Người này chính là anh cả của nữ chính trong sách, dù tươi cười nhưng lòng dạ như lang hổ, vận mệnh bi thảm của nguyên chủ cũng liên quan đến gã ta.
Một trận vỗ tay vang lên, cuộc giới thiệu ngắn ngủi cũng đã kết thúc.
“Thanh niên trí thức Diệp, cô lại đây đi.” Mạnh Nghênh Võ vẫy tay với Diệp Ngưng Dao, giới thiệu người bên cạnh cô: “Đây là Giang Hoài, nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức.”
“Nhóm trưởng Giang, chào anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn người đàn ông trước mặt mình, giống hệt như trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn có phong thái trong trẻo tao nhã, nhưng đáng tiếc là người không làm nên chuyện!
“Xin chào.” Giang Hoài chỉ nhàn nhạt chào hỏi, sau đó không nói gì thêm. Mạnh Nghênh Võ nhìn hai người vài lần, cuối cùng cau mày cười nói: “Tôi còn phải đi ra đồng, cậu sắp xếp chỗ ở cho những thanh niên trí thức mới tới đi.”
“Được.”
Nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ rời khỏi đây, Giang Hoài nhìn xung quanh một lượt, thấy hầu hết những thanh niên trí thức kia đều đang bận rộn, hắn tự nhiên tiến đến bên cạnh Diệp Ngưng Dao, trầm giọng hỏi: “Tại sao em cứ một hai phải đến đây vậy?”
Đáy mắt của hắn lóe lên một tia phiền chán, giọng điệu cáu gắt như đang ra lệnh, Diệp Ngưng Dao rất muốn cho hắn hai cái bạt tai để hả giận.
Chẳng qua tính cách của nguyên chủ vốn ôn hòa nên không thể thay đổi quá nhanh, trước mắt cô chỉ có thể ghim chuyện này vào trong lòng.
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là gì của tôi?”
“...” Giang Hoài nghe cô nói vậy liền sửng sốt, đúng là trước đó chính hắn ta đã nói chia tay, hiện tại cũng không có quyền can dự vào việc của cô.
“Tôi biết chỗ ngủ của nữ thanh niên trí thức ở đâu, cho nên anh không cần phải dẫn đường.” Diệp Ngưng Dao cố ý cao giọng, không muốn cùng anh ta nói mấy chuyện vô nghĩa.
Cô vừa mới xuyên tới đây, còn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể này, sức khỏe của nguyên chủ có chút yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng không rảnh đuổi theo hắn để ôn chuyện cũ.
Theo tiếng nói của cô, hai ba thanh niên trí thức đã nhìn về phía bọn họ.