Nhìn chằm chằm chiếc khăn tay có thêu hình hoa sen, Phó Thập Đông dùng mu bàn tay lau đi một tầng mồ hôi ở trên trán, không chút do dự liền từ chối: “Tôi vốn da dày thịt béo, cô không cần lo đâu.”
Từ xa xưa cho đến nay, khăn tay được tượng trưng như là nơi gửi gắm tình cảm của người tặng.
Diệp Ngưng Dao làm sao quản được chuyện anh có nhận hay không, đôi mắt linh hoạt lưu chuyển, một tia giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, trực tiếp đem khăn tay nhét vào trong tay anh ta, “Nó hiện tại thuộc về anh, giữ lại hay vứt đi, đó là do anh quyết định.”
Chiếc khăn tay đang trắng tinh không một vết ố vậy mà bị bùn đất dính lên, Phó Thập Đông không tự chủ được mà siết thật chặt tay, thần sắc anh phức tạp mà ngẩng đầu: “Tôi sẽ trả lại cho cô một cái mới.”
“Nếu là do anh tặng cho tôi……” Diệp Ngưng Dao mi mắt cong cong, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh: “Thì thật ra tôi có thể cố gắng mà nhận lấy nó.”
Giọng điệu của cô kiêu ngạo như dòng suối chảy trong khe núi, thanh thúy mà lại êm tai. Phó Thập Đông nắm chặt khăn tay, lông mi run rẩy nhẹ một chút.
Thấy anh ấy đứng ở nơi đó có chút không biết phải làm sao, Diệp Ngưng Dao thực thích bộ dáng thẹn thùng này của anh Phó, thật sự rất đáng yêu!
“Cảm ơn anh đã giúp tôi làm nhiều như vậy.”
Phó Thập Đông đem công cụ của mình đều thu dọn thật tốt, lui về phía sau hai bước kéo ra gian khoảng cách giữa hai người sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, dường như bộ dáng thẹn thùng của người hồi nãy không phải là anh: “Hiện tại không ai nợ ai cả.”
Ý của anh chính là cô đừng suy nghĩ quá nhiều? Thật đúng là không hiểu phong tình gì cả!
Trước kia ở Tiên giới chỉ cần cô chớp hạ mắt hay ngoắc ngoắc ngón tay, các nam nhân khác đều bị cô làm cho thần hồn điên đảo, tung tăng mà chạy tới thần phục dưới chân cô, như thế nào đến lượt anh ở thế giới này liền không còn linh nghiệm nữa chứ?