kỷ Tinh đẩy đống giấy tờ trên tay vào lòng anh, như dâng báu vật: “Nhất Thần anh nhìn đi”, đôi mắt cô long lanh, nhìn anh chăm chú, giống như đứa trẻ đang chia sẻ món đồ chơi yêu quý của mình, “Nhất Thần, anh mau xem đi, đây là những hợp đồng đề nghị họp tác của các tổ chức nghiên cứu với Tinh Thần. Sau một thời gian nữa thôi, sản phẩm của Tinh Thần có thể bắt đầu thí nghiệm lâm sàng rồi. Công ty đi vào quỹ đạo rồi em sẽ không bận như thế nữa”, cô cố gắng đẩy đống đồ sang chỗ anh, bối rối lật từng trang, “Anh xem này, anh nhìn đi.”

Thiệu Nhất Thần đưa tay đỡ lấy, cúi đầu nhìn xuống, cười chân thành: “Anh biết em sẽ thành công. Chúc mừng”.

Kỷ Tinh nhìn anh đăm đăm, muốn đợi anh nói tiếp điều gì đó khác. Nhưng Thiệu Nhất Thần chỉ mỉm cười, có một khoảnh khắc anh mấp máy miệng định nói gì đó, cơ thể cũng chuyển động như muốn tiến gần về phía cô, nhưng rồi lại thôi. Nụ cười của anh dần chuyển sang đau khổ ủ rũ, nhăn nhó như muốn khóc, anh không nói một lời nào.

Kỷ Tinh nhìn anh, ánh mắt quyết liệt giờ đã dần trở nên tê dại, thất thần.

Cô đứng ngây ra một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên đẩy anh ra xông vào cửa, mở tủ giày, bới tung đống giày của anh ra nhìn, không biết đang tìm cái gì. Tìm không thấy thứ muốn tìm, cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lục tung giá để bàn chải kem đánh răng trên bồn rửa mặt.

Thiệu Nhất Thần đứng sau cô, lặng lẽ nhìn cô nổi cơn thịnh nộ. Cô xông vào phòng ngủ, bới quần áo trong tủ của anh ra, lục lọi trong túi áo túi quần, lúc tìm thấy mấy bộ đồ của chính mình để lại chỗ anh, cô đột ngột dừng lại, tần ngần giây lát, rồi bỗng như đồng hồ lên dây cót lại tiếp tục lật tung mọi thứ lên, từ ngăn để đồ lót để tất đến chăn, gối, mền.

Sau khi lật tung nhà anh lên như một người mất đi lý trí, nhìn thấy đầu lọc thuốc lá còn mới trong chiếc cốc để đầu giường, cô bỗng lặng người: Anh chưa bao giờ hút thuốc.

Cô đứng giữa đống hỗn độn, quay đầu lại, bần thần nhìn anh, bất động.

Không có giày của phụ nữ, không có quần áo, bàn chải đánh răng, đồ cá nhân của người con gái khác, không có những sợi tóc dài rụng trên gối.

Tại sao?

Tại sao anh lại không thay lòng đổi dạ chứ, như vậy thì mọi chuyện đã không phải là lỗi của cô.

Nước mắt cô rơi lã chã, từ từ khóc thành tiếng rồi khóc tức tưởi, khóc đến mức đôi vai run lên bần bật.

Một thoáng xót xa hiện lên trong mắt Thiệu Nhất Thần, giọng anh trầm xuống: “Đừng khóc nữa”.

“Không phải việc của anh!”, nói rồi cô càng khóc to hơn, khuôn mặt đầm đìa nước mắt ngước nhìn anh, nạt nộ: “Em không còn là bạn gái của anh nữa. Em khóc thì có liên quan gì tới anh!”

Thiệu Nhất Thần đột ngột tiến về phía trước ôm chặt cô trong lòng, vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt ấy. Nhưng hai dòng lệ cứ tuôn ra như suối của cô phút chốc đã thấm ướt rượt mảng áo trước ngực anh.

“Anh không thể đợi em được sao!”, cô thừa biết rằng mình ngang ngược vô lý đến mức nào, nhưng mặc kệ, cô tiếp tục khóc lóc van lơn, “Anh có thể đợi em được không?… Em thật sự sẽ làm nhanh thôi, mọi thứ sẽ ổn định sớm thôi. Em đảm bảo sẽ không còn bận nữa!”, cô khóc to, tay đấm vào ngực anh, “Anh chờ em, có được không?… Tại sao anh không chờ em?”

“Không được”, Anh cúi đầu, ghé sát vào má cô và nói, “Tinh Tinh, anh không thể chỉ xuất hiện bên em những lúc em cần, còn những lúc em không cần thì trở thành một cái bóng vô hình được.”

“Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em xin lỗi!”, cô gục đầu vào lòng anh, khóc sướt mướt, “Em không như thế nữa được không? Được không Nhất Thần…”

“Không phải…”, Thiệu Nhất Thần nhỏ lệ, đôi môi mấp máy, nhưng rồi chỉ lắc đầu, “Tinh Tinh, hai chúng ta đã không còn trong thế giới của nhau nữa rồi. Là do anh không tốt, em không gọi được đầu tư, em không mua được máy móc, em không biết quản lý, những vấn đề khó khăn khúc mắc này làm em phải sứt đầu mẻ trán, còn anh chẳng mang lại cho em thứ gì ngoại trừ những lời an ủi vô ích”.

“Em không cần anh cho em gì cả”, cô nghẹn ngào, “Đó là công việc! Em không cần anh cho em!”

“Nhưng anh cần”, anh ngắt lời, “Anh không thể trở thành một kẻ bàng quan, chỉ đứng nhìn mà không thể tham gia vào cuộc đời em. Cảm giác bất lực đó, anh không chịu nổi. Thế nên…”

“Đừng nói xin lỗi nữa. Em không làm gì có lỗi với anh, chỉ là vì chúng ta lựa chọn hai con đường khác nhau”, Thiệu Nhất Thần nói, đôi mắt đã nhòa lệ, “Anh muốn có một cuộc sống bình thường ổn định, có thời gian chăm sóc gia đình, là trụ cột chỗ dựa cho gia đình. Nhưng anh bây giờ không mang lại cho em những điều đó nữa. Anh không phải là chỗ dựa cho em nữa. Em muốn thực hiện giá trị cuộc sống của em, khai mở tất cả khả năng thuộc về riêng em, khám phá giới hạn cao nhất của cuộc đời em. Chúng ta chỉ là… thứ chúng ta cần, đường chúng ta đi không giống nhau, vì vậy, không thể tiếp tục đi chung được nữa. Anh không thể bắt em hi sinh vì anh, bởi anh không thể tìm ra lý do gì đủ thuyết phục chính mình làm như vậy vì em. Tinh Tinh, anh không thể vì yêu em mà hi sinh cảm nhận và sự tồn tại của chính mình. Anh cũng giống như em”.

Tiếng khóc của cô nhỏ dần rồi tắt hẳn, chỉ còn hàng lệ tuôn rơi trong câm lặng, ướt đẫm áo của anh, từng giọt từng giọt ngấm vào tận trái tim.

“Có phải bây giờ anh đang ghét em lắm đúng không?”, cô vừa khóc vừa nói.

Anh lắc đầu: “Tinh Tinh, anh yêu em, bảy năm rồi. Bảy năm tươi đẹp nhất. Em là một phần không thể thiếu của cuộc đời anh. Nhưng, chỉ đến đây thôi, ít nhất không để tình cảm bị bào mòn cạn kiệt”.

Anh nuốt nước mắt, cười: “Tinh Tinh, anh mong mọi thứ tốt đẹp đến với em, sống vui vẻ, khoẻ mạnh, thành công nhé. Mong em đạt được mọi điều mong muốn”.

Anh thật lòng đấy.

*

Những ngày sau đó, Kỷ Tinh thường xuyên ở lại công ty muộn hơn, chỉ đến lúc buồn ngủ quá rồi mới chịu về nhà. Vì cho dù cô có làm việc điên cuồng đến mức nào, có đày đoạ bản thân đến đâu, nỗi đau mất mát cũng lại ùa về mỗi lần cô bước vào đến cửa.

Thiệu Nhất Thần không còn ở đó.

Căn phòng của cô rõ ràng rất hẹp, mà bỗng trở nên trống trải cả một khoảng lớn. Trái tim cô cũng như bị khuyết đi một phần, đau đớn như bị xát muối.

Khi anh còn ở đây, cô không hề nhận ra;

Anh đi rồi, cô mới biết rằng mấy năm nay, sự tồn tại của anh giống như sinh khí – sự tồn tại này đã cho nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô cảm giác an toàn, tiếp thêm dũng khí để cô can đảm làm những điều mình muốn – đối với cô, cuối cùng nó cũng có một ý nghĩa nào đó.

Từ sau khi anh đi, ngày nào cô cũng cảm thấy hoang mang, sợ hãi.

Cô biết, mình không còn đường lui. Con đường phía trước dài đằng đẵng, sẽ không còn có ai ở bên che chở, không còn ai đưa cánh tay đỡ lấy cô những lúc vấp ngã.

Có những lúc cô ngồi trong văn phòng, nhìn đám nhân viên tất bật bên ngoài, khoảnh khắc ấy cô đau lòng đến mức dường chỉ muốn gào lên thật to, lòng cô bỗng dội lên một suy nghĩ điên rồ: Không cần bất cứ điều gì nữa.

Mặc kệ Tinh Thần. Cô muốn từ bỏ tất cả để chạy đi tìm anh.

Nhưng cảm giác đó như một giấc mơ, mỗi lần tỉnh dậy, cô biết mình không thể làm được.

Đôi lúc cô mơ màng vọng tưởng, nhỡ đâu Thiệu Nhất Thần vì nhớ cô quá, sẽ quay lại tìm cô.

Nhưng lần này không như thế.

Thiệu Nhất Thần như thể đã bốc hơi, không bao giờ xuất hiện nữa.

Từng ngày từng ngày, cô dần nhận ra, anh thật sự sẽ không quay lại nữa.

Một người đã từng ở bên mình suốt bảy năm, nói đi là đi mất hút.

Tại sao… lại có thể như vậy?

*

Kỷ Tinh vẫn bận bịu với công việc, tham quan khảo sát các trung tâm y tế, tiếp đón đối tác đến tham quan khảo sát, tổ chức họp mặt bàn bạc, thương lượng các điều kiện…

Cuối cùng, Tinh Thần cũng chính thức kí kết hợp tác thực hiện thí nghiệm lâm sàng với ba cơ quan y tế.

Giai đoạn thí nghiệm chính thức bắt đầu.

Ngày ký hợp đồng, cả công ty từ trên xuống dưới đều rất hồ hởi. Đúng ngày thứ Sáu, Kỷ Tinh cho tất cả mọi người nghỉ phép một ngày.

Công ty vắng vẻ không có một ai, cô ngồi một mình thu dọn đồ đạc trong văn phòng, giống như một bà quản gia tần tảo lầm lì.

Đến chập tối, Tô Chi Châu quay lại, thấy cô vẫn còn ở đó, rất bất ngờ: “Chị làm gì thế?”

“Chị… làm thêm một lúc”, Kỷ Tinh nói, rồi nhìn sang cô xinh xắn đi bên cạnh cậu, “Đây là…”

“Bạn gái em, Tiểu Dĩnh.”

Cô gái đó trong dáng vẻ rất cá tính, nhìn Kỷ Tinh rồi khẽ cúi đầu xem như chào hỏi.

Tô Chi Châu giải thích: “Em để quên ví tiền ở công ty nên quay lại lấy”.

Kỷ Tinh cười: “Đi đi”.

Tô Chi Châu vào lấy ví tiền rồi đi ra, lúc đi qua cửa văn phòng Kỷ Tinh, cậu dừng lại. Cậu bảo Tiểu Dĩnh đi ra trước, một mình vào văn phòng của cô, Kỷ Tinh nhìn cậu ấy, lấy làm lạ.

Tô Chi Châu cười cười, kéo ghế lại ngồi xuống: “Chị à, tuy chị học trên em một lớp, nhưng thật ra nhỏ hơn em 1 tuổi”.

Kỷ Tinh có chút ngờ vực: “Thì sao?”

“Gần đây chị…”, câu hỏi, “và anh Thiệu…”

Kỷ Tinh không nói gì, l*иg ngực cô phập phồng hít vào một hơi sâu.

“Chị à, chị không biết hai anh chị nổi tiếng đến thế nào trong viện mình đâu, bao nhiêu người ngưỡng mộ… Thật ra, có hiểu lầm hay mâu thuẫn gì, từ từ nói chuyện có khi…”

Kỷ Tinh vội vàng lắc đầu, không nói gì.

Ngày hôm đó, Thiệu Nhất Thần đã nói rất rõ ràng, con đường mà họ lựa chọn không giống nhau, không ai muốn hi sinh, chỉ thế mà thôi.

Tô Chi Châu thấy vậy, cũng hiểu rằng chuyện không dễ dàng giải quyết. Mấy năm nay, cậu cũng chứng kiến nhiều đôi tình nhân từ nhà trường bước ra xã hội rồi cũng đường ai nấy đi.

Cậu lặng im một lúc rồi nói: “Nếu đã như vậy, em mong chị sớm buông bỏ, bước vào cuộc sống mới”.

Mắt Kỷ Tinh hoen đỏ, cô mỉm cười: “Cảm ơn nhé”.

Tô Chi Châu mím môi ra điều cổ vũ, rồi đi mất.

Cậu ấy đi rồi, văn phòng im ắng trở lại.

Đèn trong phòng vẫn sáng, không khí u uất như đưa đám.

Kỷ Tinh nhìn cả văn phòng, chợt thấy nơi này thường ngày đông đúc chật chội sao bây giờ lại cô đơn đến thế.

Cô tiếp tục tìm việc gì đó làm.

Ngoài hành lang nhân viên của các công ty khác lần lượt ra về, điều này cũng không ảnh hưởng gì tới cô.

Mãi đến 11 giờ đêm, cô mới ra về.

Đêm hè Bắc Kinh, đèn đóm lung linh ấm cúng. Những đôi nam thanh nữ tú đi lại dập dìu.

Kỷ Tinh đứng bên đường, nhìn dòng xe qua lại, không biết mình phải đi đâu.

Cô hững hờ đưa tay lên bắt xe, tài xế hỏi: “Cô gái đi đâu thế?”

Cô không biết, tần ngần một lúc, trả lời: “Thập Sát Hải”

“Thập Sát Hải rộng thế, em gái muốn đến chỗ nào?”

“Cứ…”, cô không biết trả lời sao, “Cứ đi về phía đó đã”.

Ngoài cửa xe, đường phố phồn hoa sặc sỡ, đèn hiệu các màu in bóng lên khuôn mặt trắng bệch bơ phờ của cô. Cảnh thành phố về đêm trôi qua trước mắt cô như con nước chảy xiết, trống rỗng, không để lại dấu ấn gì.

Đến đường vành đai hai, không còn thấy những toà nhà cao tầng nữa, chỉ có mấy ngôi nhà thấp lùn, trông cũ kỹ mai một.

Chẳng mấy chốc xe đã đến Thập Sát Hải.

Bác tài nói: “Cô muốn đi đâu? Ăn cơm hay là hẹn bạn?”

“Cứ đi về phía trước đã”, Kỷ Tinh nói.

Xe đi một vòng, cô nhìn thấy một chỗ vắng người, nói: “Dừng đây đi”.

“Quanh đây đâu có cửa hàng nào.”

Kỷ Tinh không trả lời, trả tiền rồi xuống xe.

Cô bước nhanh một đoạn xa, đến chỗ lan can, nhìn ra mặt hồ tối mịt hít một hơi thật sâu.

Mùi tanh của nước hồ quyện trong gió đêm lạnh dội vào l*иg ngực. Cô hít thở sâu nhiều lần, không biết mất bao lâu, những suy nghĩ lung tung và những cảm xúc trào dâng trong lòng mới vơi bớt.

Cô nhìn ra phía xa, đèn l*иg, ánh nến, nhà cổ, đan xen nhau in bóng trên mặt nước. Có tiếng tre trúc vang lên từ chiếc nhà thuyền cổ kính.

Gió mùa hè cứ thổi, cô đứng bên hồ, đầu óc dần trống rỗng, không mảy may suy nghĩ, chỉ ngẩn ngơ nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Bảy năm nữa, cuộc đời cô sẽ như thế nào? Bảy năm nữa, nghĩ lại hôm nay, tâm trạng cô sẽ như thế nào?

Cô đứng mãi ở đó, đến lúc hai chân tê cứng. Có con gì đó đốt vào chân, cô cau mày, cuối cùng quyết định đi về.

Vừa quay đầu lại, thấy chiếc taxi vẫn còn đỗ ở đó, tài xế đang chơi điện thoại,

Bác tài thấy cô quay lại, ló đầu qua cửa xe hỏi: “Cô gái, nhà cô ở đâu? Trời tối rồi không an toàn đâu, lên tôi đưa về”.

Kỷ Tinh lặng người.

Lúc đó cô mới nhận thức được, có lẽ bác tài sợ cô nhảy xuống hồ, nên mới đứng đó canh chừng.

Cô bất chợt cảm động đến rơi lệ, cố gắng kìm nén đi về, chẳng nói câu gì cứ thế bước vào xe.

Bác tài nổ máy, đi được một đoạn xa, thở dài nói: “Cô gái à, trên đời này, không có chuyện gì là không vượt qua nổi. Cô còn trẻ như vậy, đường đời còn dài lắm. Đừng có nghĩ quẩn. Có chuyện gì to tát đâu? Tháng ngày dài ta phải sống cho tốt, còn tương lai, tất cả rồi sẽ ổn thôi”.

Kỷ Tinh không nói gì, không kìm được nước mắt, giọt ngắn giọt dài cứ thế tuôn rơi.

“Có giấy ăn này”, bác tài nói, không quay đầu lại chỉ với tay đưa cho cô một hộp giấy, “Khóc thì cứ khóc to lên, khóc xong rồi ngày mai tỉnh dậy sẽ tốt hơn. Biết chưa?”

Kỷ Tinh lau nước mắt, khóc tu tu, vừa khóc vừa ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”.