Công an đến đã gây nên một làn sóng lớn trong buổi tiệc cuối năm.
Sau khi nghe lời khai của Kỷ Tinh, mấy viên cảnh sát đưa Chu Lỗi đi tra hỏi. Chu Lỗi không ngờ Kỷ Tinh sẽ báo cảnh sát, điên tiết hét lên: “Ai động vào người nó! Mẹ kiếp có cần phải thế không! Mày bị điên à?!”
Một anh cảnh sát quát: “Hét cái gì!”
Mọi người xung quanh xì xào, bao nhiêu ánh nhìn tập trung vào đó.
Phó tổng giám đốc ra mặt hợp tác điều tra, để không làm ảnh hưởng đến buổi tiệc cuối năm, cảnh sát chỉ mời lãnh đạo và những người có liên quan ra tra hỏi.
Các đồng nghiệp xúm lại, Trần Tùng Lâm cũng đến đó, ân cần hỏi: “Kỷ Tinh, làm sao thế?”
Kỷ Tinh nhìn thấy anh ta, lại nghĩ đến cơ hội được thăng chức bị anh ta phá hỏng, không nói nên lời.
Cảnh sát đưa những người có liên quan ra khỏi hội trường: Người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển chủ đề, hâm nóng lại không khí, tiếp tục vòng bốc thăm tiếp theo, mọi người đang bàn tán xôn xao cũng chuyển dần sự chú ý sang giải thưởng có giá trị tăng dần.
Cảnh sát nói với phó giám đốc lý do: Kỷ Tinh báo có đồng nghiệp nam sàm sỡ và tấn công cô.
Lật Lệ vừa chạy tới, nghe thấy thế thì sốt sắng: “Ai sàm sỡ em?”
Tâm trạng của Kỷ Tinh vừa mới bình ổn chưa được bao lâu lại sôi lên sùng sục: “Hắn, hắn ta sờ mông tôi, còn chối cãi, chửi tôi và đẩy tôi vào tường”.
Đồng nghiệp và sếp của Chu Lỗi cũng ở đó. Hắn đùng đùng nổi giận, chỉ tay vào mặt cô quát: “Ông đây cảnh cáo mày không được nói vớ vẩn! Đừng tưởng tao không dám làm gì con đàn bà như mày! Ai sờ mày? Cái loại mày đặt lên giường ông…”
“MK, anh xưng ông với ai đấy?!”, Lật Lệ lớn tiếng ngắt lời, “Loại đàn ông rác rưởi kiểu này tôi gặp nhiều rồi, bất lực mà còn dâʍ đãиɠ. Lợi dụng hết bao nhiêu đồng nghiệp trong công ty? Thèm thuồng đến phát điên rồi à? Đến đồng nghiệp còn dám bắt nạt, có phải là con người nữa không?!”
“Mày tin tao đập mày…”
“Trật tự cho tôi!”, cảnh sát quát, “Anh định đánh ai? Muốn ngồi tù à?”
Hắn ta chỉ quen thói bắt nạt kẻ yếu, nghe thế im bặt.
Lúc này, đồng nghiệp của hắn lên tiếng: “Chắc chắn có hiểu nhầm, tôi biết rõ anh ấy, bình thường rất nghiêm chỉnh, làm việc chăm chỉ, không phải loại người như vậy.”
Hoàng Vi Vi lẩm bẩm: “Kỷ Tinh đường đường là kỹ sư, mọi người đều quý mến, sao lại phải nói dối”.
Sếp của hắn nói: “Vậy nên tôi mới nói chắc chắn có hiểu nhầm. Hơn nữa, có vấn đề gì chúng ta giải quyết nội bộ là được, không đến nỗi phải báo cảnh sát, phiền các anh ấy đến tận đây. Hành động cảm tính quá”.
Trần Tùng Lâm cau mày: “Cấp dưới của anh cũng cảm tính quá, vừa quát tháo vừa đòi đánh người”.
Chu Lỗi: “Tôi không chạm vào người cô ta! Tôi bị oan, làm sao không tức được chứ?”
Kỷ Tinh biết chắc hắn sẽ chối, nói chắc như đinh đóng cột: “Khách sạn có camera, hãy kiểm tra camera!”
Mặt Chu Lỗi biến sắc, điều đó không qua mắt được cảnh sát. Cảnh sát hỏi: “Anh khẳng định không sàm sỡ cô ấy?”
“Không hề.”
“Được rồi. Kiểm tra camera.”
Kết quả trong camera theo dõi cho thấy Kỷ Tinh đứng đối diện với camera, che khuất tay của đối phương, nên không thể kết luận được. Sau đó tiếp tục tranh chấp, tra hỏi.
Mỗi bên khai một kiểu. Chu Lỗi khăng khăng đi ngang qua, tay để tự nhiên; Kỷ Tinh bắt bẻ, tay để tự nhiên không thể ở góc độ đó. Chu Lỗi phản bác vì lúc đó nói chuyện với cô nên mới quay người lại.
Hai bên tranh luận mãi không thôi, cảnh sát không có cách nào liền hỏi: “Có ai làm chứng không?”
Chu Lỗi cười khẩy đắc ý lắm. Chuyện xảy ra trong tích tắc, làm gì có ai nhìn thấy? Cho dù là nhìn thấy, cũng không dám đứng ra làm chứng đắc tội hắn đâu.
Lãnh đạo khuyên họ nhượng bộ, Kỷ Tinh không nuốt nổi cục tức, yêu cầu hắn xin lỗi. Đối phương cũng không vừa, khăng khăng mình bị oan, yêu cầu Kỷ Tinh xin lỗi.
Kỷ Tinh tức điên người, đúng lúc đó cảnh sát chỉ vào camera khác nói: “Anh này chắc sẽ nhìn thấy.
Trong hình ảnh camera, có một người đàn ông lịch lãm đứng trong góc nghe điện thoại, anh ta đang nhìn đúng về phía hành lang bên ngoài phòng vệ sinh.
Phó tổng giám đốc nhận ra người trong camera liền đi mời.
Người đó rất nhanh chóng đến hiện trường, chính là Hàn Đình, Đường Tống theo sau anh. Kỷ Tinh nhìn thấy Đường Tống, mới nhớ ra chuyện hôm đó, hóa ra người ngồi trong xe chính là Hàn Đình.
Hàn Đình vừa bước vào, nhìn thấy Kỷ Tinh mặt mũi đẫm nước mắt, nhìn anh chằm chằm, giống như người chết đuối vớ được cọc.
Anh lạnh lùng nhìn sang phía cảnh sát.
Cảnh sát kể lại một cách ngắn gọn sự việc xảy ra, giải thích: “Qua camera theo dõi, chúng tôi nhìn thấy anh đứng ở gần đó, muốn hỏi anh có nhìn thấy sự việc lúc đó không?”.
Hàn Đình kiên nhẫn nghe cảnh sát trình bày xong, trả lời: “Tôi có nhìn thấy”.
Ánh mắt Kỷ Tinh sốt sắng. “Anh có thể kể lại sự việc lúc đó được không?”
“Cô ấy bị anh ta sàm sỡ”, một câu nói của Hàn Đình kết thúc mọi tranh cãi.
“MK, cùng một giuộc với nhau à?”, Chu Lỗi điên tiết.
Hàn Đình liếc nhìn hắn, chưa kịp nói gì, phó tổng giám đốc lên tiếng: “Giở trò lưu manh còn không nhận lỗi!”. Các lãnh đạo và đồng nghiệp trong phòng đều im thin thít, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phó tổng giám đốc cúi đầu xin lỗi Hàn Đình: “Xin lỗi Tổng giám đốc Hàn, để anh phải chứng kiến những chuyện như thế này. Xin cáo lỗi, cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ”.
Tổng giám đốc Hàn? Chờ một chút, anh ta là ai?
Kỷ Tinh không hay biết gì.
Cảnh sát hỏi: “Hàn Đình, anh có thể viết tờ khai cho chúng tôi không?”
Hàn Đình: “Được!”
Anh đi theo một cảnh sát ra bên ngoài viết tờ khai. Phó tổng giám đốc đích thân mở cửa đưa anh ra.
Chu Lỗi cúi gằm mặt, không còn giương oai diễu võ như lúc nãy. Mọi người thấy vậy cũng đã rõ ràng ai đúng ai sai.
Phó tổng giám đốc sát sao việc xử phạt, phía công an nói, nếu như truy cứu sâu xa thì có thể bị tạm giam, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, suy xét đến việc sau này còn tiếp tục làm việc chung, nên đề nghị hòa giải, yêu cầu hắn xin lỗi bồi thường, nhưng phải được Kỷ Tinh chấp nhận.
Nghe xong, sếp của hắn không dám tin: “Đồng nghiệp trêu đùa nhau mà cũng bị tạm giam?”
Kỷ Tinh: “Ai đùa với hắn? Tôi thân quen gì với hắn ta, dựa vào đâu mà trêu đùa nhau?”
Bên cảnh sát nói: “Thái độ như thế này, có phải không muốn xin lỗi không?”
Sếp bên kia nghe nhắc nhở, lườm Chu Lỗi một cái, hất tay đi ra ngoài không quan tâm đến chuyện đó nữa.
Chu Lỗi cúi đầu nói: “Xin lỗi”.
Kỷ Tinh không quan tâm.
Đồng nghiệp của hắn bàn bạc một lúc, bắt hắn viết giấy xin lỗi Kỷ Tinh, bồi thường 500 tệ.
Họ cố gắng đứng ra giảng hòa: “Anh ấy sai rồi, chúng tôi về sẽ kiểm điểm. Hôm nay ngày hội cuối năm đang vui vẻ, hơn nữa cũng sắp nghỉ Tết rồi phải không? Chuyện gì cho qua được thì bỏ qua cho nhau”.
Kỷ Tinh bặm môi không nói gì.
Lật Lệ ngồi một bên im lặng theo dõi, bỗng cắt ngang đám đông: “Tôi nói chuyện với cô ấy một chút”, nói rồi kéo Kỷ Tinh ra ngoài.
*
“Em không muốn tha cho hắn!”, Kỷ Tinh vừa hé miệng, hai mắt lại ướt đẫm.
Lật Lệ châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn sang đám cây cỏ um tùm.
Kỷ Tinh nước mắt lã chã: “Em không muốn tha thứ cho hắn. Chị không biết hắn ghê tởm đến mức nào đâu! Hắn bóp vào…”, cô cảm thấy nói ra xấu hổ.
“Chị biết hắn ta ghê tởm đến mức nào!”
“Chị biết, Lật Lệ chạnh lòng, “Chị biết bọn đàn ông đó rất ghê tởm. Nhưng Kỷ Tinh, chị khuyên em nên thôi. Đối với đồng nghiệp và cấp trên của em, đây chỉ là chuyện nhỏ. Sờ một cái thì có sao? Đùa chút thôi, có gì to tát đâu? Mới thế đã không chịu được, sau này còn làm được gì? Xã hội này là thế.”
“Em không sai!”, Kỷ Tinh không hiểu, bực dọc, “Người sai là hắn ta! Em là người bị hại”.
“Đúng, thế nên họ mới đứng về phía em. Em là nạn nhân, nhưng nạn nhân cũng phải biết điểm dừng, phải hiểu chuyện, bao dung, làm quá lên, họ sẽ không thích, không đồng tình với em nữa. Dù sao em cũng sẽ phải làm việc ở đây, đừng gây ác cảm với những người khác nữa.”
Kỷ Tinh không nói gì, thân hình mỏng manh với chiếc váy đen đang run lên giữa trời đêm.
“Em suy nghĩ kĩ đi”, Lật Lệ vỗ vai cô rồi đi ra.
Cô đứng đó một lúc, đưa tay gạt nước mắt chuẩn bị đi vào thì nhìn thấy phía sau hàng cây, Hàn Đình đang viết lời khai cho cảnh sát.
Anh cảnh sát nhìn cô tội nghiệp, chắc chắn đã nghe thấy những gì Lật Lệ nói với cô. Cảnh sát nói: “Bạn cô chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Tôi hiểu”, mặc dù không cam tâm, nhưng cô chuẩn bị tinh thần cho qua chuyện này.
Hàn Đình cúi đầu ký tên, đặt bút xuống, lúc ngẩng lên tình cờ nhìn thấy Kỷ Tinh.
Kỷ Tinh thút thít, nói nhỏ: “Cảm ơn anh”.
“Không có gì”, anh hỏi công an, “Tôi đi được chưa?”
“Không còn việc gì nữa rồi, cảm ơn”, cảnh sát nhận bản khai, đang định quay đi, một cảnh sát khác chạy tới nói, “Mau ra kia đi, tổng giám đốc của họ đến rồi, đòi tạm giam và đuổi việc hắn”.
Kỷ Tinh hoảng hốt, chạy ra xem.
Vừa đến cửa, đã nghe thấy tiếng của Tăng Địch lanh lảnh: “Công ty chúng ta không thể chấp nhận một nhân viên quấy rối đồng nghiệp, càng không thể chứa chấp một kẻ đạo đức thối nát. Chúng tôi sẽ đuổi việc người này, những phần khác xin giao cho bên cảnh sát xử lý”.
Từng chữ từng lời đanh thép, đầy uy lực.
Ngay sau đó, cửa mở. Tăng Địch căng thẳng bước ra, nhìn thấy Kỷ Tinh, sắc mặt cô dịu lại, vỗ vai Kỷ Tinh an ủi: “Để cô phải chịu thiệt thòi rồi”.
Kỷ Tinh xoa đôi mắt đang sưng húp.
Tăng Địch nói: “Phản đối quấy rối nơi công sở, các chị em trong công ty cảm ơn cô đã báo cảnh sát, cô làm rất đúng!”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng Địch”, cô nấc lên.
Tăng Địch vỗ vỗ tay cô, Hàn Đình từ xa đang đi về phía thang máy. Đường Tống theo sau.
“Tinh”, thang máy đã đến.
Đường Tống giữ thang máy, đợi Hàn Đình bước vào rồi mới vào theo.
Cửa thang máy đóng lại, đi xuống dưới.
“Cô gái đó chắc không tiếp tục làm ở công ty được nữa”, Đường Tống nói.
Hàn Đình không trả lời, chỉ hơi nhếch mép, thái độ có chút châm biếm.
*
Về chuyện Chu Lỗi bị đuổi việc, sau khi bình tĩnh lại Kỷ Tinh rất cảm ơn Tăng Địch, nhưng cảm thấy xử phạt có phần hơi quá đáng.
Nhưng tối hôm đó về nhà gọi video với Thiệu Nhất Thần, anh nói: “Sếp em giương oai trước mặt nhân viên, nhưng em sẽ hứng đủ đó”.
Kỷ Tinh nghĩ lại vẫn thấy không cam tâm: “Hắn ta là người có lỗi!”
“Hắn ta thì đáng đời. Anh chỉ lo em đi làm sẽ không suôn sẻ.”
Kỷ Tinh xoa mạnh tay lên trán một cách mệt mỏi, than thở: “Chán quá. Em không muốn đi làm, không muốn đi làm nữa”.
Thiệu Nhất Thần im lặng, chắc anh cũng không biết phải làm gì, khẽ nói: “Đừng buồn nữa”.
Kỷ Tinh bịt mắt lại, môi mím chặt, vừa tủi thân, vừa tự trách mình khiến anh buồn lây.
“Anh sang với em nhé”, anh nói.
“Không!”, cô lập tức ngăn cản, “Muộn lắm rồi. Sáng mai còn phải đi làm”.
Cô nhắc đi nhắc lại: “Anh đừng sang, anh sang tới nơi em ngủ rồi, anh lại đánh thức em”.
Cô không muốn anh phải mệt. Hơn nữa, những chuyên như thế này, dù là người thân trong gia đình cũng không có cách nào giúp được, chỉ có thể tự mình đối diện với nó.
Thật ra Kỷ Tinh cảm thấy bức bối đến mức không ngủ được. Khó khăn lắm mới bỏ qua được chuyện của Chu Lỗi, thì lại xuất hiện việc về Trần Tùng Lâm. Hơn một tiếng đồng hồ trôi vèo qua, đã một giờ sáng, cô vẫn trằn trọc.
Điện thoại kêu, Thiệu Nhất Thần nói: “Anh đang ở ngoài cửa”.
Kỷ Tinh giật mình, lăn ra khỏi giường. Đồ Tiểu Mông đã ngủ say từ lâu, cô rón rén ra mở cửa. Đèn hành lang bật sáng, Thiệu Nhất Thần mặc chiếc áo dạ với khuy sừng trâu, đang nghiêng đầu nhìn cô.
Mắt cô ướt đẫm, lao vào vòng tay của anh, ôm chặt lấy thân hình thấm gió tuyết lạnh của anh: “Bảo anh đừng qua rồi cơ mà!”
“Anh sợ em ở một mình buồn.”
Nước mắt cô tuôn trào.
Cô luôn nghĩ rằng mình là một người phụ nữ độc lập, nhưng không thể phủ nhận rằng cô không mạnh mẽ như tưởng tượng. Nhất là những lúc có Thiệu Nhất Thần ở bên, cô mới hiểu rằng sự xuất hiện của anh thường ngày không có gì đặc biệt, nhưng cứ vào đúng lúc cô cần được an ủi nhất thì anh luôn có mặt. Có vòng tay anh xoa dịu, cô không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa.
Cô cuộn tròn trên giường, trong vòng tay ấm áp của anh bình tĩnh kể lại đồng nghiệp đã khuyên cô như thế nào và cả những chuyện không liên quan, chuyện Trần Tùng Lâm đã lợi dụng và làm hỏng cơ hội của cô. Thiệu Nhất Thần cũng gặp phải những chuyện tương tự năm ngoái. Nhưng anh đã vượt qua được, sau đó cấp trên bị điều đi, anh được thăng chức.
“Chỉ cần em làm tốt, mọi chuyện sẽ khá hơn phải không?” cô ngước đầu lên hỏi anh.
“Đúng”, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Ngoài kia gió mùa đông bắc thổi mạnh, bên trong căn phòng ấm áp, yên ả, những giọt lệ trên khoé mắt Kỷ Tinh khô dần, cô thϊếp đi trong vòng tay anh.
Trong mơ, cô thấy mình lúc 30 tuổi, ở trong một căn nhà to đẹp. Vừa thức dậy lúc sáng sớm, ánh mặt trời tràn ngập căn phòng. Nghe tiếng nước trong phòng tắm, có một người đàn ông đang ở trong đó.
“Nhất Thần…”, cô đi tới mở cửa phòng tắm, hơi nước mờ mịt, không nhìn rõ Nhất Thần của thời điểm đó, cô tỉnh dậy.
Thiệu Nhất Thần đã dậy từ lâu, anh phải đi làm ở tận góc Tây Bắc đường vành đai năm.
Ngoài trời còn chưa sáng rõ, mới 6 giờ sáng.
“Em ngủ thêm đi, anh đi trước.”
Anh cúi xuống xoa xoa trán cô, thơm lên má và nói, “Có chuyện gì thì gọi anh”.
“Vâng”, cô trả lời trong cơn ngái ngủ.
Thiệu Nhất Thần vừa đi, Kỷ Tinh nằm ngủ tiếp, không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức. 8 giờ 30, Đồ Tiểu Mông gõ cửa: “Tinh ơi! Không dậy à?”. Kỷ Tinh lúc đó mới bật dậy, cuống cuồng đến công ty.
*
Vừa bước vào phòng làm việc đã thấy có gì không đúng. Đồng nghiệp xung quanh hình như đang bàn tán về cô.
Kỷ Tinh đi tới bàn làm việc. Hoàng Vi Vi hàng ngày đon đả là thế, hôm nay tự nhiên kiệm lời, nhìn thấy Kỷ Tinh chỉ mỉm cười chào, lịch sự một cách xa lạ.
Cô bắt đầu làm việc, trong lòng đầy nghi vấn, văn phòng nhanh chóng trở nên bận rộn như thường, nhân viên ra vào trao đổi, nhìn không có gì khác thường. Nhưng cô như biến thành người vô hình, bị mọi người chừa ra.
Gần trưa, Kỷ Tinh thấy Hoàng Vi Vi đi rửa tay, mới đuổi theo vào tới phòng vệ sinh chất vấn: “Có chuyện gì vậy, sao mọi người cứ khác khác?”
“Chu Lỗi bị đuổi việc, cả công ty trên dưới đều biết chuyện. Mọi người trong phòng anh ta rất tức giận, nội bộ nói xấu cô, khó nghe lắm.”
Kỷ Tinh không tin vào tai mình: “Hắn sàm sỡ tôi! Có phải lỗi của tôi đâu”.
“Không phải lỗi của cô, nhưng…”, mặt Hoàng Vi Vi đăm đăm, nói nhỏ, “Không đến mức khiến người ta bị đuổi việc. Đồng nghiệp với nhau… quá đáng quá. Đợt này cô đừng đi qua chỗ phòng bán hàng, thái độ của họ không tốt đẹp gì đâu. Tôi còn chưa xong việc, đi trước nhé!”.
Kỷ Tinh nén giận vào lòng. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Hoàng Vi Vi với Chu Lỗi thường ngày quan hệ tốt, chắc chắn sẽ thương cảm cho hắn.
Cô chỉ bị chạm vào vòng ba, còn người ta thì mất việc.
Trên thế giới này chắc không ai có thể đồng tình với cô được.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nghĩ rằng thẳng thắn rõ ràng là nguyên tắc cơ bản trong giao tiếp giữa con người, là quy tắc bất thành văn của xã hội. Không ngờ, những vấn đề ẩn chứa đằng sau vượt ngoài sức tưởng tượng đến vậy.
Cả ngày hôm đó giống như phải chịu cực hình, tất cả mọi người đều bất thường, trừ Trần Tùng Lâm.
Buổi chiều anh ta gọi cô lên văn phòng lập kế hoạch làm việc cho giai đoạn tiếp theo, còn quan tâm dặn dò cô đừng để tâm đến không khí khác thường trong văn phòng. Thái độ rất bênh vực cô.
Nhưng Kỷ Tinh hiểu rõ tâm địa của anh ta, cũng chỉ vì cô là quân cờ tốt nhất. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh ta làm mất cơ hội thăng chức của mình, cô không thể nào đối diện với anh ta, cô còn cảm thấy bây giờ vạch trần mọi thứ cũng không có ý nghĩa gì.
Anh ta an ủi: “Cô đừng để bụng, ăn Tết xong, mọi người sẽ quên hết, sẽ trở lại bình thường thôi”.
Kỷ Tinh tin lời anh ta nói. Con người là loài động vật mau quên, nhất là những chuyện không liên quan đến mình. Họ sẽ mau chóng trở lại là những người đồng nghiệp tốt luôn tươi cười thôi.
Nhưng người trong cuộc thì không dễ quên.
Sự xấu hổ, bực bội, bôi nhọ và cô lập mà mọi người gây ra cho cô, cô sẽ không thể nào quên. Ăn Tết xong, cô cũng không thể quên được.
Buổi chiều, Kỷ Tinh xuống phòng nhân sự, đi từ xa đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo của mấy anh nam: “Cặp mông đấy đáng giá ngàn vàng, sờ một chút thôi là mất việc luôn”.
Cả đám cười ồ lên. Cô vừa bước vào, tiếng cười im bặt.
Mọi người cảm thấy ngần ngại, nhưng cô thì tỏ ra thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra.
ột người lên tiếng hỏi phá vỡ sự im lặng: “Có việc gì à?”
“Tôi tìm trưởng phòng Từ”, Kỷ Tinh đi thẳng vào văn phòng của trưởng phòng Từ.
Nhân viên của phòng bán hàng đứng đó lầm bầm: “Ôi, Tiểu Lí này, ông bà có câu một điều nhịn chín điều lành…”
Kỷ Tinh nói: “Chị làm việc với hắn, đã quen bị sờ mó rồi. Xin lỗi, tôi không nhịn được”.
Nhân viên nữ đó đỏ mặt, không ngờ Kỷ Tinh trả lời thẳng thừng luôn như vậy.
Có vẻ như tiêu chuẩn để trở thành một người trưởng thành là khi đã được xã hội và cuộc sống mài mòn hết góc cạnh, ai cũng đeo chiếc mặt nạ lịch sự, dùng những lời nịnh hót, và nụ cười giả tạo. Coi như Kỷ Tinh càng lớn tuổi suy nghĩ càng trẻ con vậy, quay lại hẳn thời kì còn học mẫu giáo ấy.
Chẳng sao cả. Giây phút đó, mọi giá trị cuộc sống trong đầu Kỷ Tinh như bị đảo lộn. Tất cả những gì cô được dạy dỗ từ bé đến lớn là sai, hay xã hội biếи ŧɦái này sai.
Cô không biết, càng không biết quyết định tiếp theo của mình là đúng hay sai. Nhưng, cô chịu đựng đủ rồi.
Nói chuyện với trưởng phòng Từ xong cũng đã hơn 3 giờ chiều, sau đó cô quay về văn phòng thu dọn một số đồ đạc cần thiết cất vào túi rồi ra về. Không ai để ý.
Không ai biết cô đã làm gì, cứ tưởng cô có việc bận nên chạy ra ngoài.
Cô ra khỏi văn phòng, không thèm ngoảnh mặt lại.
Ra khỏi toà nhà, cô đứng lặng giữa trời đông gió rét, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng bỗng thấy thấp thỏm lo âu. Tay cô run cầm cập, nhắn tin cho Thiệu Nhất Thần: “Em thôi việc rồi”.
Cô cất điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tháng Một xanh thẳm, hít một hơi thật sâu.
Khoảng mười giây sau, Thiệu Nhất Thần gọi điện.
“Có chuyện gì thế?”, anh lo lắng.
“Anh đừng mắng em”, Kỷ Tinh cúi đầu xuống hạ giọng.
“Không phải!”, anh trả lời mạnh mẽ, “Mấy người đó bắt nạt em à?”
Kỷ Tinh lặng người, sống mũi cay cay, nước mắt chỉ chực ứa ra: “Không ạ. Em không muốn làm nữa. Một lũ đồng nghiệp với cấp trên ngu ngốc!”, cô buồn bã lau nước mắt, ngập ngừng, “Anh đừng trách em sao mà lắm chuyện thế. Người ta thì bình thường còn em thì không, em…”
“Đừng nói nữa!”, anh ngắt lời, “Không thích làm nữa thì thôi. Ai thèm!”
Hai người yên lặng giây lát, không biết vì anh xót xa cho cô, hay vì không thể thay đổi thực tế.
Một lúc sau, cô nói: “Xin lỗi, em toàn làm phiền anh”.
“Em xin lỗi gì chứ? Chuyện này có phải lỗi của em đâu”, lời nói của anh từ hơi nghiêm nghị chuyển sang ân cần, “Không phải em phiền phức đâu. Nếu muốn nhàn thì mua con búp bê tình yêu cho nhanh”.
Kỷ Tinh phì cười, nước mắt nước mũi lẫn lộn.
“Em đi làm chán chường như vậy, thôi việc cũng tốt. Nghỉ ngơi một thời gian, ăn Tết xong sẽ lên kế hoạch những gì muốn làm.”
“Vâng.”
“Nhất Thần…”, cô khẽ gọi tên anh.
“Sao?”
“May mà có anh”, cô nói.
Cô cất điện thoại chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy xe của Tăng Địch đi vào.
Kỷ Tinh không rõ cô ấy đuổi việc Chu Lôi là vì thực sự căn ghét nạn quấy rối nơi công sở, bảo vệ nhân viên, hay chỉ muốn ra oai thể hiện quyền lực của mình.
Điều cô quan tâm nhất là, bao giờ mình mới có được quyền lực giống như vậy.
Không còn phải chịu oan ức, chịu tủi nhục, tự do đi lại, không còn bị người khác điều khiển.