Editor: Bamboo
_______________________
Quà tặng pháo hoa này thật sự…làm cho Giang Vũ Mạt hết sức kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng)!!!!
Ai có thể kháng cự chuyện này cơ chứ!
Giang Vũ Mạt chỉ biết si ngốc nhìn không trung, hai người ngồi trên bờ đê. Đoạn Dã trộm nhìn cô, đôi mắt cô tràn đầy pháo hóa sáng lạn. Cảm giác thích hay ghét này vẫn rất khó giả bộ. Cô hiện tại chính là thích món quà sinh nhật này, Đoạn Dã cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đoạn Dã không biết, giờ khắc này Giang Vũ Mạt cũng lén lút thả lỏng.
Cô theo đuôi Nhan Tình cũng đọc một ít tiểu thuyết.
Có xuyên qua, cũng có trọng sinh.
Trong truyện trọng sinh, vai chính chắc chắn muốn tránh kết cục đời trước, chọn con đường hoàn toàn trái ngược khác, không muốn dẫm lên vết xe đổ.
Hôm nay khi đứng dưới vòi sen, trong đầu Giang Vũ Mạt cũng từng suy nghĩ — “Nếu đã không có kết cục viên mãn với Đoạn Dã, vậy thì không cần bắt đầu đoạn tình cảm này.”
Không cùng Đoạn Dã bắt đầu, có lẽ cô có thể chuyên tâm hơn vào việc học, có lẽ tương lai cũng sẽ phát sinh theo hướng khác, không như giấc mơ mà cô mơ thấy.
Nhưng mà, hiện tại, ý niệm này một chút cũng không còn sót lại.
Cô muốn nghe theo âm thanh trong lòng mình.
Cô không muốn cùng Đoạn Dã cáo biệt.
Cho dù, dù đã rất nỗ lực, dù về sau hai người vẫn phân phân hợp hợp làm cả hai đều kiệt sức, cô vẫn nguyện ý bắt đầu. Bởi vì đó là Đoạn Dã. Cô chỉ mới nghĩ tới khả năng cùng cậu tách ra hoàn toàn, chỉ mới nghĩ thế thôi mà cô đã rất khổ sở.
Cô biết rõ, cảm tình cô đối với Đoạn Dã còn thua xa tình cảm của cậu dành cho cô.
Cô đã khổ sở như thế, vậy khi chuyện này xảy ra, cậu sẽ như thế nào cơ chứ?
Giang Vũ Mạt rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt Đoạn Dã. Cậu có chiếc mũi cao thẳng, nơi khóe mắt có một vết sẹo mờ, cậu không thường cười, cho dù rất vui vẻ, cũng chỉ chứa đầy ý cười trong ánh mắt, khóe môi hơi hơi nhếch lên, khác hoàn toàn so với cô.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Đoạn Dã hỏi.
Pháo hoa chính là như vậy, dù có sáng lạn đến đâu cũng sẽ có lúc kết thúc, trời đêm lại một lần nữa khôi phục sự an bình.
Giang Vũ Mạt ôm đầu gối, “Suy nghĩ, tớ vĩnh viễn sẽ không quên món quà này.”
Về sau dù có nhận được quà như thế nào, cũng sẽ không tốt hơn cái này.
Đoạn Dã cười, “Vậy tớ đây chỉ có thể càng thêm nỗ lực.”
Chờ lúc cô thành niên, phải tặng cô món quà càng khó quên mới được.
Giang Vũ Mạt lắc đầu.
Không, cậu không hiểu. Ẩn ý của cô là, dù có một ngày, cô với cậu không còn ở bên nhau nữa, mỗi người đều có cuộc sống riêng mình, cô có trở thành người thành thục, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ món quà này, nhớ rõ ngày hôm nay.
Cô không phải là đang bi quan, chỉ là…sau khi biết được tương lai, cô vẫn muốn cùng Đoạn Dã trải qua mối tình “phân phân hợp hợp” kia.
Như vậy ngẫm lại, cô có phải cũng có ưu điểm hay không.
Như là, phi thường dũng cảm.
…
Trước mười giờ, Đoạn Dã đúng giờ đưa cô đến dưới lầu nhà mình.
Bọn họ đều là học sinh lớp mười hai, so với lớp mười và mười một sẽ khai giảng sớm hơn. Những ngày còn được thả lỏng đã không còn nhiều, Giang Vũ Mạt về đến nhà, đi phòng ba mẹ báo một tiếng, rồi chạy nhanh đi rửa mặt. Trong lúc rửa mặt, cô vốc từng ngụm nước lên mặt. Nghĩ đến Đoạn Dã nắm tay cô, rõ ràng tay cô bây giờ đang ở trong nước lạnh nhưng cô lại cảm thấy nó như là một lò nấu nước, làm cho nước trong tay ngày càng nóng hơn, cho đến khi sôi trào.
Độ ấm mùa hè rất cao, không lâu sau toilet cũng toàn là hơi nước.
Giang Vũ Mạt mặc áo ngủ hình chú gấu nhỏ đi ra, cả người đều mát mẻ, cũng không dám dừng lại ở bên ngoài lâu, cô hỏa tốc đi vào phòng mở điều hòa.
Phòng cô bài trí rất đơn giản.
Một chiếc giường, một bàn học với tủ quần áo.
Trên bàn sách có để một chiếc máy tính bàn.
Học sinh cấp ba, đặc biệt là học sinh lớp mười hai, máy tình trên bàn hầu như dùng để trang trí, máy tính căn bản không có nối mạng, nên cũng không chơi được cái gì. Máy tính của cô là do lúc ba Giang họp thường niên đã rút trúng được, ba đã đồng ý với cô, chờ khi cô thi đại học xong sẽ lập tức nối mạng cho cô.
Trong nhóm chat của ba người, Nhan Tình với Tôn Mộng Đình đang spam điên cuồng —
【 Mạt, về nhà chưa? 】
【 10 rưỡi rồi, khẳng định đã về, bằng không chú dì đã sớm gọi điện cho tụi mình 】
【 Nói gì đi, chúng tớ thật sự rất hiếu kỳ đó, Vũ Mạt, Đoàn ca tặng quà gì cho cậu á? 】
【 Mình cũng muốn biết, năm kia là MP3, năm trước là nước hoa ha ha ha】
【 Nói đến nước hoa thì tớ đã muốn cười! Đoạn ca thật sự không có bạn nữ nào hả, không có người nào để tham khảo ý kiến luôn.】
Giang Vũ Mạt che mặt.
Năm ngoài Đoạn Dã tặng cô một lọ nước hoa, còn rất đắt.
Là loại kinh điển nhất của dòng nhãn hiệu nào đó, rất được hoan nghênh, thành phần tri thức hơn hai mươi tuổi cũng thích, mà mấy người mẹ hơn bốn mươi tuổi cũng thích nốt.
Nhưng một học sinh cấp ba mới mười sau tuổi như cô xịt lên cũng quá không hài hòa.
Điều quan trọng đó là, mẹ Giang cũng có một lọ y vậy, là ngày kỷ niệm kết hôn, ba Giang cố ý mua tại quầy chuyên doanh ở Tỉnh thành, mà loại nước hoa này vẫn do Giang Vũ Mạt đề cử mua.
【 Bạn nữ à? Tớ chưa thấy qua bao giờ, chơi chung với Đoạn ca toàn là nam không à.】
【 Rất tốt! nếu như Đoạn ca có bạn bè là nữ đưa ra ý kiến cho cậu ấy như vậy mới kỳ quái á! 】
【 Không nói cái này nữa, Vũ Mạt? Mạt Mạt? Mạt Nhi ~ cậu ra đây ~ tớ biết cậu đang trong này. 】
【 Người phụ nữ của Đoạn ca ==】
Giang Vũ Mạt lập tức xuất hiện, ném vào một icon bom đạn.
Nhan Tình: 【 A ha ha ha ha tớ biết ngay mà, mau nói mau nói, năm nay Đoàn ca tặng quà sinh nhật gì cho cậu vật!】
Tôn Mộng Đình: 【 Đã rửa tai sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng.】
Giang Vũ Mạt lăn qua lăn lại trên giường.
Nghĩ đến trận pháo hoa kia vẫn còn chút chưa tỉnh hồn: 【 Các cậu chắc tại ở trong phòng nên không biết, hôm nay trên bờ đê có đốt pháo hoa.】
Nhan Tình: 【 ? 】
Tôn Mộng Đình: 【 What?? 】
Hai người đều “A a a” rất lâu mới ngừng.
【 Đoạn ca chắc chắn đã thỉnh kinh từ phim thần tượng!!!】
Giang Vũ Mạt cười ha ha.
*