Về phần Diệp Ngưng Dao trong thôn này có phải Diệp Ngưng Dao trong sách hay không, bởi vì cốt truyện có chút biến hóa, cho nên tạm thời cô ta còn không dám xác định.
Chỉ là mặc kệ đối phương là ai, Giang Hoài ở kiếp này chỉ có thể là của cô ta!
……
Được Phó Thập Đông đưa về ký túc xá nữ của thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm mời anh: “Anh có muốn lên xem con thỏ anh đưa cho tôi không.”
“…… Cô không ăn nó à?”
“Là anh đưa cho tôi mà, tôi không nỡ ăn, tôi phải chăm sóc nó thật tốt.” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê bím tóc trước ngực mình, mở miệng nói dối rằng: “Mỗi khi nhìn nó… Thật giống như là nhìn thấy anh vậy……”
Kỳ thật ba ngàn năm qua cô thực sự rất ít khi ăn, cho dù ăn cũng chỉ là ăn chút trái cây linh tinh mà thôi, cô cũng chưa từng ăn thịt thỏ, mà cũng không muốn thử.
Đồ ăn đối với cô chỉ là công cụ để lấp đầy bụng, về phần ăn cái gì cũng đều giống nhau.
Những lời âu yếm như vậy, Phó Thập Đông lớn đến từng này cũng là lần đầu tiên nghe được, được người khác quý trọng cảm giác giống như được ánh mặt trời chiếu sáng lên đáy lòng, sưởi ấm góc khuất âm u nhất vậy, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống không ngừng, nói: “Tôi...tôi phải đi về rồi.”
Nghĩ đến Phó Viện còn đang phát sốt ở nhà, Diệp Ngưng Dao cũng không tiếp tục giữ anh lại nữa: “Ừm, anh mau đi đi, nếu còn cần đến thuốc gì nữa, thì cứ đến chỗ này tìm tôi, cơ bản tôi đều có cả.”
“Được, cảm ơn cô.” Nói xong, Phó Thập Đông bước nhanh rời đi, rất giống như là đang chạy trối chết.
Sau khi chào tạm biệt với anh, Diệp Ngưng Dao cũng trở về ký túc xá của thanh niên trí thức, hành lý của cô bởi vì khi nãy đi ra ngoài quá vội vàng còn đặt ở trên giường đất, khóa kéo vẫn còn đang mở ra.
Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu kiểm tra đồ vật bên trong hành lý.
Đồ vật thì không thiếu cái gì, nhưng sổ nhật ký của nguyên chủ lại bị người ta lật xem qua.