Nếu chỉ trong vòng một ngày có thể thành công chiếm được trái tim mỹ nữ, vậy đối phương nhất định là người có năng lực.
“Trả lời thêm một câu này nữa tôi sẽ nói cho cô biết người đó là ai.” Diệp Ngưng Dao cười ranh mãnh, giả bộ thần bí.
“Được, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”
“Cô biết trong đội chúng ta có việc gì nhẹ nhàng nhất không?” Trải qua công việc xây chuồng lợn hôm qua, Diệp Ngưng Dao nhận ra sâu sắc là cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể làm những công việc nặng nhọc, nếu cô có thể khôi phục được pháp lực thì tốt rồi!
“Có thì có đấy, chỉ là không tới phiên chúng ta thôi.” Mạc Tiểu Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Nghênh Oánh: “Nghe nói kế toán Triệu trong thôn sắp về hưu, hơn nữa bây giờ đang có vài người nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó, trong đó có hoa khôi thôn chúng ta.”
“Vậy à?” Ngón tay Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng chạm vào cằm, cô đang cố nhớ lại xem trong sách có đoạn này hay không, nếu mình tranh giành công việc cùng nữ chính thì phần thắng là nhiều hay ít nhỉ?
Bên kia, Giang Hoài đi vào cổng kí túc xá của nữ thanh niên trí thức, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạnh Nghênh Oánh hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Đến nhìn anh thôi mà, sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?” Mạnh Nghênh Oánh không để ý đến người xung quanh mà đưa tay ra nắm góc áo của hắn, nốt ruồi hình giọt lệ dưới đôi mắt phượng trông đặc biệt bắt mắt, lộ ra vẻ mê người.
“Tốt nhất là lần sau đừng tới đây tìm anh nữa, ảnh hưởng không tốt.” Giang Hoài ngước mắt lên, vô ý thức nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, khi nhìn thấy bóng người xinh đẹp cách đó không xa, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, cơ thể cũng căng thẳng đến nỗi cứng đờ.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, trong lòng ngập tràn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Không có gì, nếu em có gì muốn nói thì vào phòng trước đã.”