Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 10

Trên khung cửa kính in bóng bàn ghế, tranh vẽ của quán ăn theo chiều lộn ngược, phục vụ mặc đồ tây thỉnh thoảng đi qua. Bên ngoài cửa sổ, đèn đóm nhấp nháy. Bầu trời một màu xanh đen, xa xa chỗ đường chân trời, nơi giao cắt giữa bầu trời và thành phố, một tia sáng lờ mờ xẹt qua.

Hàn Đình ngồi bên cửa sổ, cúi đầu trả lời tin nhắn, bàn ăn bóng loáng được tô điểm bằng những món ăn đẹp mắt.

Tăng Địch vô cùng quyến rũ, khiến một vài người ngồi gần đó phải ngoái nhìn.

Hàn Đình làm ngơ, ngón tay anh tiếp tục di chuyển trên màn hình điện thoại. Trả lời tin nhắn xong, anh đặt điện thoại lên bàn rồi ngước mắt nhìn thẳng vào cô.

“Bàn xong chuyện với khách đang định ra về thì nhìn thấy xe của anh”, Tăng Địch cười, “Sao lại có cả Lộ Lâm Gia ở đây?”, thực ra cô muốn hỏi Kỷ Tinh, nhưng nếu nói ra thì mất giá quá.

“Gặp con gái một người chiến hữu của bố cậu ta.”

“Xem mặt à”, Tăng Địch loại ngay Kỷ Tinh, cô ấy lôi thôi lếch thếch nhất trong ba cô gái, “Rủ anh đi xem mặt, cậu ta tự mua dây buộc mình sao?”, cô nói bằng giọng điệu dịu dàng, như thể đang lấy lòng. Nếu nói là tôn thờ thì hơi quá, nhưng trong mắt cô, sức hấp dẫn của anh là điều không thể nghi ngờ.

Hàn Đình không trả lời, sắc mặt anh cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào.

Đúng là đàn ông, quả nhiên vẫn phải xuống nước dỗ dành mới hiệu quả. Tăng Địch nghĩ thầm.

Đã hai tuần trôi qua kể từ bữa cơm lần trước, Hàn Đình không đoái hoài đến cô. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là “hành vi không đẹp” của cô khiến anh khó chịu.

Cô hiểu rõ, anh là người không đặt nặng tình cảm, nếu có ai đó khiến anh khó chịu, không thoải mái thì anh sẽ quả quyết tranh xa, không niệm nghĩa cũ. Ngoài miệng anh không đánh giá, hành động vẫn ung dung tùy hứng như bình thường, nhưng tâm trí anh đã chạy xa nghìn dặm rồi.

May mắn thay, cô đã kéo được anh quay lại.

Cô không ngại bớt chút sĩ diện, hao chút tâm trí, biết làm sao được, ai bảo cô thích kiểu người như anh chứ.

“Em còn chưa ăn gì, anh cùng em ăn một chút nhé?”

Hàn Đình nhìn cô, nửa cười nửa không: “Đến đây bàn việc mà lại không dùng bữa à?”

“Lúc nãy không muốn ăn, chỉ uống rượu”, cô trả lời kín kẽ.

“Bây giờ lại muốn ăn à?”

“Vì bây giờ ăn cùng anh mà”, cô khẽ ngả người về phía trước, nghiêng đầu nhìn anh, để lộ chiếc cổ thon thả trắng ngần.

Hàn Đình như đi guốc trong bụng cô, cười khẩy.

Tăng Địch thầm than, người đàn ông này thật khó dỗ.

Nhưng cô không hề tức giận, anh cười khẩy cũng vẫn đẹp trai, đúng là bẩm sinh dễ lấy lòng người khác. Không giống như bản thân cô, phụ nữ quá đỗi xinh đẹp thường khiến người ta đố kỵ.

Cô tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện bữa ăn hôm trước, chỉ nói về công việc: “Vừa rồi trong bữa ăn có nhắc đến Dr. White của Quảng Hạ và Dr. Cloud của Đông Dương, bạn em nói, hai công ty chúng ta có thể hợp tác”.

Hàn Đình: “Bạn nào?”

Tăng Địch: “Giám đốc công ty kỹ thuật Cửu Toàn”.

Hàn Đình: “Người họ Phó đấy à”.

“Đúng rồi, đường đường là giám đốc, thế mà suốt ngày bị gọi là lão Phó”, Tăng Địch cười, định nói tiếp gì đó, bỗng chột dạ. Mấy năm trước vị giám đốc Phó đó còn là lính dưới trướng của cô.

Hàn Đình vẫn tỏ ra bình thản, không lộ chút thái độ nào.

Nhưng Tăng Địch trong lòng không tránh khỏi chút thấp thỏm, vốn định nói thêm một câu, cô và lão Phó kia đã cắt đứt quan hệ rồi. Nhưng giờ nói ra chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.

Mối quan hệ của hai người họ thuộc kiểu “tự do ra vào”, không có bất cứ ràng buộc gì. Nhưng Tăng Địch rất rõ, mấy năm nay, xung quanh Hàn Đình chẳng có người phụ nữ nào khác, không phải vì anh chung thuỷ, mà vì anh sợ phiền phức, không có thời gian dây dưa với phụ nữ. Ngược lại, cô thỉnh thoảng vẫn có những “người bạn” khác, nhưng mấy năm gần đây rất ít, gần như không có nữa.

Nhưng con người ai cũng vậy, miệng thì nói là tự do không ràng buộc, không gặp thì thôi, nhưng một khi gặp mặt và đã biết cụ thể về đối phương, ít nhiều gì cũng không thể không để bụng.

Tăng Địch lại chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên Lộ Lâm Gia lại đi xem mặt thế?”

Hàn Đình cũng không hỏi tiếp chuyện lúc nãy, trả lời: “Thằng nhóc đó cứ lêu lổng, chỉ biết chơi bời, bố nó nghĩ rằng cho nó lấy vợ sớm biết đâu lại tốt hơn”.

“Thế mối hôm nay thế nào?”

Hàn Đình lắc đầu.

“Cô của anh có mỗi đứa con trai, cậu ta không thành tài lại hay. Chứ giống như chị họ con bác hai nhà anh, suốt ngày gây phiền phức cho anh thì…”

Hàn Đình cau mày, không nói gì. Bất luận tranh giành với Hàn Uyển gay gắt đến mức nào, anh cũng không thích người ngoài xì xào về nhà họ Hàn.

Tăng Địch nói xong, nghĩ bụng hôm nay chắc bị trúng tà, giẫm phải bom rồi.

May mà phục vụ mang thức ăn lên đúng lúc, kịp thời xoa dịu không khí căng thẳng.

Cô tháo khăn quàng cổ ra, dịu dàng nói: “Anh ăn giúp em một miếng gan ngỗng nhé, em không ăn được nhiều thế này, đang giảm béo”.

Hàn Đình nhướng mày, cười khẽ: “Em mà còn cần giảm béo sao?”

Không cần à?”, Tăng Địch vừa nói vừa ngồi thẳng người, ngẩng đầu ưỡn ngực để lộ đường nét trên cơ thể, “Anh nói xem, có phải em béo lên không?”

Hàn Đình chẳng ư chẳng ừ, chỉ cười. Cô đúng là một người phụ nữ thông minh. Có thể chọc ghẹo đối phương dễ như trở bàn tay, cũng biết mềm nắn rắn buông, lại còn có thể khơi gợi những chủ đề trò chuyện mới mẻ bất cứ lúc nào, khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Thời buổi này, dù là nam hay nữ, có thể khiến người ta cảm thấy dễ chịu khi ở cùng đã là điều rất khó thực hiện rồi.

Hàn Đình cầm dao dĩa lên, ăn một miếng gan ngỗng.

Tăng Địch bắt chéo đôi chân đi tất quần màu đen, cô cong mu bàn chân, chiếc giày cao gót rơi xuống đất, mũi chân cô khẽ chạm vào bắp chân anh.

Hàn Đình không phản ứng.

Tăng Địch hít một hơi thật nhẹ, từ từ đưa mũi chân đi lên men theo bắp chân anh. Sau đó, Hàn Đình ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt phản đối, rồi anh lẳng lặng dịch chân ra chỗ khác.

Tăng Địch thu chân lại, trong lòng khó chịu. Nhìn anh mặc âu phục, dáng ngồi thẳng tắp, miệng theo thói quen ngậm kín khi nhai thức ăn, khuôn cằm chuyển động đều đều, chỉ ngồi ăn thôi cũng khiến người ta điên đảo. Cũng không biết rốt cuộc là cô đang quyến rũ anh, hay là anh đang quyến rũ cô nữa. Ôi, đã bị anh “xơi tái” rồi mà còn vui như bắt được vàng.

Hai má Tăng Địch ửng hồng, cô mỉm cười nâng ly rượu vang lên, ngửa cổ, một hơi uống cạn.

Bên ngoài ô kính cửa sổ, một dải hoa tuyết chợt bay qua không trung, vụt đi trong nháy mắt, như thể chỉ là một ảo giác.

*

Trong khu dân cư được xây theo kiến trúc cổ ở ven đường vành đai ba, Kỷ Tinh quàng khăn kín mít đi dưới ánh đèn đường lờ mờ, hình như trên mặt có gì đó man mát, cô đưa tay lên mò mò, chẳng có gì cả.

Tuyết rơi ư?

Cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngôi sao Thiên Lang sáng lung linh giữa bầu trời đông tĩnh mịch.

Hội chị em tám chuyện thỏa thích cả một tối, đến lúc tận hứng mới ra về. Nguỵ Thu Tử nhà xa, tối nay sẽ ngủ nhờ ở chỗ Lật Lệ. Ba người khăn áo kín mít tíu tít cùng nhau đi về, lúc này, ai cũng đã thấm mệt. Kỷ Tinh tạm biệt hai chị, lên lầu, mở cửa vào phòng.

Đồ Tiểu Mông từ trong phòng gọi với ra: “Tiểu Tinh Tinh?”

“Ơi!”

Đồ Tiểu Mông mở cửa phòng, nhìn vào bên trong là cả một không gian màu hồng, cô nàng dựa vào khung cửa hỏi: “Lại tăng ca à?”

“Đi chơi với bạn”, Kỷ Tinh nói, “Có việc gì à?”

“Phải đóng tiền thuê nhà cho quý sau rồi.”

“Đã hết ba tháng rồi cơ à?”

“Ừ, kỳ quặc nhỉ? Ngày nào cũng dài như cả năm, thế mà thoáng chốc đã trôi qua rồi.”

“Em gửi hoá đơn cho chị nhé, cả tiền điện nước và ga quý trước nữa.”

Kỷ Tinh về phòng, cởi chiếc áo phao dày xụ và đôi giày ra, điện thoại reo, nhận được hoá đơn rồi.

Cô ở phòng lớn, khu nhà tập thể này cũng bình thường nhưng vị trí địa lí tốt, tiền nhà mỗi tháng chỉ hơn 3000 tệ một chút, đóng theo quý, thêm những chi phí lặt vặt cũng tới một vạn tệ. Lại thêm một khoản phải chi. Ôi, còn không bằng một bữa cơm của người ta.

Kỷ Tinh chuyển tiền cho Đồ Tiểu Mông, có chút xót xa, nhìn lại tài khoản của mình, lại càng chua xót hơn. Sao mà lại tiêu nhiều thế này? Cô mở ghi chép chi tiêu trong điện thoại, ồ, đông này đã mua hai chiếc áo phao, bây giờ áo phao đắt thật. Đây là còn chưa tính đến chiếc áo hơn hai nghìn tệ Thiệu Nhất Thần mua cho cô hôm đi chơi Giáng Sinh đấy.

Tháng trước hết kem dưỡng da, mua một bộ mới; tháng này mua thêm bút kẻ mày… toàn những thứ lặt vặt ăn mòn túi tiền của cô.

Cô nằm bò ra giường thất thần, lúc đi học vẫn cứ là sướиɠ nhất, vô lo vô nghĩ, bước vào xã hội là thành người lớn rồi, ăn mặc đi lại, cái gì cũng phải tự liệu.

Phút chốc, Kỷ Tinh lại nghĩ đến việc ra làm riêng, không biết mình ra làm riêng có kiếm được nhiều tiền hơn và trở thành người tự do kinh tế hay không.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mục tiêu thực tế nhất hiện tại là đợi lĩnh tiền thưởng cuối năm và đàm phán tăng lương với bên nhân sự.

Nếu lương được như ý, cô sẽ ở lại thêm một thời gian, lấy thêm một chút kinh nghiệm, vả lại, cô cũng không nỡ bỏ dở giai đoạn sau của dự án Dr. White.

Công ty cô thường sẽ phát lương thưởng trước Tết hai tuần. Năm nay Tết muộn, phải đợi đến cuối tháng Một mới được phát lương thưởng.

Kỷ Tinh không nôn nóng, giai đoạn một của Dr. White đang trong lúc khó khăn nhất. Đợi dự án hoàn thành xong, đàm phán có kết quả rồi, chưa biết chừng lúc đó sẽ có lương thưởng hậu hĩnh.

Gần một tháng sau đó, Kỷ Tinh bận đầu tắt mặt tối. Cô là người nắm rõ nhất từ kế hoạch tổng của dự án đến công việc chi tiết của từng thành viên, nên đương nhiên sẽ phải gánh vác trách nhiệm cũng như phát huy vai trò đầu đàn. Ngày nào cô cũng ngập trong công việc, tạm dừng tất cả mọi hoạt động vui chơi giải trí, không gặp bạn bè, không xem phim, cũng không liên lạc gì với Lật Lệ và Thu Tử, chỉ có Thiệu Nhất Thần cuối tuần đến chơi với cô.

May mắn là mọi vất vả đã được đền đáp, dự án đã hoàn thành trước buổi liên hoan cuối năm.

Ngày công khai thí nghiệm, Tăng Địch và toàn bộ lãnh đạo các bộ phận đều có mặt, quan sát qua một tấm kính ngăn cách với phòng thí nghiệm. Người máy Dr. White do nhóm nghiên cứu thực hiện đã chẩn đoán đúng triệu chứng sâu răng cho mười bệnh nhân và triệu chứng cảm cúm cho năm bệnh nhân, đồng thời cho ra phương án chữa trị phù hợp, khớp với kết quả chẩn đoán và kê đơn của các bác sĩ chuyên gia có mặt tại buổi thí nghiệm.

Giây phút đó Kỷ Tinh cảm thấy vô cùng xúc động. Hơn một năm rưỡi vất vả, cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Đây cũng là lý do khiến cô yêu thích ngành nghề này: Nghiên cứu, kỹ thuật, thực nghiệm, bạn bỏ ra bao nhiêu công sức, nó sẽ cho bạn bấy nhiêu thành quả, không hơn không kém.

Sau khi thí nghiệm kết thúc, Tăng Địch và hội đồng bên ngoài phòng thí nghiệm đứng dậy, mỉm cười và vỗ tay.

Lãnh đạo khen ngợi và đánh giá cao hoạt động của nhóm, tổ trưởng Trần Tùng Lâm hãnh diện phải biết.

Tăng Địch khen Trần Tùng Lâm một hai câu rồi quay sang nhìn Kỷ Tinh đang đứng ở phía sau, mỉm cười nói: “Kỷ Tinh làm tốt lắm, vất vả rồi”.

Kỷ Tinh vừa mừng vừa lo, vội vàng gật đầu: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng”.

Đợi đến khi Tăng Địch đi khỏi, cô mới nhớ ra đáng nhẽ phải nói thêm câu “Tất cả là nhờ công chỉ đạo của tổ trưởng Trần”, cô lại quên mất.

Nhưng có lẽ Trần Tùng Lâm không để ý chuyện đó. Sau khi hoàn thành công việc, anh ta gọi Kỷ Tinh vào văn phòng, nói rằng cô sẽ nhận được tiền thưởng dự án giống như các kỹ sư khác. Ngoài ra còn một phần thưởng đặc biệt, dành cho kỹ sư có cống hiến đặc biệt. Trần Tùng Lâm quyết định dành nó cho cô.

“Cô xứng đáng được nhận phần thưởng này.”

Mặc dù Kỷ Tinh đã sớm đoán được phần thưởng đặc biệt sẽ thuộc về mình, nhưng khi nghe được thông tin chính thức vẫn rất hào hứng: “Cảm ơn tổ trưởng!”

“Nếu cấp dưới của tôi ai cũng nhanh nhẹn như cô thì tôi đỡ mệt rồi.”

Kỷ Tinh chỉ cười, tiếp tục hỏi về giai đoạn sau của công việc: “Khi nào sẽ tiếp tục nâng cấp Dr. White ạ?”

“Cô đúng là cuồng công việc, hội Lâm Trấn chỉ hỏi bao giờ được nghỉ phép, chỉ có mỗi cô là khác”, Trần Tùng Lâm cười hoan hỉ, “Dù thế nào cũng sẽ phải đợi đến sang năm mới có thể khởi động được. Nhóm mình nên nghỉ ngơi đã”.

Kỷ Tinh gật đầu tán thành, rồi lại thử thăm dò thêm: “Nhóm mình không có thay đổi gì chứ ạ?”

“Mọi người làm việc đều rất ăn ý. Nhóm mình cũng thuộc dạng khá đấy.”

“Vâng, giai đoạn thứ hai sẽ chú trọng vào chức năng chẩn đoán và chữa trị các bệnh tim, phổi, phức tạp hơn giai đoạn một rất nhiều, chắc sẽ phải làm mất hai, ba năm”, Kỷ Tinh cẩn trọng nói.

Trần Tùng Lâm hiểu ý của cô, đáp: “Trong nhóm thực hiện dự án, chức vụ của cô chỉ sau tôi, cô có đủ năng lực để thăng chức, nhưng nếu thăng chức thì sẽ phải chuyển sang bộ phận hoặc tổ dự án khác, liệu cô có bằng lòng từ bỏ Dr. White không? Chắc chắn cô là người có tình cảm với nó hơn bất cứ ai trong tổ nghiên cứu”.

Kỷ Tinh lập tức đáp lại: “Dĩ nhiên là tôi không muốn. Có điều… ngoài tình cảm, cũng có một số vấn đề thực tế cần cân nhắc. Cũng nên có chút gì đó… xứng đáng với công sức bỏ ra…”

Trần Tùng Lâm do dự một lúc, anh ta sớm đã định bụng: “Cô yên tâm, giai đoạn sau sẽ chia cho cô phần tiền thưởng lớn hơn, cũng sẽ để cô có quyền phát ngôn và quyền quyết định cao hơn những người khác. Hãy suy nghĩ về vấn đề này sau khi hoàn thành giai đoạn hai, tới lúc đó lựa chọn về vị trí và mức lương dành cho cô nhất định sẽ hậu hĩnh hơn rất nhiều so với hiện tại”.

Kỷ Tinh nhất thời không lên tiếng, dù sao hứa miệng cũng không thể so sánh với giấy trắng mực đen được. Cô lại không giỏi đàm phán cho lắm.

Thấy cô còn đang do dự, Trần Tùng Lâm bổ sung thêm: “Ngoài ra, cô có thể đề nghị tăng thêm lương, về phần này tôi hoàn toàn ủng hộ”.

Đến đây thì Kỷ Tinh thấy yên tâm hơn rồi. Trần Tùng Lâm sẽ giúp cô nói vài lời với bên nhân sự, tăng lương hoàn toàn không còn là vấn đề nữa.