Trong từng dòng chữ đều mang phong thái như thiết họa ngân câu*, thế bút thanh tao thoát tục, phải nói là rất xinh đẹp!
(* ý chỉ chữ viết mạnh mẽ và trong đó có xen lẫn sự mềm mại)
Mạnh Nghênh Võ thấy bí thư chi bộ Lưu có phản ứng như vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, hắn ta liền vội vàng từ trên ghế ngồi dậy, thò đầu qua xem như thế nào: “Bên trong viết cái gì mà có thể làm cho ngài kinh ngạc như vậy?”
“Là trích lời của những vị vĩ nhân, xem ra cô gái nhỏ này tuổi còn trẻ mà lại có những tư tưởng giác ngộ không tồi!” Lưu Vĩnh Xuân chỉ cho hắn ta nhìn năm giây liền đem thư đi cất thật cẩn thận: “Thư này rất quý, cầm nhiều không khéo lại làm hỏng mất, cậu xem một chút vậy là được rồi.”
“Tư tưởng giác ngộ là một phương diện, nhưng không phải chúng ta đang muốn tuyển một người phù hợp với chức vị kế toán hay sao, có phải nên tuyển một đồng chí nam sẽ thích hợp hơn không?” Mạnh Nghênh Võ xụ mặt trừng mắt hướng về Diệp Ngưng Dao, nghĩ thầm cô gái này thật đúng là biết luồn cúi, lúc trước hắn thật sự đã nhìn lầm cô rồi!
“Đội trưởng Mạnh, anh nói những lời này là không đúng rồi? Ngài chủ tịch đã từng nói qua, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời! Anh đây là đang xem thường đồng chí nữ sao?” Diệp Ngưng Dao nở nụ cười như cất giấu dao nhọn ở phía sau, vừa nói mấy câu liền làm cho Mạnh Nghênh Võ á khẩu không trả lời được.
Có đôi khi người tốt bị người ta khinh thường, ngựa hiền lại bị vạn người cưỡi.
Cô không giống với nguyên chủ lúc trước, lương thiện vô hại, dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt, cô cũng không cẩn phải nể mặt hắn ta!
“Thanh niên trí thức Diệp nói đúng, hiện tại là thời đại mới rồi, đội trưởng Mạnh, tư tưởng của cậu nên mở mang rộng hơn đi!” Lưu Nghênh Xuân vỗ vỗ phong thư trong túi, hiện tại ông rất muốn về nhà để nghiên cứu kĩ càng một phen.
Mạnh Nghênh Võ vẫn luôn cười một cách nịnh nọt, thấy Lưu Nghênh Xuân thay Diệp Ngưng Dao nói chuyện, hắn ta cũng không dám nói lại điều gì.