Edit: Lùn
Bước vào cuối tháng 5, mưa liên tục, đoàn làm phim thường xuyên buộc phải ngừng làm việc. Mưa nhỏ còn có thể miễn cưỡng quay, mưa lớn, tầm nhìn trên núi trở nên thấp, không quay được gì.
Đạo diễn có tầm nhìn xa trông rộng, cảnh quay quan trọng đã hoàn thành, phần còn lại rất nhỏ, chỉ cần không phải mưa to liên tục, thừa dịp mưa ngừng gấp gáp chạy, giữa tháng sáu vô luận như thế nào cũng có thể quay xong.
Các diễn viên đột nhiên nhàn rỗi không có gì để làm, trời mưa đường núi trơn trượt, không ai dám chạy xuống chân núi vào thời điểm này. Không biết là ai dựng một cái lều mưa đơn giản dưới trạm phát di động, một đám người ngồi ở chỗ đó uống trà chơi điện thoại di động, nói chuyện trên trời nói đất, trải qua những ngày nhàn nhã nhất từ khi bắt đầu quay đến nay.
Buổi chiều hôm đó lại mưa, Kỷ Chi Nam ở trong phòng xem kịch bản, đến buổi chiều khi sắc trời dần tối mới che ô đi về phía trạm phát di động.
Quách Hạo ngồi ở bên trong vẫy tay với cậu: "Bên này, để lại chỗ cho cậu! "
Tất cả mọi người cúi đầu chơi điện thoại di động, Kỷ Chi Nam xuyên qua đám người chen vào, cảm giác mình tiến vào một tổ chức thần bí nào đó.
"Các anh đều chơi một trò sao?" Trong hoàn cảnh này, Kỷ Chi Nam theo bản năng hạ thấp giọng hỏi.
Quách Hạo: "Vừa rồi còn đánh bài, đánh mệt lúc này mới yên tĩnh một lát. "
Kỷ Chi Nam gật đầu, mở điện thoại di động lên bắt đầu kết nối mạng.
Tuy nói ở bên cạnh trạm phát di động, nhưng ngày mưa ảnh hưởng đến tín hiệu, mạng vẫn đứt quãng, thật vất vả mới vào được WeChat, muốn thử tín hiệu như thế nào, mở hộp thoại Tần Ngụy Vũ gửi biểu tình qua, hình tròn xoay vài vòng, biểu hiện gửi thành công.
Năm phút sau nhận được câu trả lời của Tần Ngụy Vũ: [Người thật? 】
Kỷ Chi Nam: [Nếu không thì là ai?]
QY: [Em có thể truy cập Internet?) 】
Kỷ Chi Nam: [Ừm, một lúc ngắn]
Lần này đợi hơn mười phút cũng không nhận được hồi âm, Kỷ Chi Nam cho rằng mạng bị ngắt kết nối, lại gửi một câu thử xem: [Anh đang bận sao? 】
Tần Ngụy Vũ bên kia quả thật đang bận.
Tần gia náo loạn long trời lở đất, nhị ca Tần Ngụy Phong gần đây đột nhiên thông suốt, muốn nhúng tay vào việc làm ăn trong nhà, hoa ngôn xảo ngữ nói cha đem bất động sản Hoa Thịnh, công ty con số một số hai phía dưới tập đoàn Tần thị giao cho anh ta quản lý, đối với việc này đại ca Tần Ngụy Hải rất có tiếng nói, cho rằng Tần Ngụy Phong khó đảm đương nhiệm vụ này, mẹ Ngụy Huyên lại toàn lực ủng hộ, giúp con trai thứ hai nói không ít lời tốt.
Đối với bà ta mà nói, con trai lớn hay là con trai thứ hai không có gì khác biệt, Tần gia cuối cùng không nên rơi vào trên đầu lão tam Tần Ngụy Vũ là được.
Đáng tiếc Tần Ngụy Phong tiếp nhận Hoa Thịnh không bao lâu, bộ phận tài chính bên kia liền bùng nổ tài chính thiếu hụt, một công ty lớn như vậy lại lưu lạc đến tình trạng giằng co, khó có thể vận hành bình thường, Tần lão gia tử đập bàn, Tần Ngụy Phong bại gia tử hôm đó đã bị bắt trở về quỳ gối ở linh đường, còn chết không hối cải, ngẩng đầu hợp lý nói mình cầm tiền đi đầu tư, sang năm có thể tăng lên hai trăm phần trăm lợi nhuận, khiến Tần Thịnh tức giận đến lông mày dựng thẳng, môi run rẩy nửa ngày cũng không nói ra lời.
Lúc này Tần Ngụy Hải lập tức đứng ra, nói nguyện ý tiếp nhận Hoa Thịnh, chỉ cần cha hỗ trợ xoay vòng vốn là được. Thái độ bức thiết, phảng phất nghẹn lâu như vậy đang chờ giờ khắc này.
Ai ngờ Tần Ngụy Phong không biết uống nhầm thuốc gì, đột nhiên nhảy dựng lên với đại ca, mắng hắn ta tiểu nhân dối trá, ngoài mặt giả bộ làm con trai hiếu thuận, hơn ai hết đều âm thầm mong lão gia tử chết sớm một chút, đến phiên hắn ta kế thừa gia nghiệp.
Hai huynh đệ ruột cãi nhau không thể giải thích, Tần Thịnh ôm ngực té xỉu tại chỗ, đưa đến bệnh viện nửa ngày mới tỉnh lại, tỉnh lại liền nhìn thấy tiểu nhi tử Tần Ngụy Vũ ở trước giường bệnh hầu hạ, mọi việc không qua tay với người khác, mặc cho vất vả. Chờ thân thể khá hơn một chút, Tần Thịnh lập tức gọi điện thoại cho thư ký, đem Hoa Thịnh cùng hai công ty con khác trực tiếp chuyển đến dưới danh nghĩa Tần Ngụy Vũ.
Lúc Tần Ngụy Vũ nhận được tin tức của Kỷ Chi Nam, đang đi cùng lãnh đạo thị sát công ty mới tiếp nhận, buổi chiều tạm thời mở cuộc họp khẩn cấp, hắn muốn nhanh chóng đưa công ty đi vào quỹ đạo.
Bề ngoài thoạt nhìn Tần Ngụy Vũ là nghiêng ngả nhặt được một cái lỗ rò rỉ, trên thực tế chỉ có chính hắn biết, trên trời sẽ không rớt bánh, vận may sẽ không trống rỗng hàng lâm. Đương nhiên hắn cũng không làm động tác gì lớn, tính tình những người này hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ cần trợ giúp động ngón tay ở sau lưng, sự tình liền hướng về phương hướng hắn mong muốn mà phát triển, hắn không cần lên tiếng, ngồi chờ ngư ông đắc lợi là được.
Kiếp trước nắm được Hoa Thịnh là một năm sau, hiện giờ giải quyết trước, Tần Ngụy Vũ cũng không có quá nhiều vui sướиɠ.
Những thứ này đều nằm trong tay hắn, đối với hắn mà nói, bất quá là có thêm một khối đá tảng nặng nề.
Bất đồng chính là, kiếp trước hắn trăm phương nghìn kế lấy được những thứ này, là xuất phát từ tư tâm, là dụng tâm khác. Mà đời này mục đích của hắn chỉ có một, chính là bảo vệ tốt người kia, để cho cậu ở dưới cánh chim của mình, không còn bị thương tổn gì nữa.
Mãi đến khi trời tối mới nhận được câu trả lời của Tần Ngụy Vũ: [Buổi chiều bận, còn có thể nhận được không? 】
Kỷ Chi Nam bĩu môi, ôm điện thoại trả lời: [Không nhận được]
Tần Ngụy Vũ vừa từ phòng họp đi ra, thấy tiểu tử kia như giận dỗi trả lời liền mỉm cười, mở ra gửi yêu cầu trò chuyện video.
Kỷ Chi Nam bên kia lúc này tín hiệu cực tốt, tiếng chuông điện thoại video đột ngột vang lên, người xung quanh đồng loạt nhìn qua, cậu cuống quít nhấn tắt, chột dạ nói: "Người nhà, người nhà..."
Quay lại liền đem một trận văn tự pháo kích Tần Ngụy Vũ, Tần Ngụy Vũ dỗ dành nửa ngày mới trấn an người lại.
QY: [ có muốn trở lại để nghỉ ngơi vài ngày không?. 】
Kỷ Chi Nam nhìn tin nhắn này, do dự một chút, trả lời: "Vẫn là chờ quay xong đi, chỉ còn nửa tháng nữa!"
QY: [Ok, tôi sẽ đón em]
Cuối xuân đầu hè, trong không khí bốc hơi nóng, Kỷ Chi Nam dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ dòng chữ này, đầu ngón tay hình như cũng bị dính lại, tham luyến ấm áp, luyến tiếc buông ra.
Ngày hôm sau mưa thu mây tan, thời tiết sáng sủa, ý chí chiến đấu của đạo diễn nhen nhóm, sáng sớm cầm loa lớn ở trước nhà dân hét lên. Mọi người nghỉ ngơi mấy ngày, mất đi cảm giác cấp bách, đều uể oải như hút cần sa, mỗi người một tách cà phê xuống bụng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần lao vào công việc.
Hôm nay Kỷ Chi Nam muốn quay tình tiết cậu bắn cung và đua ngựa, khi cậu và Quách Hạo cùng nhau đến, Ninh Lan đã ở đó, vây quanh đạo diễn bưng trà rót nước ân cần, thấy bọn họ đến cười tủm tỉm chào hỏi: "Đại ca nhị ca, hôm nay tiểu đệ cũng sẽ không nhường các ngươi nha! "
Đại ca Quách Hạo cùng cậu ta đùa giỡn vài câu, nhị ca Kỷ Chi Nam không có hứng thú này, trực tiếp vòng ra phía sau thay quần áo trang điểm.
Một lát sau Quách Hạo cũng tiến vào, hỏi: "Cậu và Ninh Lan náo loạn mâu thuẫn? "
Kỷ Chi Nam cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động không có tín hiệu, mở màn hình lại tắt, lặp đi lặp lại như thế: "Không có a. "
"Sao tôi cảm thấy hai người các cậu gần đây..."
Kỷ Chi Nam đặt điện thoại di động lên bàn: "Không có chuyện gì, đại ca ngài đừng bận tâm. "
Quách Hạo còn muốn hỏi lại, Kỷ Chi Nam đứng lên vừa sửa sang lại vạt áo vừa đi ra ngoài: Tôi đi ra ngoài luyện tập trước, đại ca nhanh đuổi theo. "
Đạo cụ bên ngoài đã bày xong, năm tấm bia đứng cách bảy tám mươi thước, Kỷ Chi Nam cầm lấy một cái cung định thử một lần. Vì biểu diễn hiệu quả chân thực, tổ đạo cụ đem dây cung thả tương đối lỏng, mặc dù như vậy, Kỷ Chi Nam lần đầu tiên kéo cung ra, liền "phanh" một tiếng kéo đứt dây cung.
Tiểu ca tổ đạo cụ ở bên cạnh sửa sang lại cung tiễn nghe tiếng mà đến, trong miệng nghi hoặc nói thầm: "Chất lượng kém như vậy? Chờ đã, tôi sẽ lấy nó xem lại."
Tiểu ca đi xa, Kỷ Chi Nam nhìn bàn tay còn đang run rẩy tê dại, mí mắt lại giựt điên cuồng.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, không khí trong lành trên núi sau cơn mưa gió, bầu trời xanh như rửa, bên tai chim chóc líu lo, rõ ràng là một thời tiết tốt khó có được, nhưng cậu luôn cảm thấy hôm nay có chuyện muốn phát sinh.
Và đó không phải là một điều tốt.
Diễn viên lục tục đến đông đủ, quay phim tiến vào đếm ngược chuẩn bị, Kỷ Chi Nam còn đang hồi tưởng lại kiếp trước lúc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ rõ đoàn làm phim "Phúc Giang Sơn" ước chừng cũng quay ngoại cảnh vào thời điểm này, mưa liên miên cùng không khí ẩm ướt trùng khớp với tình cảnh mấy ngày trước, nhưng mà khi đó tâm tư của cậu hoàn toàn không ở trên quay phim, ấn tượng đối với đoạn ký ức này rất nhạt, quả thực không nghĩ ra có chuyện gì đặc biệt.
Bên này đạo diễn nói hai ba câu xong, camera bên kia đã sẵn sàng, Kỷ Chi Nam cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng, ép buộc mình phải nhập vai.
Thủ đô cách đó hơn một ngàn km, Tần Ngụy Vũ nâng tầm mắt từ đống tài liệu lên, xuyên qua cửa sổ sát đất của văn phòng nhìn ra ngoài.
Tòa nhà Hoa Thịnh nằm ở vị trí đắc địa ở trung tâm thành phố, văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng cao nhất, Tần Ngụy Vũ đi tới cửa sổ nhìn xuống dưới chân xe cộ ùn ùn, cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Kỷ Chi Nam.
"Thực xin lỗi, điện thoại bạn gọi tạm thời không thể kết nối, xin gọi lại sau."
Giọng nữ máy móc không chút tình cảm từ trong ống nghe truyền ra, hắn mím khóe miệng, trong mắt xẹt qua một tia lo âu không dễ phát hiện.
Buổi trưa nghỉ ngơi lại gọi một lần nữa, vẫn không cách nào bắt máy, đêm qua Kỷ Chi Nam trong điện thoại nói hôm nay sẽ đi xa một chút trên bình nguyên quay bắn cung, bên kia tín hiệu không tốt.
Nhưng Tần Ngụy Vũ vẫn lo lắng. Hắn mở lịch ra cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước Kỷ Chi Nam đang làm cái gì?
Mỗi khi đến thời điểm này, hắn đều vô cùng hối hận kiếp trước mình quan tâm tiểu tử kia quá ít, ký ức lưu lại trong đầu về cậu chỉ có một chút, căn bản không cách nào xâu chuỗi lại suy đoán.
Đang nghĩ, có điện thoại gọi tới, là cha Tần Thịnh, hỏi hắn có trở về ăn cơm hay không.
Từ sau lần trước huynh đệ Tần gia nội loạn, Ngoài miệng Tần Thịnh không nói, hành động lại rõ ràng càng thêm coi trọng đứa con trai nhỏ, đem mấy công ty đầu tàu của tập đoàn Tần thị chuyển đến danh nghĩa hắn do hắn phụ trách, trong cuộc sống cũng biểu hiện ra sự quan tâm của cha đối với con trai.
Lúc Tần Ngụy Vũ vừa về nước, kỳ thật ông ta còn không yên tâm giữ hắn lại bên cạnh. Đứa nhỏ này trước 15 tuổi đều ở nông thôn cùng mẹ hắn sinh hoạt, tình huống mẹ hắn lại đặc thù, mấy năm đó Tần Thịnh năm bữa đều sai người đưa tiền về nông thôn, chính mình lại không muốn nhìn một cái, ông ta không thiếu con trai , nhất là con trai nữ nhân như vậy sinh ra.
Ai ngờ sau này biến cố xảy ra, nữ nhân ở nông thôn kia đã chết, lúc ấy còn chưa phải Tần Ngụy Vũ không để ý cậu ruột phản đối, dứt khoát quyết định đến nhận cha.
Tần Thịnh vĩnh viễn cũng không quên được, trong nháy mắt mở cửa nhà ra, đôi mắt ngăm đen lạnh như băng kia nhìn mình, bên trong vừa không có chờ mong, cũng không có oán hận, lại không hiểu sao làm cho ông ta toàn thân thấy lạnh. Cho nên sau đó ông ta nghe vợ Ngụy Huyên nói, không thân cận đứa con trai này, để hắn đi nước ngoài tự sinh tự diệt, để cho hắn tiến vào tập đoàn, lại không cho hắn thực quyền.
Nhưng mà sau đó Tần Ngụy Vũ thay đổi, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Hắn nghiêm túc với công việc, cũng không bởi vì đối đãi không công bằng mà có chút oán khí, cũng sẽ không giống như anh cả anh hai của hắn vì gia sản trong sáng âm thầm tranh đến đầu vỡ máu chảy. Ngụy Huyên cố ý vô tình an bài cho hắn xem mắt thiên kim thế gia, hắn cũng uyển chuyển từ chối, tỏ vẻ trước tiên giới thiệu cho hai vị huynh trưởng của mình, hắn không vội.
Nhất là sau trận tai nạn cuối năm ngoái, Tần Ngụy Vũ chủ động đề nghị kết hôn với Kỷ gia, nói thật lòng thích con trai út của Kỷ gia. Tần Thịnh kinh ngạc, nghĩ đến trong tay đang cùng Kỷ gia có một dự án hợp tác, vì thế thuận nước đẩy thuyền đồng ý hôn sự này.
Rõ ràng có đối tượng kết hôn tốt hơn, càng có thêm trợ lực, hắn hết lần này tới lần khác muốn chọn Kỷ Chi Nam, từ trước khi kết hôn tự mình chuẩn bị, sính lễ phong phú hơn, cũng đủ để thấy hắn để ý Kỷ Chi Nam, ngoại trừ thật lòng thích, Tần Thịnh nghĩ không ra nguyên nhân khác.
Sau khi kết hôn, Tần Ngụy Vũ trở nên thành thục ổn trọng hơn, nhuệ khí trên người cũng giảm đi không ít, đem tinh lực ngoài công việc đều đặt ở trên lão bà. Như vậy không tranh không cướp, con trai chuyên chú trong gia đình, càng hợp tâm ý Tần Thịnh, làm cho ông ta cảm thấy an tâm.
"Hôm nay dì trong nhà làm canh sườn, ta nhớ hồi nhỏ con thích uống món này nhất." Tần Thịnh bày ra trạng thái từ phụ.
Tần Ngụy Vũ trên tay vuốt ve mép lịch, ở trong lòng cười lạnh, khi còn bé? Khi còn bé tôi ngay cả phụ thân ngài bộ dáng gì cũng không biết.
"Được, bên này còn có một cuộc họp, buổi tối con về sớm một chút." Tần Ngụy Vũ lại lật lịch ra sau một trang, chính là hôm nay, "Buổi chiều nên tái khám, có muốn con dẫn ngài đi không? "
"Không cần, tài xế và lão Lưu đều ở đây, con không cần lo lắng."
Tần Ngụy Vũ đáp lại, không yên lòng diễn một lát tình cảm cha con, ánh mắt đưa đến chữ nhỏ phía dưới lịch, đột nhiên dừng lại, giọng nói xa xôi của Kỷ Chi Nam mơ hồ bay tới, bất ngờ chui vào lỗ tai ——
"Mau cho em xem hoàng lịch, hôm nay có phải kiêng xuất hành hay không? ...... Lúc em đi đến cổng bệnh viện, em đã vấp ngã và suýt chết trước mặt bố anh. "
Tần Ngụy Vũ trong nháy mắt sắc mặt tái mét, vội vàng cúp điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại.
Điện thoại của Kỷ Chi Nam vẫn không thể kết nối, trợ lý Tiểu Ngô đóng quân dưới chân núi cũng không liên lạc được.
"Giúp tôi đặt vé máy bay đến thành phố H, muốn chuyến bay gần nhất." Tần Ngụy Vũ dặn dò trợ lý bên ngoài văn phòng, liền sải bước ra khỏi công ty, lái xe đến sân bay.
Trên đường còn không ngừng gọi điện thoại, nhưng đầu kia ngoại trừ âm thanh bận cùng không cách nào kết nối, gì cũng không nghe thấy.
Tay Tần Ngụy Vũ nắm vô lăng dần dần siết chặt, từ trước đến nay hắn luôn bình tĩnh tự kiềm chế, dưới tình huống như vậy vẫn rối loạn, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, máu chảy ở bên trong.
Hắn mới nhớ ra, kiếp trước lúc này, Kỷ Chi Nam căn bản không ở đoàn làm phim quay phim, mà là thừa dịp trời mưa xin nghỉ phép về nhà.
Tần Thịnh tái khám là Kỷ Chi Nam chủ động đề nghị đi cùng, trên đường không cẩn thận ngã xuống đυ.ng đầu, buổi tối bĩu môi ở trước mặt hắn bán thảm. Mà khi đó hắn chỉ nghĩ đến Hoa Thịnh, không thể lấy được công ty này trong lòng rất phiền, hơn nữa khinh thường với hành vi của Kỷ Chi Nam vội vàng lấy lòng cha mình, cũng không thèm liếc mắt nhìn miệng vết thương kia một cái, tùy tiện qua loa vài câu, liền đem mình nhốt vào thư phòng.
Mãi đến ngày hôm sau, Tần Ngụy Vũ mới từ trong miệng trợ lý biết được, ngay vào buổi tối hôm cha tái khám, vùng núi nơi "Phúc Giang Sơn" quay phim xảy ra động đất, cấp độ chấn động cụ thể đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ là tiêu đề nóng cùng trình độ tin tức CCTV, nhân viên trên dưới công ty đều đang nghị luận.
Lúc ấy hắn cũng không để chuyện này trong lòng, buổi tối vẫn bận rộn đến khuya ở công ty, lúc trở về Kỷ Chi Nam đã ngủ, mãi cho đến khi cậu trở về đoàn làm phim lần nữa, hai người đều không trao đổi về đề tài này.
Mỗi ngày hắn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, đoạn tập phim nho nhỏ này rất nhanh bị ném ra sau đầu, theo thời gian trôi qua, cái gì cũng không lưu lại.
Hiện tại Tần Ngụy Vũ chỉ cảm thấy may mắn, may mắn còn có thể nhớ kỷ Chi Nam nói qua câu này làm nũng.
Hắn nhìn thoáng qua thời gian, sau đó đạp mạnh chân ga, liều lĩnh vượt xe về phía trước.
Sống lại một lần thật vất vả mới tìm được bảo bối, cũng không thể làm mất.