Kỷ Tinh ngồi xuống đối diện Hàn Đình, cười tít mắt chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Hàn”.
Hàn Đình tự động bỏ qua điệu bộ cười nói nhiệt tình quá mức khoa trương của cô, hỏi: “Đến lúc nào thế?”
“Hơn 3 giờ chiều”, cô bổ sung, “Đến khách sạn. Lúc đến sân bay là hơn 2 giờ”.
“Bỏ cả bữa tối của ban tổ chức?”
“… Vâng”, Kỷ Tinh không nói lý do.
Hàn Đình nhìn đồng hồ, hỏi như đã biết chắc: “Chạy đi chơi hả?”
“Đâu có!”, Kỷ Tinh tròn mắt, đáp,“Tôi đang chăm chỉ ôn bài mà.”
Hàn Đình nhướng mày, dường như không tin cô lại ngoan ngoãn như vậy. Anh hỏi: “Ôn gì rồi?”
Kỷ Tinh đang chuẩn bị kể mình đã dành cả chiều để đọc tài liệu về các diễn giả trong hội nghị, nhưng chợt nghĩ trong đó có cả anh nên chột dạ, không dám nói rõ sự tình, chỉ vắn tắt: “Nói chung là những thông tin liên quan đến hội nghị thôi”.
Vừa nói, cô vừa hồn nhiên bốc một miếng bánh mì lên gặm, vừa gặm vừa săm soi trang phục của Hàn Đình. Hôm nay anh vẫn mặc bộ đồ tây phong cách dạo phố, tuy là comple nhưng chất vải rất mềm và phẳng phiu. Màu đen ánh khói, một gam nằm giữa đen tuyền và xám, trên có hoa văn kẻ sọc màu đậm hơn, nếu không nhìn kỹ, hẳn không thể nhận ra. Điểm này làm nổi bật sự tinh tế trong thiết kế một cách rất tự nhiên. Bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà, trông thật dịu dàng phong độ.
Trang phục của anh lúc nào cũng thật đẳng cấp.
Kỷ Tinh nghĩ tới lúc cố tìm hiểu đời tư của anh trong đống tin tức tài liệu, cô thực sự rất tò mò liệu một người đàn ông như vậy sẽ kết đôi với một cô gái như thế nào, hoặc là… chàng trai thế nào?
Cô bỗng thấy suy nghĩ vẩn vơ của mình thật nực cười.
Hàn Đình nhìn khuôn mặt cười đầy ẩn ý của Kỷ Tinh, không hiểu cô đang nghĩ gì, cũng chẳng muốn để tâm. Anh chỉ nói: “Tham gia hội nghị cố gắng học hỏi thêm, ghi chép đầy đủ, làm quen thêm nhiều người. Đừng chỉ lo chơi!”
Kỷ Tinh đang gặm bánh mì, nghe thế, ngước đầu lên nói với vẻ oan ức: “Tôi nghiêm túc mà, ghi chép đầy một sổ. Nói cứ như thể tôi xin vé đến Thâm Quyến du lịch ấy”.
Hàn Đình thấy buồn cười: “Tôi chỉ nhắc nhở thế, có nói gì cô đâu. Cô căng thẳng thế làm gì, như là bị giẫm vào đuôi vậy”.
Kỷ Tinh không lên tiếng, cắn một miếng bột chiên giòn rụm.
Hàn Đình chỉ tủm tỉm cười, không nói gì thêm.
Kể ra đối với người lạ, cô luôn chưng ra vẻ huênh hoang lanh lợi, đến khi quen thân rồi thì tùy ý buông lơi. Nhưng nói đi nói lại, anh vẫn là nhà đầu tư của cô, nhìn chung cô vẫn biết phải cư xử chừng mực khiêm nhường.
Có điều, hôm gặp nhau ở chỗ xem kịch, nhìn thấy dáng hình bé nhỏ của cô lắc lư nhún nhảy, nũng nịu với cậu bạn trai cao lớn, cảnh tượng ấy vẫn khiến anh bất ngờ.
Hàn Đình thu lại nụ cười, nâng ly nước, lại thoáng thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô: ngón tay người con gái nuột nà như bún măng, đeo một chiếc nhẫn vàng trắng tinh tế. Anh vừa nhìn vừa uống nước trong ly.
Đúng lúc đó, có một tiếng chào vang lên từ phía bên cạnh: “Tổng giám đốc Hàn”.
Một người đàn ông phong độ lịch lãm bước tới, anh ta không cao lắm, khuôn mặt hiền hoà, tròn trịa, trông có phần dễ thương.
Hàn Đình đứng dậy, mỉm cười: “Giám đốc Bằng”.
“Lần trước mình từng gặp nhau ở London, kể ra cũng phải nửa năm rồi chưa gặp lại ấy nhỉ!”, vị giám đốc Bằng đó bắt tay Hàn Đình nói.
“Gần đây tôi đang rất quan tâm đến kho dữ liệu mà anh xây dựng.”
“Tôi cũng theo dõi Dr. Cloud!”, Giám đốc Bằng cười ha ha, nói, “Tôi còn đang mong có thời gian để nói chuyện hợp tác với anh đây”.
Kỷ Tinh nghe xong, liền hiểu ngay họ đang nói đến cuộc họp kín sẽ diễn ra trong vòng nửa tiếng nữa.
Đang suy nghĩ thì vị giám đốc Bằng đó nhìn sang cô.
Hàn Đình quay lại nhìn cô rồi giới thiệu: “Đây là cô Kỷ Tinh, giám đốc công ty Tinh Thần, công ty mới khởi nghiệp, làm về thiết bị y học trị liệu in 3D”.
Giám đốc Bằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hàn Đình đang định giới thiệu Giám đốc Bằng, Kỷ Tinh đã sớm đứng dậy gật đầu, cười nói: “Chào Giám đốc Bằng, rất mong được nghe buổi thuyết trình ngày kia của anh”.
Giám đốc Bằng hơi bất ngờ, tò mò đợi cô nói tiếp.
Kỷ Tinh nằm lòng những thông tin về anh ta, chân thành nói: “Trước đây tôi từng chế tạo người máy khám chữa bệnh thông minh, có nhiều cơ hội tiếp xúc với kho dữ liệu, cũng đã đọc rất nhiều những bài viết của anh trên Tạp chí Khoa học công nghệ. Hồi trước tôi còn từng nghĩ đến việc nộp đơn xin vào công ty Bằng Viễn của anh nữa kìa. Lần này tham gia hội nghị cũng chính là để học hỏi thêm từ phía anh. Rất mong được nghe anh thuyết trình về vấn đề xây dựng mô hình kho dữ liệu y tế của anh”.
Hàn Đình nhìn cô đầy ẩn ý.
Còn vị giám đốc Bằng kia nghe thấy những lời như vậy thì thích thú lắm, khiêm tốn đáp: “Cô quá khen. Lần này tới đây tôi cũng chỉ mong được giao lưu chia sẻ thông tin với mọi người. Công ty Tinh Thần phải không, được, tôi đã ghi nhớ rồi. Hẹn gặp cô trong buổi toạ đàm, sau này hi vọng có nhiều cơ hội hợp tác nhé”.
Kỷ Tinh niềm nở: “Cảm ơn Giám đốc Bằng, rất vinh hạnh được quen biết anh”.
“Rất vui được biết cô”, Giám đốc Bằng thích thú lắm, nói, “Đây là danh thϊếp của tôi”.
Kỷ Tinh có chút giật mình, đưa hai tay nhận lấy, rồi đưa lại danh thϊếp của mình.
“Khi nào về Bắc Kinh chúng ta nói chuyện tiếp nhé”, Giám đốc Bằng nói xong, nhìn Hàn Đình khen ngợi, “Cô bé này tương lai xán lạn đó”.
Hàn Đình không nói gì, chỉ cười.
Giám đốc Bằng chuyện trò thêm vài câu rồi đi.
Kỷ Tinh ngồi xuống, vẻ mặt dương dương đắc ý.
Hàn Đình liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Công sức học hành cả buổi chiều đấy à?”
Kỷ Tinh mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, chờ anh khen ngợi.
Hàn Đình có vẻ hài lòng, nhưng không đánh giá gì, anh nhìn thấy Tăng Địch từ xa đang bước tới.
Kỷ Tinh quay đầu lại nhìn theo. Thấy Tăng Địch mặc một chiếc áo khoác màu trắng, chùm kín chiếc váy xẻ màu be bên trong, bước đi trên đôi giày cao gót, giống phong cách thời trang sân bay của các ngôi sao. Nhìn lại hai chiếc ly, hai tấm khăn ăn, hai bộ dao dĩa bát đĩa trên bàn, cô mới ngớ người, hình như bữa tối này vốn là Hàn Đình và Tăng Địch hẹn nhau cùng ăn, nếu vậy thì cô khác nào chim cưu chiếm tổ khách, hồn nhiên chen ngang ngồi vào chỗ của Tăng Địch.
Cô vô thức ngồi thẳng lưng, đặt miếng bánh mì que trên tay xuống đĩa, lau lau vụn bánh quanh miệng. Cô suy nghĩ xem mình có nên đứng dậy rời khỏi đây không.
Tăng Địch tự nhiên phóng khoáng ngồi xuống phía đối diện cô, kề sát bên cạnh Hàn Đình, nói với phục vụ: “Cho tôi một ly nước. Lấy thêm một bộ dao dĩa bát đĩa”, rồi nhìn sang phía Kỷ Tinh đang định rời đi, cười nói, “Ngồi đi. Dùng bữa tối với nhau thôi mà”.
Kỷ Tinh đành ngồi lại, mỉm cười: “Giám đốc Tăng”.
“Lâu lắm không gặp Kỷ Tinh”, Tăng Địch niềm nở nói, “Lúc cô nghỉ việc ở Quảng Hạ tôi không biết, cứ nghĩ cô đổi nghề, không ngờ cô ra làm riêng. Lúc còn làm ở Quảng Hạ tôi đã thấy cô không giống với những nhân viên khác, tư duy rất độc đáo. Kỷ Tinh, cố gắng lên nhé, làm cho tốt. Quảng Hạ có thể đào tạo ra một nhân viên như vậy tôi cũng thấy tự hào”.
Hàn Đình uống nước, không tỏ thái độ gì.
Nhưng Kỷ Tinh thì nuốt không trôi mấy lời nói ngọt ngào giả tạo như vậy, lịch sự cười đáp lại: “Chị Địch khách sáo quá. Thật ra em cũng không giỏi giang gì, nhắc đến chỉ thấy xấu hổ, lúc rời khỏi Quảng Hạ cũng không lấy gì làm vui vẻ. Mọi người đều cho rằng chuyện Chu Lỗi bị đuổi việc là do em, em không trụ được, đành phải ra đi”.
Tăng Địch không ngờ cô lại dùng chiêu khổ nhục kế như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Cô ấy bối rối nhìn sang phía Hàn Đình.
Hàn Đình đang nhìn vào ly nước, khuôn mặt lạnh băng, bộ dạng bàng quan trước trận khẩu chiến giữa hai người phụ nữ.
Tăng Địch trong lòng bực bội, nhưng vẫn giữ vẻ mặt niềm nở, nói: “Chắc là em nghĩ nhiều quá thôi, sau chuyện đó chị có trao đổi lại, đồng nghiệp và cả sếp của em đều đánh giá em rất cao, cả công ty đều rất nhớ em. Chị lại không thấy có ai gây khó dễ cho em, chỉ thấy em đi rồi mọi người vẫn hết lời khen ngợi”.
Cô ấy nói với điệu bộ đầy bao dung, hiền hoà: “Lúc đó chị đuổi việc anh ta, chỉ nghĩ đến việc thấy em bị quấy rối, thân cô thế cô, mới giúp em xả giận. Không ngờ lại bị hiểu nhầm, xem ra đúng là chị xử lý không tốt, xin lỗi em nhé”.
Cô ấy cư xử rất nhã nhặn, lập tức thay đổi thế cục.
Kỷ Tinh bỗng chốc á khẩu, chỉ tự trách mình lỡ miệng, tình huống đột xuất không nghĩ ra được chiêu gì. Trong lúc xấu hổ, lại đυ.ng phải ánh mắt lạnh nhạt bàng quan của Hàn Đình, càng cảm thấy thua kém hơn.
Tăng Địch thong thả đưa cốc nước lên uống: Cô còn non lắm, chưa phải đối thủ của tôi.
Kỷ Tinh mặt đỏ tía tai, cúi gằm mặt nhìn màn hình điện thoại cho bớt gượng gạo.
Phục vụ bê đĩa xúc xích khai vị tới, Kỷ Tinh ngẩng đầu lên, lịch sự cười nói: “Giám đốc Hàn, tôi vừa nhận được email, phải trả lời gấp, hay là hai người ăn trước, tôi lên phòng xử lý công việc một chút”.
Hàn Đình chưa kịp nói gì, Tăng Địch đã mỉm cười giữ cô lại, “Công việc cũng không thiếu nửa tiếng ăn cơm chứ, thế nào phải ăn cơm mà”.
Kỷ Tinh không nói gì, tiến thoái lưỡng nan.
Hàn Đình nói: “Cô đi trước đi”.
Kỷ Tinh giống như được tha tội, đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Mặt Tăng Địch hơi biến sắc, nhưng cố nén lại. Cô gọi phục vụ dọn bớt một bộ đĩa ăn, đứng dậy ngồi xuống phía đối diện Hàn Đình.
Hàn Đình lấy dao cắt miếng phô mai, không nói gì.
Tăng Địch hỏi: “Sao anh phải giúp cô ta?”
Hàn Đình không nhận, nói: “Là người ta muốn đi, anh cản được đâu?”
“Anh giúp cô ta.”
Hàn Đình ngước mắt lên: “Bây giờ anh đuổi theo trói cô ấy lại cho em nhé?”, anh lấy khăn lau tay, “Anh không biết là quan hệ của hai người lại tốt đẹp đến mức này đấy, không có cô ấy em cũng ăn không ngon”.
Tăng Địch nghe anh châm biếm thì tức như bị gai đâm, nói: “Cô ta mồm mép sắc sảo như thế, anh dè chừng đấy”.
Hàn Đình nói: “Anh thấy không sắc sảo bằng em”.
Tăng Địch mặt nặng như chì.
Hàn Đình liếc nhìn cô ấy, nói: “Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, sao em cứ phải bắt bẻ thế?”
“Em bắt bẻ? Vừa xong cô ta nói chuyện với em thế nào, anh cũng nghe thấy mà!”
Hàn Đình lạnh lùng nói: “Cô ấy bây giờ cũng giống như em, đều là sếp một công ty. Em cứ câu nào cũng nhân viên, ai mà vui được”.
“Anh vẫn còn nói đỡ cho cô ta à? Giờ thì em rõ rồi. Cô ta cũng không vừa đâu, biết cách thể hiện lấy lòng lãnh đạo. Anh vẫn nghĩ cô ta ngây thơ à? Lần trước chẳng phải đã nhìn thấy cô ta cáo đóng giả cọp à. Hừ, em cứ nghĩ lần trước là giả, hoá ra là thật”, Tăng Địch nói, “Không có anh chống lưng, cô ta dám nói chuyện với em như vậy sao?”
Hàn Đình thong thả nói: “Nếu anh thật sự chống lưng cho cô ấy, ở đây còn có chỗ cho em không?”
Tăng Địch đứng tim, nhận ra mình vì bực bội nhất thời mà nói năng không đúng mực. Cô cũng không hiểu nổi mình bị làm sao, cứ nhìn thấy cô gái đó đi với anh là khó chịu. Từ thái độ không chút quan tâm của Hàn Đình, cô nhận ra hai người họ không có mối quan hệ gì khác ngoài công việc, nhưng cứ hai, ba ngày họ lại gặp nhau bàn bạc, điều này thực sự khiến cô thấy nhức nhối.
Nhưng khó chịu đến mấy cũng cần có mức độ, Hàn Đình vốn ghét sự phiền phức, nếu cứ cảm tính như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị anh đoạn tuyệt sạch sành sanh.
“Được rồi được rồi. Bao lâu rồi em mới được gặp anh, cố gắng ăn mặc xinh đẹp đến đây, vừa tới thì thấy cô ấy ngồi ở chỗ của em, em vui nổi không?”, Tăng Địch đứng dậy ngồi sang phía anh, áp sát cơ thể mềm mại lên người anh, bàn chân nhỏ nghịch ngợm chân anh, giọng điệu dịu dàng, “Em nhận sai, em không làm anh tức giận nữa được không?”
Hàn Đình húp một thìa súp rồi đặt thìa xuống, nói: “Ăn đi được không? Miệng chỉ để nói thôi à?”
“Còn có thể làm việc khác nữa đấy”, Tăng Địch cười khẽ, nắm lấy tay anh đưa lên miệng mυ'ŧ nhẹ.
Hàn Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc, hất cằm về phía đối diện, nói: “Ngồi sang kia”.
“Không chịu”, Tăng Địch cười, nghiêng đầu vào vai anh, chia cổ trắng nõn nà rướn cao, thì thầm vào tai anh: “Lên phòng nhé?”
Hàn Đình nói: “Anh phải họp bây giờ”.
Tăng Địch hiểu rằng công việc của anh quan trọng hơn, nên đành thôi, lại hỏi: “Món nào ngon?”
“Giăm bông khá được đấy”, Hàn Đình nói.
Tăng Địch nghe lời lấy một lát giăm bông, đặt lên miếng bánh mì rồi đưa lên miệng, nói: “Ngon thật đấy”.
Hàn Đình cười khẽ.
Tăng Địch thấy thế, thở phào nhẹ nhõm trong lòng. May quá, cô vẫn còn có cách để giữ anh lại.
*
Kỷ Tinh không muốn đυ.ng độ Hàn Đình và Tăng Địch lần nữa nên không đi sang nhà hàng khác mà lên phòng úp một bát mì tôm.
Ăn được một nửa, cô mới nghĩ ra cách đối đáp lại câu nói của Tăng Địch lúc đó, nhưng giờ đã muộn rồi. Trong lòng cô cứ bứt rứt phát điên vì lúc lâm trận thì ấp úng, về nhà rồi mới nghĩ ra chiêu.
Nhưng cô còn tò mò hơn về mối quan hệ giữa Tăng Địch và Hàn Đình. Cô vốn tưởng hai người chỉ có quan hệ làm ăn, nhưng hết đi xem kịch lại đến bữa tối muộn với nến lung linh, không giống bạn bè xã giao chút nào.
Hoá ra Hàn Đình thích mẫu phụ nữ như Tăng Địch. Cũng phải, kiểu người như Tăng Địch làm gì có đàn ông nào không thích.
Kỷ Tinh cảm thấy không thể nuốt nổi cục tức này.
Cô ăn hết hộp mỳ, gạt hết những chuyện không liên quan đó ra khỏi đầu, nhắn tin cho Thiệu Nhất Thần, hỏi anh hôm nay làm gì.
Nhưng Thiệu Nhất Thần không trả lời. Gọi điện thoại cũng không nghe.
Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa. Hôm nay là thứ Bảy, chắc anh ngủ sớm nên để điện thoại im lặng.
Kỷ Tinh ngồi trong phòng gọi video họp bàn với Tô Chi Châu về việc triển lãm tuần sau. Họp xong, đánh răng rửa mặt, lên giường nằm lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được, thế rồi cô quyết định khoác áo tắm lên bể bơi trên tầng thượng bơi một lúc.
Bước vào thang máy được một lúc mới phát hiện ra thang đang đi xuống. Đến tầng 5, cửa thang máy mở ra. Hàn Đình đang đứng ở bên ngoài trong tư thế tay đút túi quần, anh ngớ người khi ngước mắt lên nhìn thấy Kỷ Tinh quấn khăn tắm đứng đó.
Bên ngoài truyền tới tiếng đàn ông trò chuyện xôn xao, họ đang đi về phía thang máy, có vẻ như vừa tan họp.
Kỷ Tinh vẫn đứng ngây người miệng há hốc, Hàn Đình bước vào đóng cửa thang máy, ấn bừa một tầng, thang máy đi lên.
Kỷ Tinh quay mặt đi không lên tiếng.
Hàn Đình hiểu rõ suy nghĩ của cô, lạnh lùng nói: “Cô ấm ức gì với tôi?”
Kỷ Tinh nhìn xuống sàn: “Không có”.
“Tự nhiên sao cô lại chọc giận cô ấy?”
Kỷ Tinh cúi đầu không phát tiết.
“Cô nghĩ giống mấy cô sinh viên cãi nhau ở trường à?”, Hàn Đình chất vấn, “Dù thế nào cô ấy cũng là giám đốc của một công ty, cãi nhau như vậy để làm gì? Đả kích với người ta có lợi cho cô hay như thế nào?”
Kỷ Tinh ngẩng đầu lên, cãi lại: “Cô ấy cũng đả kích tôi đấy chứ. Tôi cũng là giám đốc công ty, dựa vào đâu mà cứ gọi tôi là nhân viên như vậy. Lúc đuổi việc Chu Lôi cũng vậy, bao nhiêu vẻ vang cô ấy hưởng hết, chỉ có tôi phải chịu oan ức. Cô ấy cố tình làm như vậy”.
Hàn Đình cười nhạt: “Ai bảo cô kém hơn người ta?”
Kỷ Tinh bỗng nhiên cứng họng không nói được gì.
Thang máy đã dừng lại, cửa mở ra. Bên ngoài vắng vẻ, không có ai ra vào.
Hàn Đình lạnh lùng đóng cửa lại, lại tiện tay ấn tiếp một tầng khác.
Thang máy tiếp tục đi lên.
Anh nói: “Tôi không ngờ cô lại cảm tính bồng bột như vậy, chỉ có diễu võ giương oai là giỏi. Chẳng phải cô muốn thành công sao? Dựa vào cái gì, võ mồm à? Không nghĩ đến việc đắc tội với người ta, người ta hại mình sau lưng sao?”
Kỷ Tinh đột nhiên tỉnh ngộ, thấy rợn gáy.
Anh tiếp tục châm biếm: “Huống hồ võ mồm cũng không thắng nổi người ta. Đối mặt tranh cãi với người khác cũng giống như chơi cờ, ít nhất cũng phải nghĩ được bốn, năm bước tiếp theo rồi hãy ra chiêu, không thì ngoan ngoãn mà im miệng”, anh nói, “Gặp phải đối thủ mạnh hơn, không được đả kích, chỉ có thể nhẫn nhịn. Vào đời bao nhiêu lâu như vậy, còn không biết cách đeo mặt nạ, tôi thấy như vậy là hết thuốc chữa rồi”.
Đang nói thì thang máy dừng lại ở tầng của anh.
Cửa mở, anh bước thẳng ra ngoài không thèm ngoái lại, để Kỷ Tinh đứng trơ một mình trong thang máy.
Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Kỷ Tinh cúi gằm mặt, nhẫn nhịn, khó chịu, nhưng hơn cả là hối hận, âu sầu, tự trách. Dường như chính cô cũng không ngờ được rằng, mình đường đường là một thương nhân lăn lộn nơi thương trường mà lại kém đến thế.