“Nếu cháu không tính nói ra thì tự chú cũng có thể đi điều tra.” Phó Thập Đông lập tức đi đến trước mặt cậu bé vén quần áo của cậu bé lên, chỉ thấy trên người nhóc có nhiều chỗ bầm tím, từng chỗ từng chỗ đều là vết thương.
“Những vết thương này đều do họ gây ra sao? Vì cái gì mà cháu lại không nói cho chú biết hả?”
Thấy cháu trai vẫn như cũ không hề phản ứng, Phó Thập Đông buông quần áo sắc mặt tức giận đi từ trong hầm ra, bộ dáng giống như sắp gϊếŧ người đến nơi, quanh người tràn đầy sát khí.
……
Tháng Ba là tháng vạn vật sinh sôi nảy nở, mùa màng trở lại, ngày này, Diệp Ngưng Dao theo mấy người thanh niên trí thức cùng nhau đi vào núi Tiên Đào bắt thỏ.
Ngọn núi này vị trí vừa vặn cũng ở phía Đông của đầu thôn, chân núi cách đó không xa chính là nhà của Phó gia, khi đi ngang qua cửa nhà, mắt cô nhìn thẳng rồi nhanh chân lướt qua. Cho dù đã ba ngày đi ngang qua đây, trong lòng cô vẫn tràn ngập oán niệm đối Phó Thập Đông.
Ngay lúc cô đang còn ngây người, Mạc Tiểu Thanh đi lên choàng vào cánh tay cô nhỏ giọng nói những chuyện bát quái trong thôn cho cô nghe “Ai! Cô có nghe nói qua chuyện gì chưa? Con trai của Mạnh Nghênh Võ tối hôm qua bị quăng ngã xuống mương sâu đấy, toàn thân không có một chỗ nào là lành lặn cả, thật là thảm quá đi!”
“Phải không?” Diệp Ngưng Dao không khỏi trong lòng lộp bộp một chút, âm thầm suy nghĩ việc này có phải do người đàn ông kia làm hay không?
Nếu thật sự là do anh làm, phỏng chừng nhà họ Mạnh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Hình như là chân bị quăng ngã đến gãy xương, đang ở bệnh viện trong huyện.” Mạc Tiểu Thanh không chú ý tới trên mặt cô chợt lóe lên tia lo lắng, cô ấy vẫn còn thao thao bất tuyệt mà kể không ngừng.
“Cô biết không? Người trong thôn đều nói trên núi Tiên Đào này có thần tiên đấy.”
Hiện tại vẫn còn ở thời đại xưa, loại đề tài này Mạc Tiểu Thanh chỉ dám nói nhỏ ở bên tai Diệp Ngưng Dao.