Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 14

Địa chỉ Hàn Đình nhắc tới trong điện thoại là văn phòng 4501 trong một toà nhà nào đó ở khu Đông Tứ Thập Điều.

Kỷ Tinh lúc đầu lên nhầm tầng 42, vô tình đi vào một khu văn phòng có cửa kính lớn bao quanh, từng bàn làm việc xếp ngăn nắp xen kẽ những cây cảnh xanh rì, những thanh niên đang vùi đầu vào công việc, khung cảnh này bỗng đánh thức hồi ức của cô về những ngày đầu đi làm.

Cô sực tỉnh, lập tức quay lại thang máy, lúc này mới để ý thấy trên tường thang máy có dán chữ “Tầng 32 – 45: Công ty cổ phần Công nghệ y tế Đông Dương”.

Khu văn phòng Công ty Quảng Hạ mới chỉ có hai tầng.

Đến tầng 45, không gian khác hẳn với các tầng dưới. Không có khu bàn làm việc của nhân viên, thay vào đó là một không gian chung rộng lớn, một bên là bàn ghế và cây cối, bên kia là rất nhiều giá sách, trưng bày kín bằng khen, giải thưởng của Y tế Đông Dương.

Phòng thư kí và giám đốc ở đầu bên này, đầu bên kia là căn phòng được ngăn cách bằng cửa kính chắn mờ, chắc là phòng họp.

Thư ký: “Chị Kỷ phải không?”

“Vâng.”

“Tổng giám đốc Hàn đang họp, sẽ muộn một chút. Mời vào bên trong ngồi chờ!”

Kỷ Tinh bước vào, cô thư ký đóng cửa lại.

Văn phòng rất rộng, chia thành hai khu chính. Khu bàn làm việc có bàn ghế, sô pha, tủ sách bề thế nhưng không khoe mẽ. Thiết kế đơn giản nhưng sang trọng, thể hiện tính cách của chủ nhân căn phòng: kín tiếng bí ẩn và quyền lực.

Khu giữa cảm giác thoải mái hơn, một chiếc bàn lớn hình chữ nhật, xung quanh không có ghế ngồi. Có thể tưởng tượng ra cảnh, chủ nhân căn phòng cùng một đám người đứng vây xung quanh những bản vẽ đặt đầy trên bàn vừa tô viết vừa bàn bạc những chuyện quan trọng. Trên bức tường bên cạnh bàn họp dán rất nhiều giấy, đó là bản đồ tư duy, bản phác thảo. Nhìn mà cảm thấy phóng khoáng tự nhiên lạ.

Nhưng điểm ấn tượng nhất của văn phòng này đó là tấm kính trong suốt ở phía Đông, đứng đó có thể thấy cả bầu trời xanh trong ngập tràn ánh nắng.

Kỷ Tinh từ từ tiến lại gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thời tiết giữa tháng Ba tràn ngập sắc xuân, đúng vào lúc Bắc Kinh chuyển mùa. Cả thành phố như rũ bỏ không khí mùa đông ủ rũ xám xịt, cây cối trên từng con phố đâm chồi nảy lộc, sáng lên một màu xanh mơn mởn, hoa đào hồng, hoa lê trắng cũng đua nhau tô điểm trên thảm lá, các toà nhà cao thấp rạng ngời sức sống.

“Phong cảnh đẹp chứ?”, bất chợt có tiếng đàn ông từ phía sau vọng tới, cửa văn phòng đóng lại.

Kỷ Tinh vội quay đầu lại, Hàn Đình mặc âu phục bước vào, tay kéo nhẹ cà vạt xuống. Trong sắc mặt anh có vẻ căng thẳng, hình như vừa kết thúc một buổi họp không thuận lợi. Anh nhìn về phía cô, cúi đầu tỏ ý chào đón, sắc mặt trở lại bình thường.

Kỷ Tinh mỉm cười trả lời: “Đợi mấy ngày nữa, cây cối um tùm, phong cảnh sẽ còn đẹp hơn”.

Hàn Đình bước tới bàn làm việc, cởi cúc áo vest rồi nhìn cô cười lịch sự, anh hỏi thẳng thắn: “Tại sao cô lại quyết định tự lập nghiệp?”

Kỷ Tinh suy nghĩ giây lát, trả lời rất hoành tráng: “Vì khác định hướng với công ty”.

Hàn Đình: “Hử?”

Kỷ Tinh đã gặp anh nhiều lần nên không còn cảm thấy hồi hộp, cô nhanh chóng đưa ra quan điểm của mình: “Quảng Hạ đang tập trung vào thu thập số liệu và chế tạo người máy chữa bệnh, những phạm trù có quy mô lớn. Điều này sẽ phụ thuộc rất nhiều vào văn hoá, tài chính, nghiên cứu, chiến lược và cơ sở hình thành của công ty”.

Hàn Đình thấy có lỗ hổng liền hỏi: “Ý cô là Quảng Hạ không có những cơ sở đó”.

“…”, cô đang định khen Dr. Cloud nhưng chưa khen đã bị bắt bẻ rồi.

“Không phải. Quảng Hạ đang làm rất tốt, nhưng tôi cho rằng công ty nhỏ với nguồn nhân lực tập trung sẽ dễ dàng phát triển những mảng chi tiết hơn”, lần này cô trả lời cẩn trọng hơn, “Tôi hứng thú với mảng y học trị liệu cá nhân hóa, những mảng chi tiết hơn, giống như những nghệ nhân người Nhật Bản, làm tốt từ các chi tiết. Hiện nay trong ngành chế tạo, những ý tưởng sản xuất chi tiết thường không được coi trọng, nhưng đó mới chính là nền tảng vững chắc cho ngành công nghiệp chế tạo”.

Hàn Đình nghe xong chỉ cười, không biết có ý gì.

“Hướng nghiên cứu của công ty Tinh Thần là công nghệ chế tạo đắp lớp, hay còn được gọi là in 3D. Đương nhiên, đã có rất nhiều trường hợp đi trước gặp phải khó khăn, bế tắc, nhưng kế hoạch của chúng tôi hoàn toàn khác biệt. Chúng tôi chọn y học trị liệu làm phương hướng, đây là một lựa chọn đúng đắn. Công nghệ chế tạo của con người phát triển từ 200 năm trước đến nay, cách một thập kỷ lại xuất hiện trào lưu mới, theo tôi, con sóng tiếp theo ngoài trí tuệ nhân tạo ra sẽ là y học.”

Kỷ Tinh phát biểu nghe rất hoành tráng. Không phải để họ doạ, nhưng cũng là vì muốn xây dựng hình tượng lớn lao một chút, kinh doanh mà, như vậy sẽ kiếm thêm được chút. Người ta thường nói, đối với khách hàng, nói chuyện càng dễ hiểu càng tốt, đối với chủ đầu tư, phải chém cho thật khó hiểu.

Trong lúc cô đang nói, Hàn Đình thỉnh thoảng nhìn cô, rồi lại nhìn ra cửa sổ, ánh mắt như đang suy xét điều gì, nhưng cũng có vẻ chỉ đang lắng nghe.

“Tầng lớp trung lưu đã phát triển đến một quy mô tầm cỡ chưa từng có, họ xem trọng cũng như chịu đầu tư nhiều tiền cho sức khoẻ. Ngành y học trị liệu và chăm sóc sức khoẻ chính là ngành mới đang phát triển sôi nổi, chúng ta cần chuẩn bị để đi trước trào lưu. Đương nhiên, có rất nhiều người nhìn thấy cơ hội này và chuẩn bị, mỗi công ty có phương hướng khác nhau, Dr. Cloud của Đông Dương là một ví dụ. Còn tôi muốn đánh cược vào hướng y học trị liệu cá nhân hóa. Tạo ra tuỷ sống, răng, huyết quản phù hợp với từng bệnh nhân… đây là suy nghĩ của tôi về thị trường tương lai.”

Kỷ Tinh càng nói càng chuyển dần sang thể hiện quan điểm cá nhân, tốc độ nói nhanh hơn, đôi mắt long lanh như phát ra ánh sáng.

Hàn Đình nhìn cô, ánh mắt vẫn rất lạnh lùng, không bộc lộ cảm xúc. Anh chăm chú lắng nghe rồi hỏi: “Định hướng tốt. thực hiện thì sao?”

Mắt Kỷ Tinh sáng lên, vội vàng chỉ vào tập tài liệu trả lời: “Trong này đã viết rất rõ ràng, hiện tại ưu điểm của chúng tôi là đội ngũ kỹ sư nghiên cứu. Sau lưng là các giáo sư và sinh viên ưu tú, có quan hệ khăng khít với viện nghiên cứu của trường, những cán bộ đó đều rất xuất sắc. Nếu không có họ, chúng tôi không thể làm ra sản phẩm mô hình trong thời gian ngắn như vậy”, cô hào hứng nói thêm, “Video ghi lại trong đĩa này, mời anh xem qua”.

Khóe miệng Hàn Đình khẽ nhếch lên, anh nói: “Cô Kỷ, tôi đánh giá cao đội ngũ của cô, rất muốn tham gia đầu tư, chúng ta có thể nói đến vấn đề gọi vốn luôn không?”

Kỷ Tinh khựng lại giây lát, không ngờ anh quyết định nhanh như vậy, bài phát biểu của cô mới bắt đầu mà.

Anh cảm nhận được suy nghĩ của cô, liền nói: “Không giấu cô, nội dung cụ thể tôi đã xem qua rồi”.

Đến đây cô mới hiểu anh đã có quyết định từ trước khi cô tới đây. Mất công cô giảng giải một hồi.

“Được thôi”, Kỷ Tinh không đưa ra điều kiện của mình ngay, lịch sự thăm dò đối phương, Tổng giám đốc Hàn chắc cũng có điều kiện của riêng mình rồi?”

“Số tiền gọi vốn cô đưa ra đều không có vấn đề, thậm chí có thể tăng thêm theo tình hình phát triển thực tế sau này, những điều kiện khác có thể thương lượng”, Hàn Đình nói tiếp, “Tôi muốn 51% cổ phần”.

Trong vòng tích tắc, tâm trạng Kỷ Tinh như lao từ thiên đường xuống địa ngục. Cô cứ nghĩ mình nghe nhầm, ngỡ ngàng mấy giây rồi thốt lên: “51%??? Không thể!”

“Cô Kỷ, hãy để tôi giải thích thêm về tình hình hiện tại”, Hàn Đình điềm tĩnh, lịch sự đứng lên cài cúc áo vest, vòng qua bàn làm việc cầm lấy tập tài liệu màu đen, tiến lại đưa cho cô.

Kỷ Tinh mở ra xem, là tập tài liệu mà cô đưa cho Tiêu Diệc Kiêu cách đây bốn ngày, trong đó chằng chịt những khoanh tròn nhận xét, ghi chú viết tay.

Hàn Đình nói: “Phân xưởng hiện tại của cô chỉ đang duy trì vận hành kinh doanh một cách miễn cưỡng, một khi bước vào sản xuất, các vấn đề sẽ bùng phát, khiến công ty nhanh chóng rơi vào tình trạng tê liệt. Bất luận là đầu vào hay đầu ra đều tiềm ẩn tai hoa lớn. Tôi tạm chấp nhận khâu nghiên cứu chế tạo của cô đạt chuẩn. Nhưng những khâu khác đều rất lỏng lẻo. Nguyên liệu cung ứng toàn bộ dựa vào viện nghiên cứu là đầu mối duy nhất, giá cả bất ổn, không nắm quyền chủ động. Nếu viện nghiên cứu có vấn đề, nguồn hàng sẽ không còn. Còn vấn đề thị trường kinh doanh, cô tưởng rằng chỉ cần có sản phẩm là có thể bán cho các bệnh viện sao? Cô Kỷ, chắc cô chưa hiểu rõ thị trường khám chữa bệnh trong nước. Cô có biết các công ty phải đầu tư bao nhiêu tiền của, nhân lực để tạo dựng mạng lưới khách hàng và hình thành đầu mối cung cấp sản phẩm ổn định? Một công ty mới thành lập có suy nghĩ ngông cuồng muốn chen chân vào? Nếu không hợp tác với doanh nghiệp lớn, cô chỉ có đường chết”.

Kỷ Tinh vừa nghe vừa xem những lời phê bình ghi trên xấp tài liệu, mặt cô đỏ phừng phừng, những lời này quá sắc bén.

Không phải cô không biết những vấn đề còn tồn tại của Tinh Thần. Chỉ là, cô lạc quan nghĩ rằng những vấn đề đó có thể từ từ giải quyết được, lúc đàm phán có thể tạm thời ỉm đi, để công ty đi vào ổn định rồi tính tiếp. Không ngờ lại bị người trước mặt vạch trần, thận chí còn chỉ ra những điều mà cô không hề nghĩ tới.

Hàn Đình tiến lại gần cửa sổ nơi ánh nắng chiếu vào, quay lại nhìn cô: “Tôi đầu tư tiền, nguyên liệu và đầu ra. Còn cô chỉ phụ trách nghiên cứu sản xuất. Để cô nắm 49% cổ phần đã là rất nể tình rồi.”

Có vài khoảnh khắc, Kỷ Tinh đã nghĩ rằng anh nói rất có lý, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, trả lời: “Anh Hàn, thật ngại quá. Tôi chỉ cần tiền đầu tư, không cần anh cung cấp đầu ra đầu vào”, cô đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy, nhìn thẳng về phía anh, “Theo tôi, những vấn đề đó đều có thể giải quyết được. Đúng là rất khó khăn, nhưng so với giá trị công nghệ cốt lõi thì chỉ là chuyện nhỏ. Tôi không cần anh cung cấp nhiều như vậy”.

Ý của cô là, mong anh đừng đòi nhiều cổ phần như thế.

Hàn Đình vẫn bình thản, mỉm cười: “Tôi không tin vào khả năng của cô về mặt nguồn nguyên liệu và bán hàng. Nếu chỉ đầu tư tiền mà lỗ thì sao. Điều này khiến tôi cảm thấy không an toàn”.

Kỷ Tinh: “…”

Con người này nói chuyện thật là…

Trước đây cô cho rằng anh rất thân thiện, dễ tính. Không ngờ nói chuyện làm ăn lại tính toán cẩn thận như vậy. Bên nào cũng vì lợi ích riêng, điều này có thể hiểu được. Nhưng nếu hai bên đều không nhượng bộ, vậy thì không cần nói chuyện thêm nữa.

“Tôi không thể đồng ý với điều kiện anh đưa ra. Vậy nên…”, Kỷ Tinh cười lịch sự, nói một câu khách sáo, “Coi như làm quen bạn mới, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác ở lĩnh vực khác. Không làm đối tác, làm bằng hữu cũng được”.

Hàn Đình lắc đầu nói: “Làm ăn không thương lượng được, lấy đâu ra tình bạn? Ngành này cũng chỉ có một vài công ty, không phải bạn thì sẽ là đối thủ”, anh hỏi tiếp, “Vì vậy, cô Kỷ muốn trở thành đối thủ của tôi sao?”

Câu nói đó mang đầy sự đe doạ, nhưng mặt anh vẫn rất bình thản, không hề biến sắc.

Kỷ Tinh là người mới, nghe thế sợ hết hồn, nói nhỏ: “Sao anh lại thế?”

Hàn Đình ngập ngừng một chút rồi nói: “Thương trường không có tình bạn”.

Kỷ Tinh mặt đỏ tía tai, vừa tức vừa sợ, cố gắng trấn tĩnh lại nói: “Không có tình bạn, nhưng có lợi ích phải không? Nếu như đội ngũ của chúng tôi năng lực tầm thường, không có lý do gì để anh phải đầu tư, anh tự thành lập một đội riêng có phải dễ hơn không. Anh Hàn bận như vậy mà vẫn dành thời gian để trao đổi với tôi, chắc chắn cũng hy vọng có thể hợp tác. Vì vậy chúng ta mới đàm phán”.

Hàn Đình ngừng lại vài giây không trả lời, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, sau đó nở một nụ cười gượng gạo, có vẻ như anh vốn không thích bị người khác mặc cả.

“Đúng là tôi rất mong chúng ta có thể hợp tác, chính vì vậy mới hẹn gặp cô, thương lượng về điều kiện. Nhưng…”, anh nói tiếp, “Tôi không thích phải hạ thấp tiêu chuẩn để đạt được một điều gì đó”.

Đây đâu phải là thương lượng, giống ra lệnh cưỡng chế thì đúng hơn.

Đã nói đến mức này, Kỷ Tinh cũng không chịu khuất phục. Cô không bàn thêm, gật đầu, gần như là phô trương thanh thế: “Vậy cũng được. Cho dù chúng ta gặp lại nhau với tư cách là đối thủ cũng tốt”.

Hàn Đình khẽ nhướng mày. Phản ứng rất nhỏ, không để lộ chút cảm xúc, nhưng Kỷ Tinh vẫn cảm nhận thấy sự đả kích, cố gắng kiềm chế phản bác lại: “Có thể trong mắt của anh Hàn, công ty Tinh Thần còn tồn tại hàng tá vấn đề, không thể gọi là một đối thủ đủ tầm đủ lực. Nhưng ở xã hội này, không ai che được hào quang của ai. Vàng thật không sợ lửa, đạo lý này xưa nay vẫn vậy”.

“Cô có thể là vàng thật. Nhưng…”, Hàn Đình hất cằm về phía tầng dưới. Kỷ Tinh cúi đầu nhìn dưới chân toà nhà, hàng tá nhân viên ùa ra đi ăn trưa, đứng kín cả một quảng trường.

“Bắc Kinh chỗ nào cũng có vàng thật”, anh nói.