Ánh mắt Mạc Tiểu Thanh chuyển động vài lần, nắm lấy tay Diệp Ngưng Dao, nhanh chân đi vài bước trốn vào trong rừng bên cạnh, tạm thời cắt đuôi bọn họ.
“Tên Lâm Tử An đó quá phiền phức, về sau cô nên cách xa hắn ta một chút, hắn chính là một tên đào hoa.”
“Được.” Nhớ tới vận mệnh bi thảm của Lâm Tử An trong sách, Diệp Ngưng Dao không nghĩ tới việc cùng hắn thân thiết thêm, chính bản thân cô cũng khó bảo toàn cho mình, làm sao có thể cứu được ai nữa chứ?
Phiến rừng này có bốn năm cây hoa mai lớn, thừa dịp hiện tại nơi này chỉ có một mình Mạc Tiểu Thanh, cô làm bộ sờ lên cánh hoa ngắm hoa, kỳ thật nhanh chóng thu thập linh lực không đáng kể kia.
“Đúng rồi, tôi nghe nói Mạnh Nghênh Oánh kia mang theo nhóm trưởng Giang của chúng ta đến nhà của bí thư chi bộ, đoán chừng vị trí kế toán đã được chỉ định trong nội bộ rồi.”
Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía Giang Hoài đang đi tới, lại nói tiếp: “Đây chỉ là tin tức nội bộ thôi, đa số mọi người còn không biết, tôi khuyên cô nên bỏ những suy nghĩ lúc trước đi, nhà họ Mạnh cũng không dễ chọc đâu.”
Diệp Ngưng Dao trầm tư một cái chớp mắt gật đầu: “Ừm! Tôi sẽ suy nghĩ lại thật tốt.”
Trong rừng cây thoáng chốc lại im ắng.
Mạc Tiểu Thanh trong lúc vô tình nhìn ở cách đó không xa có một bóng người đang đong đưa qua lại, vội vỗ vỗ Diệp Ngưng Dao bên cạnh: “Này! Cô xem người kia có phải là cái tên du thủ du thực Phó Thập Đông trong thôn của chúng ta hay không?”
“Ở đâu cơ?” Nghe được tên của người đàn ông nào đó, Diệp Ngưng Dao trong lòng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là kì hạn ba ngày chưa hết? Cô có nên bắt chuyện với anh ta hay không nhỉ?"
“Ở phía trước kìa!”
Theo ánh mắt của cô ấy nhìn theo qua, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mảnh khảnh trong tay đang cầm một cái ná, sắc mặt ngưng trọng mà tìm kiếm con mồi.
Diệp Ngưng Dao không có chủ động tiến lên đi chào hỏi, mà là làm bộ lơ đãng mà đi về phía anh.