“Đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cưới tôi rồi.” Diệp Ngưng Dao không để ý đến động tác nhỏ của anh, đôi mắt hạnh ngập nước của cô khẽ nhấp nháy vài lần.
“Thật ra tôi là một người yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối sẽ không có chuyện vương vấn người cũ đâu, anh có thể yên tâm.”
“...” Phó Thập Đông im lặng không đáp, vờ như không nghe thấy, bước nhanh rời khỏi chỗ thị phi này.
Trước đó đã có vị hôn phu còn nói thích mình? Đúng là trùm nói dối.
Xem ra cô gái thành phố này bị bệnh không nhẹ đâu!
Nhìn anh vội vàng rời đi, Diệp Ngưng Dao khẽ cắn răng, không khỏi tự hỏi hình như mị lực của mình đã mất hết khi xuống dưới trần gian thì phải?!
Nếu không sao anh không phản ứng gì mà lại bỏ chạy như thế?
Cô nói chuyện cũng chân thành lắm mà?
Nghĩ mãi không ra, Diệp Ngưng Dao quyết định học hỏi người khác.
Trở lại nơi ở của thanh niên trí thức, cô kéo Mạc Tiểu Thanh đến chỗ không người rồi hỏi ra nghi vấn của mình.
“Đàn ông ở đây thích kiểu phụ nữ như thế nào?”
Mạc Tiểu Thanh còn tưởng cô muốn hỏi mấy nam thanh niên trí thức ở đây, trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa buôn dưa: “Sao thế? Cô nhìn trúng thanh niên trí thức ở chỗ chúng ta hả? Chỉ là tôi phải cảnh cáo cô trước, ngàn vạn lần không thể thích nhóm trưởng Giang, hắn là đối tượng của hoa khôi thôn này, là người đã có chủ rồi.”
“Cô nói Giang Hoài ấy hả? Tôi không thích anh ta.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Mạc Tiểu Thanh khoa trương vỗ vỗ ngực, lại bổ sung thêm một câu: “Cô đừng có dại mà đi trêu chọc bọn họ.”
Diệp Ngưng Dao có thể cảm nhận được ý tốt của đối phương, vì vậy liền gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Lúc này, trong sân truyền đến một trận tiếng cười, Mạc Tiểu Thanh thuận theo âm thanh nhìn sang, trong mắt lộ ra một tia chán ghét: “Đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, đối tượng của nhóm trưởng Giang tới kìa.”
Diệp Ngưng Dao quay đầu nhìn qua, liền thấy một cô gái mặc váy xanh nổi bật đang đứng trong đám đông.