Trích Tinh

Chương 45 (chưa beta)

Edit: Lùn

Ngày thứ tư nằm viện, phóng viên truyền thông và người hâm mộ dưới lầu cuối cùng cũng tan rã hơn phân nửa.

Lily ôm bữa sáng, lén từ cầu thang lên tầng hai, sau đó đi thang máy lên tầng khu nội trú, vào cửa tháo khẩu trang thở hổn hển: "Trời nắng nóng này, tôi lại chạy thêm mấy chuyến nữa có thể sẽ mất thọ. ”

Kỷ Chi Nam khép lại cuốn sách trong tay: "Nếu không cậu cũng cùng nhau nằm viện nghỉ ngơi dưỡng sức? Điều kiện ở đây rất tốt. ”

Lily lắc đầu như một cái trống: "Không, không, thề chết để bảo vệ tự do." ”

Một trận động đất ở vùng núi trung tâm quấy nhiễu hơn phân nửa giới giải trí, "Phúc Giang Sơn" buộc phải ngừng quay, liên lụy vô số nhân viên diễn viên, trong đó có Kỷ Chi Nam và Ninh Lan bị thương, fan của hai người trên mạng náo loạn hết đợt này đến đợt khác, lên vô số đề tài nóng bỏng, cho đến khi hai người đều đăng weibo báo bình an, sự tình mới dần dần yên tĩnh.

May mà hai người đều không bị thương nặng, cổ chân Ninh Lan bị bong gân, Kỷ Chi Nam chỉ bị trầy xước nhẹ, nhập viện là do mưa to và nhiễm trùng vết thương dẫn đến sốt cao, đêm đưa đến bệnh viện đã ý thức không rõ, nằm một đêm mới tỉnh lại.

Ước chừng là rất nhiều năm không phát sốt, một hồi bệnh nặng, Kỷ Chi Nam hiện tại cả người vẫn nhũn ra không có khí lực gì, sau khi Lily đi, tay chân cậu bò xuống giường, ôm bữa sáng đi lên cầu thang, đi lòng vòng một lúc, đi tới một phòng bệnh khác.

Tần Ngụy Vũ im lặng nằm trên giường, đầu và chân bọc đầy gạc, nếu không phải máy kiểm tra bên cạnh chứng minh hắn còn có nhịp tim, thoạt nhìn không khác gì một người không có hô hấp.

Kỷ Chi Nam đứng ở cửa nhìn một lát, mới đi vào ngồi xuống bên giường.

Cậu lấy ra một cái bánh bao và nói, "Này, thức dậy ăn sáng."

Người đàn ông trên giường không phản ứng.

Kỷ Chi Nam cắn một cái thật lớn, lẩm bẩm nói: "Bánh bao thịt à... Nếu không ngày mai mang theo bánh sandwich, anh thích bánh sandwich, phải không? ”

Bác sĩ điều trị tiến vào kiểm tra phòng, thấy Kỷ Chi Nam cũng không ngoài ý muốn, đến bên giường mở mí mắt Tần Ngụy Vũ quan sát một lát, làm xong liền muốn đi.

Kỷ Chi Nam đứng lên giữ chặt bác sĩ: "Vì sao anh ấy còn chưa tỉnh? ”

Bác sĩ điều trị nói: "Phẫu thuật rất thành công, nhưng dù sao cũng là tổn thương não bộ, hơn nữa xương cẳng chân bị nứt, cần thời gian hồi phục, kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ tỉnh lại. ”

Cùng một lý do Kỷ Chi Nam đã nghe liên tục ba buổi sáng, cậu có chút mờ mịt, túm lấy bác sĩ lại hỏi: "Vậy, vậy tôi nên làm gì?"

Bác sĩ rất muốn nói cậu cái gì cũng không cần làm, ngoan ngoãn ở lại là tốt rồi, nhìn thần sắc lo lắng của cậu, lại có chút không đành lòng. Nghe y tá ở quầy lễ tân nói, người nằm ở đây là vì cứu cậu mới như vậy.

"Có thể nói chuyện với hắn." Bác sĩ suy nghĩ một chút, nói, "Không chừng hắn nghe thấy giọng của cậu, sẽ sớm tỉnh lại. ”

Sau khi bác sĩ đi, Kỷ Chi Nam ngồi ngẩn người một hồi lâu. Bảo cậu làm cái khác còn tốt, nói chuyện với Tần Ngụy Vũ, còn là một mình, độ khó này thật sự có chút lớn.

Cậu ở trước mặt Tần Ngụy Vũ từ trước đến nay không có gì để nói, mới đầu là bởi vì thầm mến hắn, thẹn thùng lại muốn mặt mũi, về sau là sợ nói sai khiến hắn xem thường, sau đó hy vọng bị mất sạch, càng thêm không có lời nào để nói.

Kỷ Chi Nam uống vài ngụm nước, bấm bụng rối rắm nửa ngày, liếʍ liếʍ môi vừa định mở miệng, bỗng nhiên lục tục có người đến thăm bệnh. Đầu tiên là Tần Thịnh, hỏi thăm tình trạng của Tần Ngụy Vũ, ngồi mười phút liền rời đi. Tiếp theo là Ngụy Huyên, Tần Ngụy Hải và Tần Ngụy Phong, ba người này là lần đầu tiên Tần Ngụy Vũ nằm viện tới nay đến thăm hắn, bệnh nhân chưa tỉnh, bọn họ ngay cả trang phục cũng lười giả bộ, ứng phó nhiệm vụ xong rồi đi.

Kỷ Chi Nam cắm hoa bọn họ ném xuống vào bình hoa, vừa sửa sang lại vừa nói móc người nằm trên giường: "Nhân duyên thật kém, đều không có bằng hữu đến thăm anh sao? Chậc, ngẫm lại cũng đúng, mỗi ngày đều cứng mặt thối, ngoại trừ tôi cũng không ai chịu nói chuyện với anh. ”

Đang nói, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng gõ vang, Kỷ Chi Nam quay đầu nhìn, đứng trước cửa là một người đàn ông trung niên ăn mặc mộc mạc, xách giỏ trái cây, bộ dáng thập phần câu nệ.

Sau khi xem bệnh nhân, hai người chuyển đến băng ghế ngoài cửa để nói chuyện.

Người đàn ông tự báo trước: "Tôi là Nhạc Tùng, là cậu của Tiểu Vũ. ”

Kỷ Chi Nam nghe vậy sửng sốt, cậu và Tần Ngụy Vũ quen biết nhau hai đời, không chỉ chưa từng thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua mẹ ruột của hắn bên kia còn có thân thích gì, lúc tổ chức hôn lễ cũng không thấy người thân và bạn bè họ "Nhạc" tham dự.

Người đàn ông thấy cậu không nói lời nào, thốt lên: "Nói đến lại xấu hổ, người làm cậu như tôi, vẫn không có chăm sóc tốt cho nó. ”

Kỷ Chi Nam có chút luống cuống, không hiểu vì sao nam nhân lại nói với cậu những lời này.

"Anh ấy còn chưa tỉnh, không bằng..."

Nhạc Tùng nói: "Tôi chính là thừa dịp không có người đến thăm nó, cháu là Tiểu Nam đúng không? Tôi chỉ nói vài câu, nói xong liền đi. ”

Dù sao cũng là trưởng bối, Kỷ Chi Nam đành phải ngồi nghiêm chỉnh, nghe ông tiếp tục nói.

Người đàn ông nắm chặt hai tay, có chút khẩn trương, ấp ủ một lúc lâu mới nói: "Tôi xin lỗi mẹ Tiểu Vũ, cũng chính là chị gái tôi, trước khi đi để tôi chăm sóc nó thật tốt, tôi không làm được. ”

Kỷ Chi Nam biết ông nói "đi", là loại sẽ không bao giờ trở về nữa.

"Khi đó nó còn không gọi Tiểu Vũ, nhưng tính tình cũng mạnh mẽ như bây giờ, sự tình nhận định thì chín con trâu cũng không kéo về được." Nhớ lại quá khứ, ánh mắt nam nhân phiêu xa, cả người chậm rãi thả lỏng, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là kỳ nghỉ đông năm thứ ba, nó đã bảy tuổi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mới học lớp một, tôi lấy kẹo cho nó ăn, nó nhìn đường lại nhìn tôi, không nói một tiếng liền đi, đề phòng nặng hơn bất cứ ai. Tôi cùng nó đến nhà, nó bỏ cặp sách xuống đun nước, giặt quần áo, khi đó không có máy giặt, nó còn nhỏ một mình, đứng trong thùng gỗ giẫm lên chăn và áo bông dày, vừa giẫm vừa cầm sách đang đọc, tất cả âm thanh bên ngoài đều không ảnh hưởng đến nó. ”

"Khi đó tôi còn không biết, bệnh của chị đã nghiêm trọng đến mức thuốc men không thể khống chế, càng không biết, tiền tôi học đại học, tiền xây phòng của chú Hai cách vách, tiền con trai chú Ba cưới vợ, tất cả đều bóc lột từ trên người hai mẹ con."

Trong lòng Kỷ Chi Nam căng thẳng, những chuyện này cậu chưa từng nghe nói qua.

Nhạc Tùng tự giễu cười cười: "Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không? Bộ dáng hiện tại của nó, quả thật rất khó lien7 tưởng cùng nghèo túng lúc đó. Chị tôi năm đó vì giảm bớt gánh nặng trong nhà đi thành phố làm việc, vừa đi chính là sáu năm, lúc trở về mang theo một đứa con trai ba bốn tuổi, tất cả mọi người ở sau lưng chỉ trỏ, trạng thái tinh thần của chị vốn không tốt, cả ngày buồn bã không vui, chờ đến lúc phát hiện đã muộn, xung quanh nàng lại không có người khác chỉ có một đứa con trai, bắt đầu điên cuồng liền xả vào Tiểu Vũ, cái gì cũng mắng, giống tên kia liền đánh. ”

"Những thứ này tôi cũng là sau này mới nghe nói, bốn năm đại học tôi chưa từng về nhà, sau khi tốt nghiệp liền tìm việc làm trong thành phố, ngày lễ tết mới có thể trở về, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Vũ, đều cảm thấy nó càng thêm trầm mặc, khi đó tôi còn tưởng rằng nó có bản tính như thế, không biết nó gặp phải cái gì, nó cũng không nói, mấy năm như một ngày ngày chiếu cố mẹ nó, đi học, chuyện gì khác đều không để vào mắt."

Biểu tình của Nhạc Tùng có vẻ rất thống khổ: "Tôi vẫn nghĩ rằng, nghĩ rằng nó rất tốt. Nếu không phải chị..." Hắn dùng hai tay xoa xoa mặt, gian nan bình phục hô hấp, "Chị đi đột ngột, tôi chạy về ngay cả hài cốt cũng không nhìn thấy. Nghe dì bên cạnh nói, chị gái trước khi chết rất yên tĩnh, không điên chút nào, tìm tôi khắp nơi, miệng hô 'Giúp chị chăm sóc tốt cho nó. ”

"Tiểu Vũ quỳ ở linh đường suốt ba ngày, tôi nghe được mấy năm nay nó sống không dễ dàng, đã chuẩn bị tốt tính toán muốn mang nó ở bên người, nó không chịu, nói muốn đi trong thành tìm cha nó, tôi không muốn nó rơi vào ổ sói, nhốt nó ở nhà, ai ngờ ngày hôm sau trong phòng đã không còn bóng người. Nó cạy cửa sổ, buổi tối không có xe, nó đi mấy chục dặm đường vào thành, chờ tôi tìm tới cửa, nó đã mặc xiêm y sạch sẽ xinh đẹp, trở thành tiểu thiếu gia Tần gia. ”

Ngón tay Kỷ Chi Nam chậm rãi siết chặt, ngực giống như bị rót vào gió lạnh, không ngừng run rẩy.

Câu chuyện này nghe có vẻ như thiên phương dạ đàm, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với tác phong làm việc quả quyết tàn nhẫn của Tần Ngụy Vũ, đây chính là chuyện hắn sẽ làm ra.

"Chuyện sau này cháu hẳn là đều biết, nó đi học, xuất ngoại, sau khi trở về kết hôn với cháu. Những thứ này đều là chính nó viết thư nói cho tôi biết, cháu đừng nhìn tính tình nó lạnh lùng, kỳ thật ai thật lòng đối tốt với nó, cho dù chỉ có một chút, nó đều ghi nhớ ở trong lòng. ”

"Cho nên, cho dù mẹ nó mười mấy năm qua phần lớn thời gian đều không đánh liền mắng nó, nó vẫn nhớ kỹ ân dưỡng dục của nàng, nhớ kỹ nguyện vọng trước kia của nàng, một mình chạy về Tần gia tranh đoạt, cho dù nó căn bản không muốn làm như vậy."

"Khi còn bé là một đám đại nhân ép nó, hiện tại là nó bức mình. Đứa nhỏ này tâm sự quá nặng, lại không muốn lộ ra đối với người khác. Nó a, chưa từng trải qua một ngày yên bình. ”

Kỷ Chi Nam không đợi đến ngày mai, buổi chiều liền bảo Lily mua bánh sandwich.

"Còn cá ngừ thì sao? Tôi nhớ lần cuối cùng anh ăn cái này phải không? "Kỷ Chi Nam mở bao bì ra, đem bánh sandwich đặt ở bên cạnh Tần Ngụy Vũ lắc lư một vòng, "Ừm, còn rất thơm, trước tiên tôi thay anh nếm thử? ”

Người đàn ông trên giường không phản ứng.

Kỷ Chi Nam cũng không còn hứng thú, ngồi ở bên giường ngẩn người, lời Nhạc Tùng nói lại bất thình lình xoay quanh trong đầu.

"Nó nha, cũng chỉ đối xử với cháu không giống, trước khi hai người kết hôn nó viết thư cho tôi, trong từng dòng chữ đều lộ ra một cỗ cao hứng, mấy năm nay tôi vẫn là lần đầu tiên thấy nó như vậy, có dáng vẻ của người trẻ tuổi tuổi như nó."

"Thoạt nhìn nó thành thục ổn trọng, nhưng nhiều năm như vậy cơ hồ không quan tâm gì, cũng không hiểu nên trả lại cho người khác như thế nào, nếu như lúc trước nó làm chuyện ngu ngốc gì, cháu không cần so đo với nó, cho nó thêm chút thời gian, được không?"

Kỷ Chi Nam nhớ tới đêm ngủ chung giường trong khách sạn điện ảnh, Tần Ngụy Vũ ở bên tai cậu nói: "Cho tôi thêm một chút thời gian. ”

Nhiệt độ trên người còn chưa hoàn toàn phai nhạt, Kỷ Chi Nam mệt mỏi đặt bánh sandwich lên bàn, vùi đầu nằm sấp bên giường, hai má dán cánh tay, nhìn bàn tay Tần Ngụy Vũ ngang ngang trước mặt, ngón tay thon dài có mấy vết thương đan xen, không biết là lúc nâng bàn đυ.ng phải, hay là...

Trên người có nhiều vết thương hơn, Kỷ Chi Nam không dám nghĩ tiếp.

Cậu sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tần Ngụy Vũ, nhẹ nhàng thổi một hơi ở đầu ngón tay hắn, nheo mắt lại ngây ngô nghĩ, nếu hôm nay anh tỉnh lại, tôi sẽ đáp ứng anh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác mu bàn tay phủ lên một tầng ấm áp, Kỷ Chi Nam tỉnh lại trong tiếng ồn ào, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tần Ngụy Vũ.

Kỷ Chi Nam nháy mắt vài cái, thẳng đến hốc mắt chua xót, nhìn thấy xung quanh có bác sĩ và y tá bận rộn, mới dám xác nhận hắn thật sự tỉnh.

Tần Ngụy Vũ giống như ở trong mưa nhéo nhéo tay Kỷ Chi Nam, so với bất kỳ lần nào trước đều dùng sức hơn.

Bác sĩ kiểm tra xong chuẩn bị rời đi, Tần Ngụy Vũ dùng tay kia tháo mặt nạ dưỡng khí, suy yếu nói: "Em ấy đang sốt. ”

Giọng nói vốn trầm thấp dễ nghe lúc này giống như bị cát đá mài qua, Kỷ Chi Nam nhíu mày ngăn hắn nói chuyện, sau khi cho hắn uống vài ngụm nước, y tá bên kia đã chuẩn bị xong kim tiêm.

Kỷ Chi Nam nhất thời đenmặt, đứng lên muốn chuồn mất, Tần Ngụy Vũ nắm lấy tay cậu không buông.

"Phiền ngài nhẹ một chút, em ấy sợ đau." Tần Ngụy Vũ nói với y tá.

Tiểu y tá mím môi cười trộm.

Mặc dù biết bệnh viện tư nhân này có tính bảo mật cực cao, Kỷ Chi Nam vẫn cảm thấy mình anh minh tận hủy, sợ chuyện tiêm phải truyền ra ngoài, nhất định sẽ mất mặt.

Năm phút sau, Kỷ đại minh tinh đến chăm sóc người lại được chăm sóc ngược lại nằm trên giường gấp mà y tá nhỏ mang tới, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần.

Giường gấp nằm sát giường bệnh, hai người tay nắm chung một chỗ chưa từng buông ra, Tần Ngụy Vũ không coi ai ra gì, Kỷ Chi Nam lại không chịu nổi.

Nếu cậu thật sự muốn tránh thoát cũng không phải làm không được, Tần Ngụy Vũ hiện giờ thân thể không bằng trước, nằm ở trên giường còn không phải mặc người chém gϊếŧ sao?

Nhưng cậu không muốn buông ra.

Thôi, ngày làm một việc thiện, theo hắn một lát đi.

Kỷ Chi Nam nhắm mắt buồn ngủ.

"Em có sợ không?" Một lát sau, tên trên giường bên cạnh đột nhiên nói chuyện, giọng đè xuống rất thấp, phảng phất như đang lẩm bẩm.

Kỷ Chi Nam không mở mắt, đang suy nghĩ hắn là có ý gì, Tần Ngụy Vũ lại nói: "Tôi sợ... Tôi sợ chết rồi. ”

Con ngươi đảo quanh mí mắt, Kỷ Chi Nam có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong, muốn biết kế tiếp hắn sẽ nói cái gì.

Tần Ngụy Vũ chỉ càng nắm chặt tay câut.

Khi Dương Kha gõ cửa tiến vào, nhìn thấy chính là cảnh hai người sóng vai, đầu kề đầu nằm cùng một chỗ, đều mặc quần áo bệnh nhân, giống như một đôi uyên ương gặp nạn.

Kỷ Chi Nam ngủ nông, nghe thấy tiếng liền tỉnh, trước tiên đặt ngón trỏ lên môi "Suỵt" một tiếng.

Tần Ngụy Vũ vừa khôi phục ý thức không lâu, cần tĩnh dưỡng, cậu cẩn thận rút tay ra, đứng dậy xuống giường, ý bảo Dương Kha đi ra ngoài nói chuyện.

Trong ấn tượng của Dương Kha, con trai bà thích cười cũng thích khóc, hỉ nộ ái ố đều bày ra trên mặt, ngoài ý muốn nhất chính là cách nhiều năm như vậy gặp lại nhau, biểu tình của cậu khi đối mặt với mình thế nhưng một tia gợn sóng cũng không có.

Kỷ Chi Nam cũng không nghĩ tới mình lại bình tĩnh như vậy, đại khái là hiện tại có người và chuyện khiến cậu vướng bận hơn, sự chú ý của cậu có hạn, những thứ khác có vẻ không quá trọng yếu.

"Mấy ngày trước biểu diễn ở thành phố S, hôm nay mới trở về." Dương Kha giải thích trước.

Kỷ Chi Nam gật đầu, chủ động nói tình huống của Tần Ngụy Vũ, Dương Kha lại hỏi cậu thế nào, vừa hỏi vừa đưa tay kéo cánh tay cậu, Kỷ Chi Nam theo bản năng trốn về phía sau, Dương Kha sờ trúngkhoảng không, lúng túng thu tay về.

"Tôi không có việc gì, anh ấy cứu tôi, ở lại chỗ này là vì chiếu cố anh ấy." Kỷ Chi Nam rũ mắt nói.

Tầm mắt của cậu vừa vặn rơi vào trên tay Dương Kha, bàn tay quen chơi đàn dương cầm thon dài ngọc nộn, viền móng tay được cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề, giống như trước kia.

Năm tháng cơ hồ không lưu lại dấu vết trên người nữ nhân này, người tiêu sái tự do, không bị trói buộc đại khái đều là như vậy, sẽ không dễ dàng già đi.

Mấy năm nay cậu vô số lần tưởng tượng qua, nếu như mẹ trở về, cậu muốn hỏi bà năm đó vì sao lại bỏ lại cậu? Bỏ lại thì thôi, vì sao phải bịa ra một lời nói dối để lừa gạt cậu?

Khi còn bé, cậu không hiểu chuyện, thích khóc lóc thích nháo, nhưng cậu biết mẹ ở trong tứ hợp viện nho nhỏ kia có bao nhiêu bất hạnh, giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg sắt. Nếu năm đó bà thẳng thắn nói —— mẹ muốn vui vẻ, cậu chưa chắc sẽ không đáp ứng.

Cậu yêu bà như vậy, sao có thể nỡ nhìn ba không vui.

"Mẹ đã xem phim truyền hình con đóng, thật hay." Dương Vy nói.

Kỷ Chi Nam cười cười, không biết nên đáp lại sự tán thưởng mang theo ý tứ lấy lòng như thế nào.

"Sau này có tính toán gì?" Dương Vy hỏi.

Kỷ Chi Nam mê mang nói: "Tính toán? ”

"Ừm, tiếp tục đóng phim? Mẹ biết một số đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, có thể giúp con làm cầu nối. Ngoài ra, mẹ nghe nói con không muốn kết hôn với nó và muốn rời bỏ nó, mẹ có thể giúp con. ”

Kỷ Chi Nam ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bà.

Dương Kha trực tiếp giải đáp nghi hoặc của cậu: "Tần Ngụy Vũ nói cho tôi biết, con kết hôn với nókhông phải là tự nguyện, nó còn nói..."

Trong phòng bệnh phía sau đột nhiên truyền đến một trận lộn xộn, Kỷ Chi Nam đầu tiên sửng sốt, sau đó vội vàng xoay người mở cửa.

Chỉ thấy Tần Ngụy Vũ vừa mới nằm trên giường ngủ chật vật quỳ xuống đất, bình nước muối treo phía trên bị kéo đến lung tung, đồ đạc trên bàn bên giường tất cả đều nằm rải rác trên mặt đất, ly thủy tinh vỡ vụn.

"Anh làm gì vậy?" Kỷ Chi Nam hai mắt trợn tròn, tiến lên đỡ hắn, đến gần mới nhìn thấy Tần Ngụy Vũ rút kim trên tay trái ra, máu đang theo mu bàn tay chảy vào kẽ ngón tay, đỏ tươi chói mắt, đồ rơi đầy đất hiển nhiên cũng là bởi vì động tác thô bạo của hắn tạo thành.

Cả trái tim Kỷ Chi Nam đều dâng lên cổ họng, bối rối trách cứ nói: "Muốn uống nước hay là đi vệ sinh, gọi một tiếng không phải là tốt rồi sao? Tôi ở ngay bên ngoài. ”

Chân bị thương của Tần Ngụy Vũ bị đè ở phía dưới, Kỷ Chi Nam thấy hắn run rẩy dữ dội, cho rằng hắn đau, vội vàng ấn chuông gọi ở đầu giường, tay vừa nâng lên, đã bị Tần Ngụy Vũ bắt được, không phân biệt mà gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Hắn vừa mới tỉnh lại từ cơn ác mộng hắc ám lạnh như băng, nhìn thấy trong tay trống rỗng, còn tưởng rằng ông trời đang đùa giỡn với hắn, lại đánh hắn trở về nguyên hình.

Hắn thực sự sợ hãi.

Kỷ Chi Nam cảm giác tay sắp bị bóp nát, nghĩ thầm vị trọng thương này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy?

Tần Ngụy Vũ thở hổn hển, hốc mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm cậu như mất hồn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Kỷ Chi Nam tiến lại gần nghe.

"Tiểu Tinh đừng đi, đừng đi. Tiểu Tinh đừng đi..."

Lặp đi lặp lại câu này.

Những lời này phảng phất như một kích đập trọng chùy trên băng sơn, trước đó kéo dài mấy tháng xuân ấm hoa nở rộ, rốt cục rơi xuống giữa núi tuyết đọng, làm cho người ta có thể nhìn thấy bộ dáng chân thật bị che giấu hồi lâu.

Nước mắt Kỷ Chi Nam muốn tuôn trào, cậu hít sâu một hơi, nén nước mắt tràn lên lui về.

Thật vất vả mới thả lỏng biểu tình, lại có chút muốn cười, may mắn nói chuyện với mẹ không cho hắn nghe thấy.

Ai có thể nghĩ đến, dùng sức một mình tuyên chiến toàn bộ Tần gia, tên gia hỏa này nhìn như không gì không làm được, ngay cả chết cũng không sợ, cư nhiên sẽ giống như một tiểu hài tử ngồi trên mặt đất, bá đạo lại bất lực nắm lấy cậu không chịu buông tay, chỉ vì sợ cậu rời đi.

Kỷ Chi Nam siết chặt ngón tay, nắm tay Tần Ngụy Vũ.

Hắn làm sao không sợ chứ.