Nhà không có ai, Đồ Tiểu Mông đã qua chỗ Trương Hằng – bạn trai cô ấy rồi.
Vừa bước vào cửa đã thấy ngổn ngang đống hộp chuyển phát của Đồ Tiểu Mông. Phòng đã nhỏ, Thiệu Nhất Thần bước vào càng thấy chật chội hơn.
Kỷ Tinh ở phòng ngủ lớn, rộng rãi hơn một chút.
Căn phòng ấm áp ưa nhìn, kệ sách bằng gỗ, tủ quần áo màu be và chiếc giường lớn màu hồng. Trên ghế sô pha màu vàng có bày một vài con búp bê xinh xinh, bàn trang điểm màu trắng được tô điểm bằng một nhành hoa màu xanh lá, tất cả đều rất ngăn nắp. Khoảng trống giữa phòng có trải một tấm thảm màu trắng, phía cuối phòng rèm cửa sổ màu xanh nhạt phất phơ trong gió. Bên ngoài có một ban công nhỏ, trồng mấy chậu thiết mộc lan.
Giây phút thoải mái nhất mỗi ngày là lúc được về nhà bật điện.
Nhưng hôm nay cô mặt mày ủ rũ, đá bay chiếc giày khỏi chân rồi xỏ vào dép lê, Thiệu Nhất Thần sớm đã thấy có gì không đúng, bèn kéo cô lại, nâng cằm cô lên, thấy đôi mắt cô ướt đẫm, anh lặng người: “Có chuyện gì à?”
“Không sao”, cô quay mặt đi chỗ khác, gạt nước mắt, “Em không muốn đi làm nữa”.
Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô: “Có chuyện gì khó à, hay là bị ai bắt nạt?”
Cô không biết nên giải thích thế nào, càng nghi hoặc vấn đề lẽ nào là do chính mình?
Nước mắt trào lên, cô lắc đầu: “Chẳng có chuyện gì cả. Nhưng em cảm thấy bức bối muốn điên mất, em không muốn đi làm! Không muốn đi làm!”
Thấy cô kích động như vậy, Thiệu Nhất Thần liền kéo cô vào lòng vỗ về, vỗ lưng cô, như dỗ dành một đứa trẻ không muốn đi mẫu giáo: “Được được, không đi làm nữa”.
Cô dần bình tĩnh lại, không khóc nữa, chốc chốc lại lấy tay lau mũi.
Thiệu Nhất Thần nói: “Không muốn đi làm thì ở nhà, có người nuôi”.
Kỷ Tinh bật cười, nước mũi cô dính cả lên áo anh: “Em không dễ nuôi đâu. Em phải được ăn ngon mặc đẹp, anh không biết con gái bây giờ toàn dùng đồ xịn thôi sao”.
“Thế thì anh sẽ cố gắng. Em dùng YSL trước, rồi sau này lại mua TF.”
“Cuối cùng thì anh cũng phân biệt được YSL và TF rồi à?”, Kỷ Tinh cười sung sướиɠ, khoé mắt vẫn còn ngấn lệ. Trút giận xong, người thấy đỡ hơn nhiều. Vừa quệt mắt, cô vừa nói: “Em tự nuôi mình được”.
Cô cởϊ áσ khoác treo lên, bất chợt hỏi: “Nhất Thần, anh đã bao giờ nghĩ đến việc tự khởi khiệp chưa?”
Thiệu Nhất Thần đang cởi khăn quàng, nói: “Có chứ, nhưng mà trong tương lai gần thì chưa, ít nhất trong vòng mười năm.”
“Tại sao?”
Anh nhíu mày, trả lời một cách chân thành: “Thứ nhất, anh đang được đãi ngộ xứng đáng với công sức bỏ ra, con đường tiến thân trong tương lai cũng rất rõ ràng; thứ hai, anh đang phụ trách công việc mà mình muốn làm, lĩnh vực này vừa tốn tiền, tốn sức, tốn thời gian, chỉ có công ty lớn mới gánh được; thứ ba, môi trường làm việc rất tốt, có nhiều người tài, mỗi ngày đều học thêm được nhiều điều. Nếu muốn tự làm, sẽ cần mười năm để chuẩn bị kinh tế và các mối quan hệ”.
Anh đúng là điển hình của người học kỹ thuật, cứ nói đến chủ đề nghiêm túc là chia các ý một, hai, ba, logic rõ ràng mạch lạc.
Kỷ Tinh gật đầu: “Hiểu rồi”.
“Sao thế? Em muốn tự làm à?”
Cô đón chiếc khăn quàng từ tay anh, nói: “Họa hoằn nghĩ tới. Chủ yếu là vì suy nghĩ của em và công ty khác nhau. Anh ở tập đoàn lớn, em ở công ty nhỏ, môi trường làm việc cũng không bằng. Hơn nữa, một thời gian trước có lần nghe Tô Chi Châu nói tốt nghiệp xong sẽ tự khởi nghiệp, hai đứa không hẹn mà có cùng suy nghĩ”.
Tô Chi Châu là đàn em khoá sau họ.
“Suy nghĩ gì?”
Kỷ Tinh kể lại những suy nghĩ đã phát biểu trong cuộc họp buổi sáng.
Thiệu Nhất Thần yên lặng một chút rồi nói: “Những phần em nói đúng là rất dễ dàng, khả năng khởi nghiệp cao, nhưng tách ra làm riêng sẽ khá khó khăn. Anh hy vọng em sẽ chuẩn bị thật kỹ càng mọi mặt, bất kể là tư tưởng, tâm lý, năng lực hay các vấn đề khác, việc tách ra làm riêng trở thành sự phát triển tất yếu chứ không phải là vì chạy trốn. Hiểu không?”
Kỷ Tinh nhìn anh chằm chằm, mím môi cười rồi bất chợt nhảy bổ về phía anh, dụi dụi đầu nũng nịu như một chú chim cút bé bỏng.
Anh trìu mến ôm lấy cô: “Sao thế?”
“Tự nhiên thấy anh đẹp trai.”
“Chỉ là tự nhiên ư?”
Kỷ Tinh cười khì khì, ôm lấy eo anh, lại hỏi: “Nhất Thần, anh có mệt không?”
“Bình thường”, anh nói tiếp, “Chắc là một, hai năm nữa sẽ thấy mệt”.
“Vì sao?”
“Phải chăm sóc gia đình”, anh nói rất tự nhiên, “Muốn mua một căn hộ tốt một chút, còn phải tính toán cho đúng tuyến trường học của con sau này”.
Kỷ Tinh lặng người, bỗng thấy trong lòng thật ấm áp, lại nhìn đôi môi cong cong đang cười của anh, dáng vẻ rất tự tin: “Có điều, đến lúc đó công việc cũng phát triển ở một mức nhất định rồi, có khi lại nhàn hơn”.
“Woah!”
Cô hú lên một tiếng rồi nép sát vào anh.
Nhất Thần ơi, em không để anh phải nuôi đâu, em sẽ cố gắng mà. Thật đấy.
*
Sau này, khi hồi tưởng lại đêm đông hôm đó, Kỷ Tinh không còn nhớ đến chuyến tàu đêm hiu hắt, khu nhà tập thể gió rít lành lạnh, và những giọt nước mắt tủi hờn… Trong ký ức của cô chỉ có đôi mắt biết cười của Thiệu Nhất Thần, chiếc khăn quàng cổ mềm mại, cùng cơ thể thanh xuân hừng hực sức sống cuộn trong chăn của anh sưởi ấm trái tim cô.
Lúc đó tình yêu của cô thật mãnh liệt.
Tình yêu hồi đó, có một sức mạnh thần kì, mang đến cho cô biết bao điều ngọt ngào, xua tan những khó khăn của cuộc sống.
*
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Kỷ Tinh phải làm thêm, kế hoạch chỉ có đôi ta đã bị phá hỏng. Cô không chịu dậy, nằm lì trên giường trách móc đám đồng nghiệp.
Cuối cùng, Thiệu Nhất Thần phải dỗ dành thơm má xoa đầu mãi cô mới dậy, đưa cô đến công ty.
Kỷ Tinh ngồi làm việc, anh liền kéo chiếc ghế ra ngồi cạnh, đeo tai nghe cầm điện thoại xem phim Mỹ.
Thỉnh thoảng cô vỗ vỗ tay anh, thế là anh đứng dậy đi rót cà phê, rót trà cho cô.
Anh xem phim thì ít mà ngắm Kỷ Tinh đang bận rộn làm việc thì nhiều. Chỉ nhìn cô thôi mà mãi không thấy chán, thỉnh thoảng anh còn ra tay giúp cô tính toán một chút số liệu.
Hoàng Vi Vi nhìn ngưỡng mộ, lúc đi vệ sinh mới nói với Kỷ Tinh: “Sao bạn trai của cô tốt thế. Còn đi làm cùng nữa, chán thế mà anh ấy cũng chịu nổi”.
Kỷ Tinh không thấy có vấn đề gì, liền trả lời: “Anh ấy lúc nào cũng như thế”.
“Cô đúng là bắt được vàng rồi.”
“Tôi cũng là vàng mà”, Kỷ Tinh nói.
Hoàng Vi Vi im lặng, rồi lại phá lên cười ha ha.
*
Công việc buổi ngày đã hoàn thành xong, không ảnh hưởng đến việc hẹn hò đi xem hoà nhạc buổi tối của hai người.
Lúc chuẩn bị vào rạp, Kỷ Tinh nhận được tin nhắn của Lật Lệ hẹn cô cùng đi ăn tối, ăn xong thì đi uống một li. Họ đều ở gần khu Tam Lí Đồn, mỗi lần không phải làm thêm thường rủ nhau ra đó uống rượu.
Kỷ Tinh trả lời: “Không ở nhà. Đi xem hoà nhạc với Nhất Thần rồi”.
Vài giây sau lại nhắn thêm: “Để em hỏi anh ấy xem xong có muốn đi uống không”.
Lật Lệ: “Thôi đi. Người ta hẹn hò cuối tuần với cô để đi uống rượu à?”
Kỷ Tinh: “… Được rồi. Hôm nay làm việc cả ngày, chút xem xong sẽ về nhà ngủ sớm”.
Lật Lệ: “Hai người cứ ngủ đi, chị gọi Thu Tử đi cùng.
Kỷ Tinh: “… Ừ, hai người chơi vui nhé!”
Cả buổi tối hôm đó, hai người dính chặt lấy nhau, đến sáng Chủ nhật lại ra ban công phơi nắng cả buổi sáng.
Ngày đông của phương Bắc, mặt trời lặn sớm.
Ba bốn giờ chiều đã tắt nắng rồi.
Đến chiều, Thiệu Nhất Thần ra về. Kỷ Tinh ở nhà giặt quần áo, Đồ Tiểu Mông lại bóc tem và dọn dẹp các gói hàng trong căn phòng nhỏ.
Kỷ Tinh thấy cô ấy làm không xuể liền qua giúp một tay. Toàn là đồ trang điểm và dưỡng da dùng thử hoặc loại nhỏ các nhãn hàng, được một ít có thể tạm coi là thương hiệu nổi tiếng, còn lại toàn mấy hãng bình dân.
Đồ Tiểu Mông sống dựa vào tiền quảng cáo của các nhãn hàng, cô ấy không quá nổi tiếng nên thu nhập cũng chỉ ngang với nhân viên văn phòng bình thường.
“Hôm qua tốn bao nhiêu tiền để làm thẻ hội viên ở thẩm mỹ viện. Da em lại tệ đi rồi!”, Đồ Tiểu Mông mở một hộp phấn phủ, đột nhiên đưa mặt sáp lại để Kỷ Tinh xem, “Có phải lỗ chân lông em to lên rồi đúng không?”
“Mùa đông mà, thời tiết khô.”
“Nhưng mà em mới 22 tuổi, da còn không đẹp bằng da chị. Trang điểm đúng là hại da”, cô nàng cau mày thở dài, “Tuần sau còn phải quay ba, bốn cái clip nữa”, để có được hiệu quả cao, cô nàng thường xuyên phải trang điểm dày mới cho ra được một clip hoàn chỉnh.
“Cố lên, sắp cuối năm rồi, kiếm thêm một chút, Kỷ Tinh vừa an ủi vừa cho những hộp nhỏ vào trong những hộp to để tiết kiệm không gian.
“Áp lực cạnh tranh lớn quá”, Đồ Tiểu Mông nói, “Bây giờ ai cũng thế, không muốn đi làm, chỉ muốn việc nhẹ lương cao, ai cũng muốn nổi tiếng trên mạng. Ngày nào cũng có thêm blogger xuất hiện, hôm qua, em bị mất chín người theo dõi. Hay là tại vì mặt em không xinh nữa rồi”.
Có mấy người vô duyên thường bình luận trông cô ấy xấu, Kỷ Tinh nói: “Đã đẹp lắm rồi, không cần quan tâm mấy người đó. Mấy blogger nổi tiếng chẳng phải ngày nào cũng nghe chửi sao”.
Mắt Đồ Tiểu Mông chợt loé sáng: “Em mà kiếm được nhiều tiền như họ, nghe chửi cả ngày cũng được”.
“.. Cũng đúng.” Hai người nhìn nhau rồi cười phá lên.
Kỷ Tinh đứng dậy mở cửa, định vứt đống hộp giấy không dùng ra ngoài.
“Ôi, em có một người bạn bị nhiễm HIV rồi”, Đồ Tiểu Mông bất chợt nói.
Kỷ Tinh kinh ngạc: “Hả?”
“Không có gì lạ. Lúc đi học đã ‘bán hoa’ rồi.”
“Gia đình khó khăn lắm à?”
“Không. Gia đình bình thường. Trước vay tiền để mua mỹ phẩm cao cấp, cái gì mà CPB, La Prairie, sau đó không đủ tiền trả nợ mới đi làm, tiền kiếm được vừa trả nợ vừa mua tiếp, túi này, giày này. Nói chung là kiếm tiền nhanh, nên sau này cứ thế làm tiếp.”
Kỷ Tinh lấy làm lạ: “Chỉ vì mua mấy đồ xa xỉ?”
“Có nhiều người như thế lắm, trường chị tốt như vậy, đương nhiên khác với trường em.”
“Nhưng mà chỉ là để mua sắm sao?” Cô nghĩ không thông.
“Bây giờ trên mạng toàn là những quảng cáo bùi tai, ca ngợi lối sống tinh tế nhã nhặn, cổ vũ người ta phải mua trang phục này mỹ phẩm kia. Tất cả những lời đường mật ấy đều là do mấy nhãn hiệu thuê người viết ra, mấy hot blogger như em cũng phải nhờ mấy nhãn hiệu đó chống lưng. Bản chất là mua bán cái tham vọng, kết quả là người ta không quan tâm đến túi tiền của mình như thế nào, chỉ biết đâm đầu vào mua mua mua, không tiết kiệm cũng không có kế hoạch tương lai, đầu chỉ nghĩ đến việc mua sắm, cứ tưởng rằng mua được những đồ đó rồi sẽ thành phụ nữ độc lập.”
“…”, Kỷ Tinh vớt vát, “Cũng có vài người làm thế để thoả mãn thú vui tiêu tiền mình kiếm ra thôi mà”.
“Em biết. Thế mới nói phải biết lượng sức mình, không thể vì thèm muốn mà thế chấp tương lai của mình. Như chị lại tốt, kiếm được nhiều tiền, tiền thưởng một năm ăn đứt tiền lương một năm của người khác. Em học dốt lại không có tài cán gì, chứ nếu kiếm được nhiều tiền như chị thì còn lâu mới xin thôi việc.”
“…”, Kỷ Tinh mỉm cười, không biết phải nói gì thêm.
“Tóm lại, con người không nên có những tham vọng không phù hợp với khả năng của mình. Thực lực bản thân không gánh vác nổi những tham vọng đó thì vứt, sẽ giống như cô bạn kia của em.”
Điện thoại trên giường đổ chuông, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Kỷ Tinh về phòng nghe điện thoại, là số lạ.
Không ngờ đó là Tăng Địch, hỏi tối có thời gian không, đi gặp khách hàng với cô ấy.
Kỷ Tinh vừa bất ngờ vừa lo lắng, song vẫn đồng ý.
“Nhà cô ở đâu?”
Kỷ Tinh không nói địa chỉ khu nhà, chỉ nói một chỗ dễ tìm ở gần đó.
“Tiện đường 6 giờ 30 phút đón cô ở đó nhé!”
Điện thoại cúp, cô mới thấy ngờ ngợ, sao Tăng Địch lại gọi cô đi tiếp khách cùng nhỉ?
Chẳng lẽ… lần trước cô phát biểu trong cuộc họp đã để lại cho sếp ấn tượng tốt?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể giải thích như vậy.
Kỷ Tinh phấn khởi hẳn lên, nghĩ đến lời Tăng Địch nói “Ăn mặc đẹp một chút, toàn nhân vật quan trọng đấy”, cô cuống lên đi rửa mặt, gọi Đồ Tiểu Mông vào giúp một tay.
Tiểu Mông lấy đồ hoá trang chuyên dụng ra, trước khi bắt đầu còn hỏi: “Sếp chị thích phong cách gì?”
“…”, Kỷ Tinh suy nghĩ một lúc trả lời, “Sếp chị là nữ”.
“…”
“Không nói sớm? Mặt chị trẻ con, đi tiếp khách phải làm kiểu chị đại chững chạc quyến rũ. Nhưng mà lỡ có giống với sếp là chết chắc.”
Kỷ Tinh thấy có lý, đáp: “Đúng là chị đã sơ suất, may mà em hỏi”.
“Sếp chị bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng 31, 32?”
Đồ Tiểu Mông liếc mắt: “Ừm, về cơ bản em đã đoán được phong cách của cô ấy như thế nào rồi. Chị yên tâm, không đυ.ng hàng được đâu. Em sẽ trang điểm nhẹ cho chị kiểu Hàn Quốc tinh khôi, ngọt ngào”.
“Được.”
Đồ Tiểu Mông cất hộp đồ trang điểm về phòng, lấy một bộ khác ra, cẩn thận đánh nền cho cô, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Da chị đẹp quá, không cần che khuyết điểm”.
Kẻ mắt, chuốt mascara, kẹp mi, vẽ mày, tô son. Xong xuôi, Kỷ Tinh nhìn mình trong gương, tinh khôi xinh đẹp.
“Tuyệt quá!”
“Đây gọi là kiểu tình đầu quốc dân!”, Đồ Tiểu Mông tự hào nói.
Kỷ Tinh chọn một bộ đồ lịch sự đơn giản, khoác một chiếc áo len kiểu dáng rất đẹp. Lạnh một chút cũng không sao, đẹp hơn là mặc áo phao.
Trước khi ra khỏi cửa, Đồ Tiểu Mông thấy cô mặc ít mới gọi lại: “Chờ chút”, cô nàng vào phòng lấy cho cô một chiếc khăn quàng cổ. Khăn LV trắng hoạ tiết màu xám bằng lụa pasmina.
“Ngoài đường lạnh lắm”, còn dặn thêm, “Đây là quà một cậu fan con nhà tài phiệt tặng em, đừng có kể cho Trương Hằng đấy”.
Kỷ Tinh nhỏ giọng: “Cảm ơn nhé!”
Cô ra khỏi cửa, nghe thấy tiếng nói với theo của Đồ Tiểu Mông “Tinh à, cố lên nhé!”
“Ừ!”