Thức ăn được dọn ra, không khí không ngượng ngùng cũng chẳng gượng gạo. Mọi người trò chuyện xem ra vẫn giữ chừng mực, còn khướt mới đến được mức chuyện như pháo ran.
Lật Lệ thỉnh thoảng lại cố tình giúp Thu Tử kiếm chuyện để nói, tiếc rằng không có tác dụng lắm. Ngụy Thu Tử cũng hiểu rõ lòng mình, nên ăn xong đồ tráng miệng cô liền lịch sự xin phép cáo từ.
Lúc thanh toán, Lộ Lâm Gia không phải là người trả tiền, người phục vụ nhận thẻ tín dụng của Hàn Đình.
Lúc trả lại thẻ tín dụng, Ngụy Thu Tử đột nhiên hỏi: “Có thể xuất hóa đơn không?”, rồi nhìn Lộ Lâm Gia, “Anh có cần hoá đơn không?”
Lộ Lâm Gia lắc đầu, nhìn sang Hàn Đình hỏi ý kiến, Hàn Đình cười nhạt: “Không cần”.
“Cảm ơn nhé”, Nguỵ Thu Tử rút một tờ giấy ăn, viết hai dòng chữ đưa cho phục vụ, “Làm phiền anh nhé”.
Kỷ Tinh không hiểu sao lại thấy ngượng, Thu Tử này không ăn được thì đạp đổ luôn hay sao? Trong hoàn cảnh này lại đòi lấy hoá đơn.
Trong lúc đợi lấy hoá đơn, điện thoại của Hàn Đình rung, Tăng Địch gửi ảnh chụp xe của anh dưới hầm khách sạn, gửi kèm tin nhắn: “Anh ở đây à?”.
Hàn Đình không trả lời.
Phục vụ mang hoá đơn đến. Mọi người đứng lên ra về.
Hàn Đình nhìn thấy Tăng Địch mặc một chiếc váy dài màu đỏ, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ nhìn anh mỉm cười.
Mấy cô gái đã rẽ sang hướng khác, không để ý việc đó.
Hàn Đình tiễn các cô đến thang máy rồi nói nhìn thấy người quen, không tiễn xa nữa.
Nguỵ Thu Tử cười nói: “Không sao, cảm ơn anh đã mời bữa hôm nay”.
“Khách sáo rồi”, anh cười nhạt, quay sang nói với Lộ Lâm Gia, “Đưa họ về nhé”.
Lộ Lâm Gia gật đầu.
Kỷ Tinh đứng trong thang máy nhìn Hàn Đình, hai ánh mắt sượt qua nhau, anh cúi đầu chào. Cửa thang máy từ từ đóng lại.
*
Xuống đến sảnh, Kỷ Tinh nói phải quay lại công ty làm tiếp, có thể đi bộ qua đó được. Lật Lệ nói muốn tới chỗ Kỷ Tinh ngồi một lát, cho Nguỵ Thu Tử và Lộ Lâm Gia cơ hội riêng tư. Nhưng Ngụy Thu Tử cũng muốn đi cùng hai cô.
Lộ Lâm Gia không có ý níu giữ, nên ra về một mình.
Mọi người lịch sự nói hẹn gặp lại, nhưng chẳng ai lấy số liên lạc.
Chờ anh chàng đi khuất, Lật Lệ quay qua Nguỵ Thu Tử bực dọc: “Chị làm gì vậy, tạo cơ hội thế còn không để người ta đưa về?”
Nguỵ Thu Tử gượng cười: “Thôi mà, chỉ biết người ta không thích mình”
“Gặp nhau một lần sao mà biết được? Nếu thấy ổn thì theo đuổi, ít nhất cũng phải tạo cơ hội chứ.”
“Thôi bỏ đi, người ta vừa đẹp trai vừa trẻ trung, chưa biết chừng còn đang chê chị vừa già vừa xấu đấy.”
Kỷ Tinh thấy gương mặt Thu Tử xám xịt, nháy mắt ra hiệu cho Lật Lệ đừng nói nữa.
Nhưng Lật Lệ tính tình bộc trực, khó mà kìm lại được: “Nói thế thì còn nghĩa lý gì nữa. Muốn kiếm bạn trai mà lại rụt cổ như thế à, phí công em bỏ việc đi theo làm nền”.
“Này, không phí đâu”, Nguỵ Thu Tử nói rồi nhét một xấp giấy vào tay Lật Lệ, quay sang nói với Kỷ Tinh, “Em không cần, nên không có phần”, nói xong quấn khăn đi mất.
Lật Lệ cúi xuống nhìn, mấy chục tờ hoá đơn trị giá 1000 tệ.
Kỷ Tinh làm kỹ thuật, không tiếp xúc khách hàng, không cần hoá đơn. Nhưng Lật Lệ thì khác, cô ấy làm mảng thị trường, thường xuyên phải tạo quan hệ với khách hàng, phải mời đi ăn, phải quà cáp. Đều là những thứ không lấy được hoá đơn, gom góp mãi không được đành tự bỏ tiền túi. Cứ mỗi đợt giữa năm, cuối năm là lại thiếu hoá đơn.
Lần trước đi uống, Lật Lệ than thở năm nay đang thiếu hơn 10 nghìn tệ tiền hoá đơn, xót xa lắm.
Vừa rồi Nguỵ Thu Tử cố tình viết lên giấy ăn để phục vụ khai riêng hơn chục tờ hoá đơn. Vì công ty Lật Lệ quy định, hoá đơn ăn uống không được quá 1000 tệ.
Lật Lệ đứng bên đường, ngơ ngác nhìn đống hoá đơn, lặng đi mấy giây rồi đuổi theo Nguỵ Thu Tử.
Đuổi kịp rồi cô mới thì thầm: “Công ty em tăng mức thanh toán lên 2000 tệ rồi biết chưa?”
“Thế thì trả đây!”, Nguỵ Thu Tử định lấy lại hoá đơn. Lật Lệ nhét ngay vào túi xách: “Cho rồi ai lại đòi?”
Kỷ Tinh từ đầu đến cuối không nói gì, đầu óc chấn động như thể phải chịu một cú đánh trời giáng: Bữa cơm vừa rồi hơn 10 nghìn tệ? Bằng cả nửa tháng lương của cô rồi.
Giữa trời gió rét, ba người đi cạnh nhau trên con đường đèn sáng lấp lánh, họ không nói gì, trên cầu vượt xe cộ đi lại tấp nập.
Đến ngã tư, bị dòng xe qua đường chặn lại, ba người mới dừng bước, thất thần nhìn những cung đường giao nhau và toà nhà văn phòng ở phía đối diện cầu vượt.
Một lúc lâu, Kỷ Tinh gật mạnh đầu, nói: “Em nghèo, em phải kiếm tiền”.
Lật Lệ liếc sang cô: “Chị đã ngộ ra từ lâu rồi. Hôm nay cô mới sáng mắt ra sao?”
Kỷ Tinh quay đầu lại, đèn xe lướt qua gương mặt cô, cô khẽ cười, nụ cười mang chút tự trào: “Em luôn nghĩ mình ở tầng lớp tri thức cao, nhưng thực chất cũng chỉ là người làm công ăn lương, chật vật phấn đấu lên tầng lớp trung lưu. Còn tầng lớp thượng lưu tinh anh ư? Quá xa vời. Chị nói xem, tại sao khoảng cách giữa con người lại lớn đến vậy? Đây chính là cái được gọi là tầng lớp sao?”
Lật Lệ không trả lời được, quay sang nhìn Thu Tử: “Ngụy Trưởng khoa? Chị nói xem”.
Thu Tử hít một luồng khí lạnh đêm đông, than thở: “Chúng mình đừng đứng giữa ngã tư có được không? Lạnh quá đi mất!”.
Ba người đi xuống ga tàu điện ngầm, xuyên qua đường hầm sang bên kia đường.
Bên trong ga tàu, rất nhiều dân văn phòng bận rộn cả một ngày dài đang xếp hàng qua cửa an ninh vào trong đợi tàu về nhà.
Trang phục của họ hoặc bình thường đúng mực, hoặc gọn gàng bóng bảy, hoặc tinh tế sang trọng còn biểu cảm trên gương mặt họ, hoặc nhẹ nhõm, hoặc lo lắng, hoặc bình thản, hoặc buồn bã: có người đeo tai nghe nhạc, có người xem điện thoại nhắn tin, có người nói chuyện tán dóc, cũng có người chỉ cười.
Đây chính là những người dân làm thuê trong thành phố này, họ không trả nổi một bữa ăn một vạn tệ, vì mấy nghìn tệ tiền lương một tháng mà ngày ngày đầu tắt mặt tối.
Nhìn thấy những con người này, Kỷ Tinh cảm thấy được an ủi phần nào.
*
Ra khỏi đường hầm, đến góc bên kia đường, bỏ lại khách sạn và cầu vượt sau lưng.
Gió lại thổi, lạnh buốt óc.
Giữa đường gặp người bán khoai nướng, Kỷ Tinh liền chạy lại mua.
Lật Lệ cau mày: “Vừa mới ăn xong!”, nhưng không kịp ngăn, Kỷ Tinh và Thu Tử đã sà vào chọn khoai, “Đừng chọn củ to, củ bé mới ngon”.
Mua khoai xong, ba người vào một quán cà phê bên đường, gọi ba li cà phê, mượn đĩa và thìa để ăn khoai.
Lật Lệ không ăn, vì đang giảm béo.
Kỷ Tinh không mời thêm, ăn một mình cho sướиɠ, hỏi: “Này, chị thấy Hàn Đình thế nào?”
Lật Lệ tháo chiếc khăn quàng Burberry ở cổ: “Thế nào là thế nào hả?”
“Em thấy anh ấy tốt đấy chứ. Hợp với chị.”
Ngụy Thu Tử nói chen vào: “Cô không hứng thú à?”
“Mẫu đàn ông như anh ta dễ khiến phụ nữ động lòng”, Lật Lệ nói, “Nhưng chỉ để ngắm thôi, không có ý đồ gì khác. Loại đàn ông này nhìn là biết không dễ ăn”.
“Thật không?”, Kỷ Tinh và Thu Tử đều tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tin vào vào trực giác của tôi đi, người này chắc chắn lòng dạ thâm sâu, không phải dạng vừa đâu. Mấy người không thấy sao? Ngồi hết cả buổi không moi ra được chút thông tin nào của hắn, kể cả là một câu phát biểu ý kiến cá nhân cũng không.”
Kỷ Tinh nhớ lại, đúng thế thật.
Lật Lệ mắc bệnh nghề nghiệp, lúc nào cũng phải thăm dò nội tình của người ta, thậm chí nói ra những điều vô lý để dụ đối phương phản bác, nhưng Hàn Đình không mắc bẫy. Ngược lại là Kỷ Tinh ngốc nghếch cắn câu nên bô lô ba la tuôn một tràng dài, còn anh chỉ tùy hứng nói một câu “cũng đại khái thế” là qua chuyện.
Nghĩ lại, Kỷ Tinh cảm thấy mình giống như một đứa ngớ ngẩn trước mặt Hàn Đình.
“Hơn nữa”, Lật Lệ nói tiếp, “Những người cực kì giỏi, họ đều vô cùng ích kỉ. Đương nhiên, ích kỉ ở đây không có nghĩa xấu. Chỉ là tôi đã đủ ích kỉ rồi, còn cần cặp với một kẻ ích kỉ hơn sao? Thôi đi”.
Kỷ Tinh suy nghĩ một hồi, đại khái cũng hiểu ra ý của Lật Lệ.
Người càng giỏi càng có cái tôi lớn, càng khó thuận theo ý người khác. Nhưng thế hệ trẻ như họ bây giờ toàn những cá tính lạ lùng, làm gì có ai không gai góc, không tự cao? Mấy đôi trời sinh hoà hợp e chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thu Tử cảm thán: “Thế mới nói, có thể tìm được một nửa phù hợp với mình, thật sự quá khó, rất rất rất khó”, quay qua nhìn Kỷ Tinh, “Nói đi nói lại, em vẫn là người hạnh phúc”.
“Đúng đó”, Kỷ Tinh không kiềm chế được liên thè lưỡi cười, còn nói thêm, “Chị đừng đau buồn, điều kiện chị tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được thôi”.
Thu Tử mỉm cười: “Thật ra mình có yêu cầu gì cao đâu, hộ khẩu, nhà, tiền đều không quan trọng. Hợp nhau, đối xử tốt với mình là được”, nhìn sang Lật Lệ, “Cô đừng chê chị kém cỏi, chị chỉ muốn có người yêu bầu bạn, muốn có một cuộc sống gia đình. Ở một mình cô đơn lắm, ngày nào cũng như ngày nào, lên tàu điện ngầm đi làm đến đêm mới về, cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ. Chị không muốn làm nền cho cái thành phố lạnh lẽo này, chị muốn có câu chuyện của riêng mình. Lật Lệ, hỏi thật, cô không thấy cô đơn sao?”
“Có cô đơn, nhưng không nghĩ đến chuyện yêu đương”, Lật Lệ lấy thìa xúc miếng khoai một cách vô thức, “Ngốc ạ… cô đơn, lẻ loi, không phải chỉ cần yêu là có thể giải quyết được”.
Thu Tử như đã hiểu ra điều gì đó.
Lật Lệ nói tiếp: “Hơn nữa đối với em, để duy trì một mối quan hệ nam nữ quá khó khăn, quá mệt mỏi. Em vẫn thích độc thân hơn, tự do, không lo gánh nặng trách nhiệm. Bản thân em, chỉ cần làm việc tốt, kiếm nhiều tiền. Kiếm đủ tiền rồi, mới có thể tự do lựa chọn mọi thứ trong cuộc đời. Đàn ông không mang lại cho em cảm giác an toàn, vui vẻ, nhưng tiền làm được. Mà phải là tiền do mình tự kiếm”.
“Em cũng thế”, Kỷ Tinh giơ thìa khoai lên nói.
“Cũng thế cái đầu cô ấy”, Lật Lệ nói, “Thế Thiệu Nhất Thần không tồn tại à?”
“Có chứ”, Kỷ Tinh cười, “Nhưng mà em chưa bao giờ nghĩ sẽ bám vào anh ấy làm cây tầm gửi. Em muốn là người yêu hết lòng, nhưng sẽ không gục ngã khi chia tay”.
“Thôi đi cô, nói thì hay lắm”, Thu Tử dè bỉu, “Lúc đi học cãi nhau chia tay cô còn khóc đến chết đi sống lại đấy.”
“Bây giờ em tự lập rồi, thật đấy!”, Kỷ Tinh đỏ mặt cãi lại, nghĩ một lúc lại thấy có gì sai sai, “Xuỳ xuỳ xuỷ, còn lâu chúng em mới chia tay, sẽ ở bên nhau mãi”.
“Chẹp chẹp chẹp, lại bắt đầu.”
“Ơ, em nói thật mà, em khẳng định đấy.”
Cô rất chắc chắn, chắc chắn mình và Thiệu Nhất Thần sẽ ở bên nhau mãi mãi. Lúc đó, chuyện tình cảm mang đến cho cô cảm giác an toàn và vững chãi, cô chưa bao giờ tự tin và chắc chắn đến thế. Thậm chí, một thời gian dài sau đó cũng không bao giờ có lại cảm giác như vậy nữa.
Khi có một chỗ dựa vững chắc, con người ta thường chẳng biết sợ bất cứ thứ gì, cô nghĩ rằng cuộc sống tương lai của cô sẽ ngập tràn trong tình yêu.
Nhưng lúc ấy, cô không hề biết rằng, một vài năm sau đó, cứ hễ nhắc đến tình yêu là cô lại câm như hến.