Bộ dạng thoạt nhìn chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, có thể nguyên nhân là vì trong khoảng thời gian dài không gội đầu, nửa mái tóc dán sang một bên, nhìn lướt qua trên đầu đầy dầu và gàu.
Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc lá, dáng vẻ lưu manh vừa nhìn thấy liền có thể nhận ra không phải dạng người tốt lành gì.
Phó Thập Đông quay đầu lạnh lùng mà đảo mắt qua khuôn mặt của hắn, đồng thời đem Diệp Ngưng Dao bảo hộ ở bên người, ngăn cản ánh mắt của người kia.
Chỉ một cái liếc mắt tàn nhẫn như băng đao, liền làm cho Uông Đại Thuận sợ tới mức rụt rụt bả vai. Thấy Phó Thập Đông có phản ứng khinh thường với chính mình, hắn nhìn phía hai người đi xa liền bĩu môi, hung hăng ngậm khẩu thuốc lá sợi, nhỏ giọng mắng: “Còn không phải chỉ là có một người đàn bà xinh đẹp thôi sao? Có gì ghê gớm chứ, đồ sói con!”
“Người vừa nãy là ai thế? Hơn ba mươi tuổi rồi sao lại gọi anh là anh chứ?” Vừa mới nãy anh có che chở cho cô, hành động này của anh làm cho tâm tình của Diệp Ngưng Dao trở nên tốt hơn, cô cong khóe miệng ngửa đầu nhìn về phía sườn mặt của Phó Thập Đông, thật là đẹp trai, bộ dạng của anh một chút cũng không già.
Hình như cô cũng chưa hỏi qua năm nay anh bao nhiêu tuổi? Có điều mặc kệ là bao nhiêu, so sánh với cô thì anh cũng còn trẻ hơn nhiều lắm.
“Anh ta tên là Uông Đại Thuận, cũng không phải là người tốt lành gì.” Phó Thập Đông nghiêng đầu đối diện với cô, giữa mày có khắc chữ xuyên 川, cất giọng nói tiếp: “Về sau gặp phải hắn ta thì phải cách xa một chút.”
Cô gái trong thành này quá mức xinh đẹp, lại là người của nơi khác, thực sự rất dễ dàng trở thành mục tiêu cho những tên vô lại này.
“Uông Đại Thuận?……” Diệp Ngưng Dao nghe vậy liền hơi giật mình, không nghĩ tới nhanh như vậy mình đã đυ.ng phải tên du thử du thực đã đùa giỡn nguyên chủ lúc trước.
Nếu cô không nhanh chóng gả cho Phó Thập Đông, cũng có nghĩa là trong tương lai một ngày nào đó, chính mình sẽ bị cái tên đàn ông ghê tởm đó nhục nhã đúng không?