Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 43

Kỷ Tinh không chắc chắn lắm, chẳng biết có hiểu sai ý anh không.

Cô bỗng nhiên phát hiện ra điểm lợi hại của Hàn Đình, chơi vui thôi mà cũng phong độ, khiến người khác không kịp trở tay. Tưởng đúng mà sai, ngỡ có mà không, không hủy hoại chút hình tượng nào của mình, cũng không khiến đối phương cảm thấy khó chịu.

Trêu cô xong, anh không để tâm nữa, nhưng trong lòng cô vẫn như bị đá tảng đè, tim đập thình thịch liên hồi.

Cô cảm thấy nụ cười của anh chắc chắn có ẩn ý gì đó, nhưng lại không tin rằng mình lọt vào mắt xanh của anh.

Tiếng nhạc du dương trầm bổng vang khắp căn phòng. Kỷ Tinh nhìn thấy cô gái đó ép sát vào người Tiêu Diệc Kiêu, tay khẽ chạm vào ngực anh ta.

Cả căn phòng là một nỗi cô đơn. Và cô là một trong số đó.

Đưa mắt nhìn đồng hồ, cô bàng hoàng phát hiện, chẳng biết đã qua 12 giờ tự bao giờ.

Sinh nhật cô đã trôi qua êm đềm như vậy.

Điện thoại vẫn im lặng nãy giờ. Và khung cửa sổ chat của Thiệu Nhất Thần vẫn mãi chưa hiện lên.

Không biết giờ này anh ấy đang làm gì, có đang ở cùng với người khác không…

Cô lập tức chặn dòng suy nghĩ đó lại, cầm cốc rượu vang lên, nhắm mắt, làm một hơi hết hơn nửa cốc.

Hàn Đình nhìn cô.

Kỷ Tinh rút giấy ăn ra lau miệng, nói: “Tôi phải đi rồi”.

“Được”, Hàn Đình đứng dậy, bắt tay chào tạm biệt mọi người trong phòng.

Cô theo anh đi ra hành lang, ngước nhìn bóng dáng cao to của anh, cảm nhận sự an toàn, mạnh mẽ từ anh, vững chãi mà không cô quạnh.

Tim cô đập loạn nhịp, khẽ hít một hơi thật sâu. Tối hôm nay quả là thời khắc khiến người ta bối rối.

Có phải từng có một nhà nghiên cứu nói rằng, đừng đưa ra bất cứ quyết định quan trọng nào trong đêm muộn.

Bước vào thang máy, Hàn Đình ấn nút đóng cửa, con số từ từ hạ xuống.

Anh hỏi cô: “Cô sống ở đâu? Tôi bảo lái xe đưa cô về”.

Cô không trả lời.

Hàn Đình quay đầu lại nhìn cô, cô khẽ cúi đầu, mặt đỏ ửng.

Anh hỏi: “Sao vậy?”

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, cũng không biết nghĩ sao, bỗng cô ngẩng đầu lên, nói: “Vừa nãy cá cược, anh còn chưa nói là anh muốn gì”.

Hàn Đình bỗng lặng im.

Đó là một phút động lòng của anh, không được thích hợp cho lắm. Đúng là không khí nơi đây vào đêm tối làm suy yếu tâm lý phòng vệ của con người.

Mặt cô đỏ lừ như quả cà chua chín, đôi mắt trong veo sáng lung linh ngước lên nhìn anh.

Bốn mắt họ nhìn nhau, trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Anh vẫn chưa trả lời, cô lại hỏi: “Nếu như tôi thắng, anh sẽ cho tôi 3.4% cổ phần thật chứ?”

“Có”, anh thành thật.

“Vậy tôi cũng bằng lòng chịu trận”, cô nói.

Cô ngỡ mình điên rồi, không biết sau này có hối hận không. Đầu óc cô lúc này rối như tơ vò. Chỉ duy nhất một điều cô chắc chắn là, tối nay cô không thể về một mình. Tuyệt đối không thể.

Cửa thang máy mở ra, Hàn Đình hất cằm chỉ ra bên ngoài cửa, cô cúi đầu lặng lẽ bước ra.

Tới tầng 1, ra đến cửa sảnh chính, Hàn Đình cởϊ áσ comple trên người ra khoác lên mình cô. Kỷ Tinh hơi rụt cổ lại nhưng không từ chối. Bộ comple vẫn còn đọng hơi ấm của người đàn ông, và cả mùi hương nhè nhẹ. Chiếc áo anh mặc rất vừa vặn, nhưng bây giờ khoác lên người cô lại khiến cô như bơi trong đó.

Suốt dọc đường hai người không nói gì, ngay cả Hàn Đình cũng trầm ngâm hơn bình thường.

Tài xế lái xe tới sảnh công ty Y tế Đông Dương, Hàn Đình đưa cô lên tầng 45.

Trong căn phòng rộng lớn không một bóng người, bức tường bằng kính để lộ màn đêm đẹp mê hồn ngoài cửa sổ, cho dù trong phòng không bật đèn cũng đã sáng lắm rồi.

Kỷ Tinh bỗng bàng hoàng, anh ấy thích… làm việc ở đây sao?

Đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Hàn Đình đi tới bên một bức tường màu trắng, không biết anh chạm vào đâu mà bức tường mở ra một cánh cửa, bên trong là phòng ngủ rất rộng rãi, sạch sẽ, ngăn nắp, có cả phòng tắm. Một bên tủ treo đầy các loại áo Comple và sơ mi, giày cũng được đặt gọn gàng trên giá. Đây là nơi anh thay quần áo và nghỉ ngơi tạm thời.

Cô tới đây bao nhiêu lần rồi mà không biết nơi đây còn có một quang cảnh như vậy.

Hàn Đình giữ cửa, nhìn cô đi vào, anh nói: “Giờ hối hận vẫn còn kịp”.

Kỷ Tinh mạnh miệng: “Tôi cũng đâu có thiệt, hối hận gì cơ chứ?”

Hàn Đình bật cười vì câu nói của cô, quay ra đóng cửa lại.

“Cạch” một tiếng, cửa nhẹ nhàng khép chặt, như tuyên bố một nghi thức nào đó sắp bắt đầu.

Hàn Đình im lặng không nói gì, Kỷ Tinh thì làm ra vẻ quen thuộc lắm, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi tắm xong mặc gì bây giờ?”

Hàn Đình tiện tay lôi từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi đưa cho cô. Kỷ Tinh với lấy đi vào phòng tắm, cô không hề lề mề chút nào, chỉ trong chốc lát đã bước ra với chiếc áo sơ mi thùng thình mặc trên người.

Hàn Đình đi tắm, cô cuộn mình trên ghế sô pha cạnh giường ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Giây phút này cô cảm thấy bình tĩnh lạ lùng, còn rảnh rỗi ngắm cảnh đêm, lo lắng không biết người ở ngoài có nhìn thấy bên trong này không. Cô ra sức kéo rèm cửa sổ, nhưng không thể nào kéo nổi, chắc có công tắc ở đâu đó, mà cô tìm mãi không thấy.

Ngồi một lát, cô lại cảm thấy hứng thú với chiếc áo sơ mi trên người mình. Kiểu dáng của nó trông rất thời trang, chạm vào mềm mại thoải mái vô cùng, còn có cả mùi hương dịu nhẹ.

Cô nâng cổ áo lên, cúi đầu hít hà, quả nhiên là mùi hương giống mùi gỗ trên người Hàn Đình, tựa như cây cối giữa trời thu vậy.

Đang ngửi thì nghe tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên: “Cô tuổi chó à?”

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Đình đang đi ra. Anh mặc chiếc áo tắm rộng rãi, tóc đã được lau qua, vẫn còn ươn ướt. Cô chưa bao giờ thấy bộ dạng đời thường này của anh, quả là quyến rũ khủng khϊếp.

Kỷ Tinh nói: “Tôi ngửi xem, nhỡ đâu áo này lâu lắm rồi không giặt”.

Cô gái này đúng là, mỗi khi căng thẳng hoặc sợ hãi, thì càng viện lắm lý lẽ. Hàn Đình cười thầm, không buồn tranh cãi với cô, cúi xuống tìm điều khiển.

Trong phòng vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, Kỷ Tinh liếc anh hỏi: “Anh cười cái gì?”

Hàn Đình không trả lời, anh tìm thấy điều khiển, cầm lên ấn ấn, trong phòng bỗng vang lên tiếng kêu ro ro.

Kỷ Tinh cảnh giác hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Hàn Đình: “Điều hòa”.

Kỷ Tinh càng cảnh giác hơn: “Anh mở điều hòa làm gì?”

Anh buông tay, ngoái lại nhìn cô: “Ban đêm nhiệt độ thấp, tôi sợ cô lát nữa bị lạnh”.

“…”, Kỷ Tinh đuối lý, quỳ trên ghế sô pha y như củ cải nhỏ cố chấp.

Hàn Đình đặt điều khiển điều hòa xuống, đang định chạm tay lên tường thì Kỷ Tinh cản lại: “Đừng bật đèn”.

Anh ngừng lại, không tìm nữa.

Kỷ Tinh quay lại nhìn phía sau, lặng lẽ hỏi: “Làm thế nào để đóng được rèm cửa này?”

Hàn Đình trả lời: “Rèm đó kín đáo lắm, đóng rồi người khác không tìm được chỗ mở”.

Kỷ Tinh nói: “Bên ngoài là văn phòng, không chừng còn có người tăng ca…”

Hàn Đình nheo mắt: “Bên trong tối om thế này mà ở ngoài thấy được sao?”

Kỷ Tinh bị anh nắm thóp, thương lượng không được, lại nói: “Nhưng thị giác thì vẫn rất… Trừ phi, anh thích vậy. Anh đúng là có sở thích đặc biệt”.

Còn dám dùng kế khích tướng cơ đấy. Hàn Đình khẽ mỉm cười, anh hỏi: “Tôi thích vậy, cô có ý kiến gì không?”

Kỷ Tinh nổi hết cả da gà, không ngờ anh bình thường lịch lãm đến vậy mà khi riêng tư lại trái ngược hoàn toàn, cô đắn đo một hồi, quyết định lấy nhu khắc cương, quay sang anh nhỏ nhẹ, dịu dàng thương lượng: “Kéo rèm cửa vào… được không…”

Ngay cả cô cũng không ý thức được sự nũng nịu trong giọng nói của mình.

Hàn Đình ngập ngừng một lát, không nói năng gì.

“Bật đèn hay mở rèm, cô chọn một đi!”, anh nói, bỗng nhiên không còn sức giằng co với cô nữa, anh vỗ tay lên đệm rồi nói: “Qua đây!”

Cô ngập ngừng, bảo mình phải từ từ.

Dường như cô quên mất rằng, lúc này đây cô đang mặc áo sơ mi của anh, nằm cạnh giường anh, đôi chân trần của cô dưới lớp áo sơ mi vừa dài vừa trắng thật sự thu hút ánh nhìn của người đối diện.

Hàn Đình đợi hồi lâu mà cô vẫn không qua. Anh tiến tới, ấn nút xoay ghế sô pha để cô quay về đối diện với mình.

Mặt cô kề bên mặt anh, chỉ cách nhau gang tấc. Anh cúi người làm chiếc áo tắm cũng trượt theo, để lộ cơ bắp cuồn cuộn từ ngực tới bụng, phảng phất mùi hương tươi mát khi vừa tắm xong. Thị giác khứu giác bùng nổ cùng lúc trong đầu cô, dây thần kinh khắp cơ thể cô như được kéo căng hết cỡ, pha lẫn với nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó diễn tả bằng lời: “Tôi…”

“Kêu cô qua đây, sao không nghe lời?”, ánh mắt anh vốn rơi đúng vào khe sâu hút nơi cổ áo cô mặc, trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh dần di chuyển lên khuôn mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tôi…”

“Muốn tôi bế à?”, anh bỗng bật cười, nhẹ nhàng hỏi.

Cô trợn tròn mắt, chưa kịp bao biện gì đã bị anh bế thốc lên giường. Kỷ Tinh không ngờ mình có thể để người khác ôm lên nhẹ nhàng trong tư thế này đến vậy, anh đặt cô như đặt một món đồ chơi.

Cô nằm xuống giường, anh cởi bỏ áo tắm, tiến sát lại gần.

Kỷ Tinh bỗng ngây người, nhìn anh hệt như nhìn bức tượng thạch cao điêu khắc cơ thể người ở thời kỳ Phục hưng. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác lúc này khiến cô ý thức được chuyện sắp xảy ra sau đó.

Cô không biết tâm lý mình thế nào, mọi cảm giác buồn bã, âu sầu, đau thương, vui vẻ, chờ đợi, buông thả, tất cả đều bay biến khỏi đầu cô. Giờ đây chỉ còn lại căng thẳng. Cô hoảng sợ đến độ cơ thể căng như dây cung.

Khoảnh khắc bàn tay anh đang lần mò đi sâu vào tìm tòi cấu tạo của cây cung này, cô hoảng sợ đến độ suýt nhảy từ trên giường xuống đất, tựa như một chú chim sợ cành cong. Cô nhìn anh…

Anh cũng nhìn cô, ánh mắt bình yên và sâu lắng, dường như đang âm thầm nhẫn nhịn, lại như đang phán đoán từng sợi dây cảm xúc trên khuôn mặt cô, hoảng sợ, thấp thỏm, bất an…

Anh dường như đang gảy sợi dây đàn, cô thì càng lúc càng lo lắng. Trò chơi mà cô hình dung lẽ ra phải là đi thẳng vào vấn đề, tốc chiến tốc thắng, nhưng đối với anh, anh không hề muốn qua loa đại khái như vậy.

Vô tình cô nhớ lại hồi ở Đức, lúc anh lái xe, từng đốt ngón tay nhanh nhẹn, chắc nịch ra sao, nhẹ nhàng xoay chuyển vô lăng như thế nào.

Giờ phút này, cô chính là vô lăng đang quay vòng vòng trong tay anh.

Rõ ràng anh vô cùng kiên nhẫn, mọi thứ đều chậm rãi từng bước một. Nhưng cô lại giống như kẻ phạm tội tử hình trước khi ra pháp trường, mỗi âm thanh phát ra đều như đang cổ vũ, thổi phồng, tạo đà, khiến cô càng lúc càng căng thẳng hơn.

Anh có công phu thâm hậu như thế, nhưng cô lại không có khả năng chịu đựng cảm xúc mãnh liệt đến vậy, chẳng mấy chốc đành phải giơ vũ khí đầu hàng, cả khuôn mặt nóng bừng bừng như lò lửa.

Cô xấu hổ, ngượng ngùng, không còn mặt mũi nào nữa. Cô nghiêng người qua chỗ khác, không dám nhìn anh.

Hàn Đình xoay khuôn mặt nóng bừng của cô lại, đối mặt với cô. Anh không ngờ cô lại căng thẳng đến vậy, làm anh cũng căng thẳng theo. Anh thì thào trong bóng tối: “Kỷ Tinh, em thả lỏng chút đi, anh không ăn thịt em đâu”.

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, mang theo giọng nói của người Bắc Kinh, quyến rũ đến nao lòng.

Trong bóng tối, khuôn mặt anh đẹp trai đến lạ, đôi mắt anh đen láy, có thể nhìn rõ tâm tư sâu kín trong lòng cô.

Bị anh nhìn, tim cô đập điên cuồng, phảng phất đâu đó mùi hương của ngón tay anh trên cơ thể cô, Kỷ Tinh hơi xấu hổ, nhưng sau đó, cô thả lỏng cơ thể.

Đã tới nước này rồi, lại không phải lần đầu tiên, căng thẳng cái nỗi gì, sợ sệt gì nữa, dù sao cũng không về được.

Nhất Thần, anh ta cũng như vậy, cũng như thế này với Trần Nghi đó thôi.

Cô hơi buồn bã, nhưng nhìn đôi mắt đó của Hàn Đình, cô lại thấy dường như mình chưa từng buồn tới vậy.

Hàn Đình vuốt ve mái tóc cô, như dỗ dành một đứa trẻ, bỗng nhiên, anh cúi xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô. Kỷ Tinh bất ngờ, tim cô rung lên.

Cô thử nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, ép sát vào lòng anh.

Cô ngửi thấy hơi thở tuy lạ mà lại rất quen trên người anh, cô không hề thấy ghét chút nào, ngược lại cô cảm thấy vô cùng yên bình, có một cảm giác an toàn đến lạ.

Cô tiến sát lên gần khuôn mặt anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lại ngẩng dần đầu lên, cắn nhẹ lên bờ môi anh.

Hàn Đình cúi xuống nhìn cô, thần sắc hơi thay đổi.

Dường như lớp băng mỏng ngăn cách họ đang dần tan chảy hết. Hai người dò tìm môi nhau, họ hôn nhau. Môi và lưỡi họ đan quyện vào nhau.

Cô thả lỏng cơ thể mình, hoàn toàn dựa dẫm vào anh, để sự mạnh mẽ, nóng bỏng, cứng rắn của anh lấp đầy khoảng trống trong tim cô.

Anh đối với cô là một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Trước kia, Thiệu Nhất Thần trẻ trung, nóng bỏng y như tia nắng mặt trời sau cơn mưa; còn lúc này, Hàn Đình trưởng thành, khỏe mạnh, cao lớn, tựa như một loại rượu được ủ từ các hormone.

Cô dần dần mất kiểm soát, trong lòng khao khát nhiều hơn, cô bắt đầu rêи ɾỉ.

Giống như anh lường trước, giọng nói của cô rất dễ nghe, sắc sảo, nũng nịu, tựa như đang cầu xin, tê tái đến thấu xương.

“Hàn Đình…”

Cơ thể anh như muốn co cứng, không ngờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn đến mức này.

Tuy anh kiềm chế rất tốt nhưng vẫn không chịu được. Thấy cô không ngừng bị anh vần vò đến độ nên rỉ không nên lời, anh mới chịu kết thúc cuộc “yêu” này.

Người cô ướt đẫm mồ hôi, cô quay đầu sang một bên, hơi thở gấp gáp, nghe thấy tiếng anh quăng bαo ©αo sυ vào thùng rác.

Kỷ Tinh nhắm mắt rúc vào trong chăn, vùi đầu dưới gối, giả vờ ngủ say.