Trích Tinh

Chương 38 (chưa beta)

Edit: Lùn

Lúc này nên trả lời thế nào?

"Tôi không phiền" hay "Anh đang nói gì vậy?".

Môi Kỷ Chi Nam mấp máy vài cái, dừng lại vài giây mới nói: "Anh nghĩ nhiều rồi. "

Kiếp trước câut vốn tưởng rằng hai người này chỉ là quan hệ bạn tốt, chậm chạp đến cuối cùng mới thấy không thích hợp.

Cho nên dưới tình huống cái gì cũng biết cùng đương sự "đối đầu", đây vẫn là lần đầu tiên phá lệ.

"Thật sao?" Tần Ngụy Vũ không xác định hỏi.

"Ừm." Kỷ Chi Nam gật đầu, giống như đang khẩn cấp chứng minh khẳng định của mình, " Hai người là bạn bè nhiều năm như vậy, không nên tùy tiện nói cái gì không qua lại linh tinh. "

Tần Ngụy Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, Kỷ Chi Nam lại chuyển ánh mắt trở về ngoài cửa sổ, thần sắc lạnh nhạt.

Điều tiểu gia hỏa này không giống kiếp trước nhất, chính là cậu hiện tại luôn muốn hết sức thu liễm cảm xúc của mình, đáng tiếc hiệu quả rất ít, Tần Ngụy Vũ đã từ cái nắm tay vô ý thức của cậu nhìn ra nội tâm của cậu cũng không bình tĩnh như bề ngoài.

"Em có thể tin tưởng tôi." Tần Ngụy Vũ nói, "Nếu tôi nói, nhất định sẽ làm được. "

Tay Kỷ Chi Nam lại siết chặt, rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Lái xe đến nửa đường, Kỷ Chi Nam nói muốn đến thăm Phương lão tiên sinh chỉ dẫn mình đóng phim, bảo Tần Ngụy Vũ để cậu ở ven đường, Tần Ngụy Vũ đương nhiên không đáp ứng, hỏi địa chỉ, tự mình đưa người qua.

Đi thăm thầy giáo cũng không thể đi tay không, lúc đi ngang qua siêu thị Kỷ Chi Nam yêu cầu xuống xe, sau khi đi vào đi dạo quanh trước kệ vài vòng, vừa nhìn bảng thành phần dinh dưỡng vừa xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, không quyết định được.

Tần Ngụy Vũ lúc trước không biết cậu đến siêu thị để mua quà tặng, vì thế đề nghị: "Tôi biết một người bạn, cậu ta mở một cửa hàng chuyên về dinh dưỡng, chi bằng đi qua đó xem một chút? "

Nơi đó không xa, thời gian còn sớm, Kỷ Chi Nam liền đồng ý.

Cửa hàng chuyên dụng vẫn chuyên nghiệp hơn rất nhiều, theo đề nghị của nhân viên quầy chọn tổ yến và dầu cá biển sâu mỗi loại một hộp, trước khi đi Tần Ngụy Vũ còn mang thêm một thùng sữa nhập khẩu cùng tính tiền.

Khi để đồ vào cốp xe, Kỷ Chi Nam nhịn không được nói: "Thầy không uống sữa, sợ cholesterol cao, trả lại cái này đi. "

Trước kia Kỷ Chi Nam có thói quen tính toán tỉ mỉ cho người bên cạnh như vậy, Tần Ngụy Vũ dường như nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh trước kia trở về, nghiêm chỉnh nói: "Đây là mua cho cậu, sữa giúp ngủ ngon. "

Kỷ Chi Nam liếc thùng sữa một cái, không nói gì nữa

Nửa tiếng sau đến nhà thầy, Phương lão tiên sinh vừa ngủ trưa, đeo kính hoa lão đang đọc báo, sư nương ở cửa đón hai người tiến vào, cao hứng gọi vào bên trong: "Lão già tử, mau xem ai tới! "

Giới thiệu với nhau một phen, thầy trò hai người vừa ngồi xuống liền mở hộp thoại ra, ngươi một lời ta một câu nói không ngừng.

Kỷ Chi Nam vừa kết thúc quay phim, đầy bụng nghi hoặc về diễn xuất muốn trao đổi với thầy, hai người trò chuyện đến quên mình, Tần Ngụy Vũ giúp họ trà, liền lặng lẽ rời khỏi.

Phương sư nương đang ở phòng bếp rửa hoa quả, hắn đi qua hỗ trợ.

"Tiểu tử kết hôn rồi sao?" Sư nương thấy hắn tháo nhẫn xuống đặt ở một bên hỏi.

"Ừm, cuối năm ngoái."

Sư nương thấy hắn là một nhân tài, làm việc cẩn thận lưu loát, trong lòng vui mừng, không chút tiếc nuối khen ngợi: "Hài tử nhà nào có phúc khí như vậy, tìm được tiểu tử con tốt như vậy. "

Tần Ngụy Vũ đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: "Con không tốt, có thể kết hôn với em ấy mới là phúc khí của con. "

Sư nương nghe ra trong lời nói của hắn mơ hồ có sự bất đắc dĩ, vừa bỏ hoa quả vào rổ bên cạnh người tới nói: "Vợ tuổi còn nhỏ, có thể yêu thương sủng ái, lòng người đều là thịt, không có đạo lý đánh không nổi. "

Tần Ngụy Vũ đang kinh ngạc sư nương biết được như thế nào, nàng lại bổ sung một câu: "Nhất là Tiểu Nam, lòng rất mềm lòng, tiểu tử con lại càng thêm cố gắng . "

Tần Ngụy Vũ đem lời này hồi tưởng hai lần, sau đó trịnh trọng đáp ứng.

Kỷ Chi Nam bên kia tán gẫu xong, liền nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đứng trên ghế phòng bếp gắn bóng đèn trên nóc nhà, sư nương ở bên cạnh vịn ghế, ngửa đầu nhắc nhở hắn cẩn thận một chút.

Phương lão tiên sinh chân sau đi ra nhìn thấy một màn này, vội vàng nói: "Ai nha, làm sao có thể để cho khách làm việc, Tiểu Tần mau xuống mau xuống, lại gọi một thợ điện nước đến làm một chút là được rồi. "

Tần Ngụy Vũ đặt l*иg đèn lên, nói: "Chỉ tốn chút sức thôi, sư nương buổi tối nấu cơm cũng không cần đèn pin nữa. "

"Phải, lão già ông không có bản lĩnh còn giả bộ, còn không cho ta tìm ngoại viện sao?" Sư nương đi theo nói.

Phương lão tiên sinh chắp tay sau lưng, tức giận hừ hừ không nói lời nào.

Kỷ Chi Nam đã quen thuộc với đôi vợ chồng già này đấu võ mồm hàng ngày, trong lòng thở dài, vẫn nhận mệnh đi an ủi sư phụ ngạo kiều.

Chạng vạng, hai người không thể từ chối lời mời nhiệt tình của sư phụ cùng sư nương, bị lưu lại ăn cơm tối.

"Tiểu hoàng ngư không thể chiên quá lâu, thịt bên trong chiên già thì không ngon, nhìn thấy biến thành màu vàng óng liền trở mặt."

Sư nương ở phòng bếp dạy Tần Ngụy Vũ nấu ăn, Kỷ Chi Nam mấy lần muốn vào hỗ trợ, đều bị sư nương chống lưng đuổi ra ngoài.

"Tiểu Nam thật sự không có một chút thiên phú nấu ăn, lần trước lưu cậu ấy ăn cơm, cậu ấy nhất định phải hỗ trợ, thiếu chút nữa làm phòng bếp nổ tung." Sư nương khoa trương nói.

Tần Ngụy Vũ nghĩ đến lần đầu tiên kiếp trước cậu làm bữa sáng cho mình, coi đường như muối, tỏi thành hành hoa, mì làm xong cũng không nhớ tắt bếp, cũng cười theo: "Mỗi người đều có sở trường riêng, kỹ năng diễn xuất của em ấy rất tốt, ca hát cũng dễ nghe, những thứ này con không được. "

Đồ ăn bày lên bàn, sư nương mới nói hôm nay là sinh nhật Phương lão tiên sinh, hai người trẻ tuổi luống cuống tay chân muốn đặt bánh ngọt, Phương lão tiên sinh đè bọn họ lại: "Bánh ngọt thì không cần, lớn tuổi rồi ăn không được mấy thứ này, mua về cũng lãng phí, hai vợ chồng chúng tôi cũng chưa bao giờ đón sinh nhật gì. "

Kỷ Chi Nam luôn cảm thấy băn khoăn, sư nương ra chủ ý nói: "Nếu không thì hát cho lão già này một bài hát chúc mừng sinh nhật đi, nghe nói Tiểu Nam hát rất dễ nghe. "

Kỷ Chi Nam đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu được hung hăng liếc Tần Ngụy Vũ một cái, làm sư nương nhìn đến vui vẻ.

Một bữa cơm còn ấm áp hơn ở nhà, bài hát sinh nhật cuối cùng vẫn hát, mặt Kỷ Chi Nam vẫn đỏ đến khi ăn cơm xong ở cửa tạm biệt.

Sư nương nói cho hai người bọn họ thường xuyên đến chơi, cuối cùng hạ giọng nói: "Hai người các con trở về nói chuyện cho tốt, hai vợ chồng có cái gì không nói ra được? Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, đừng buồn bực trong lòng. "

Hai người xấu hổ đáp ứng, không hẹn mà cùng nghĩ, sư nương quả nhiên là mắt lửa kim hoàn, liếc mắt một cái liền nhìn ra trạng thái giữa hai người bọn họ không đúng.

Nhưng mà Kỷ Chi Nam ngược lại cảm thấy phương thức ở chung hiện tại rất tốt. Không cố ý xa lánh, cũng không liều mạng tới gần, sẽ không dễ dàng bị thương.

Về đến cửa, Kỷ Chi Nam phát hiện trước hiên nhà có thêm một ngọn đèn hình ngôi sao, công suất khá cao, chiếu sáng cả sân.

Tối qua rõ ràng không thấy thứ này.

Dừng xe đi ngang qua đó, Kỷ Chi Nam hỏi người phía sau: "Đây là anh làm à? "

Tần Ngụy Vũ: "Ừm, vật liệu đã sớm chuẩn bị xong, hôm nay mới có thời gian lắp đặt. "

Hóa ra sáng nay anh ta ra ngoài làm việc này.

Kỷ Chi Nam cũng không muốn tự mình đa tình, nhưng thứ trước mặt này thật sự sáng chói mắt. Cậu hỏi thêm: "Lắp đặt đèn đường một cách riêng, đã được sự đồng ý của chủ nhà chưa?" "

Tần Ngụy Vũ vốn tưởng rằng cậu sẽ hỏi vì sao lắp đèn này, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này không theo lẽ thường mà ra bài.

"Đã hỏi rồi." Tần Ngụy Vũ thẳng thắn nói, "Tôi nói vợ tôi buổi tối không thấy rõ đường về nhà, nếu đi lạc ai chịu trách nhiệm. "

Kỷ Chi Nam bất ngờ nghe được xưng hô "vợ", nhất thời da đầu tê dại, hô hấp đều trật nhịp, dập đầu cũng không biết mình nói cái gì, cơ hồ là chạy trối chết chạy lên lầu phòng.

Tắm rửa xong mới bình tĩnh lại, Kỷ Chi Nam ra ngoài, trong phòng vệ sinh công cộng tầng hai truyền đến tiếng nước ào ào, Tần Ngụy Vũ đang tắm rửa, lúc này Kỷ Chi Nam mới lớn mật đi rót nước, từ trong tủ lạnh lấy lê và kiwi mà dì vừa bỏ vào, chạy về phòng lạch cạch một tiếng khóa cửa phòng lại.

Vừa mới ăn quả lê giòn ngọt xong, cầm kiwi đang rối rắm nên xuống miệng từ đâu, cửa bị gõ.

Trong lòng Kỷ Chi Nam hoảng hốt, đứng lên đi tới cửa nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? "

Giọng nói trầm ổn của Tần Ngụy Vũ truyền tới qua cánh cửa: "Sữa, uống xong lại ngủ. "

Kỷ Chi Nam cẩn thận mở cửa ra một khe hở, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đón sữa, muốn đóng cửa lại.

"Chờ một chút."

Tần Ngụy Vũ sốt ruột thò tay vào, Kỷ Chi Nam đang dùng cánh tay dùng sức nịnh cửa, vô tư kẹp bàn tay Tần Ngụy Vũ vào khe cửa.

Thẳng đến khi nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, Kỷ Chi Nam mới cuống quít buông cánh tay ra, tay trái Tần Ngụy Vũ còn bám khung cửa, như liều mạng không chịu buông tay.

Ba phút sau, hai người mặt đối mặt ngồi trong phòng, Kỷ Chi Nam cầm thuốc trắng Vân Nam phun vào vết thương sưng đỏ, sau đó kéo tay hắn trái phải quan sát, mày nhíu chặt: "Vẫn nên đến bệnh viện khám một chút đi, vạn nhất lỡ bị thương đến gân cốt. "

Tần Ngụy Vũ nhịn đau nắm tay lại mở ra: "Không có việc gì, còn có thể động đậy. "

Kỷ Chi Nam thấy sắc mặt hắn tái nhợt, muốn hỏi hắn có phải đau lắm hay không, lại cảm thấy tên này gieo gió gặt bão, đáng đời bị kẹp, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, rối rắm vạn phần thở dài.

Tần Ngụy Vũ cứng rắn nặn ra nụ cười: "Đừng lo lắng, không đau. "

Kỷ Chi Nam từ trong mũi hừ nhẹ một tiếng, ai lo lắng anh có đau hay không?

Náo loạn như vậy, sữa đều lạnh, Tần Ngụy Vũ dùng tay phải còn nguyên vẹn cầm lấy ly nước nóng xuống, Kỷ Chi Nam mượn danh nghĩa ném vỏ hoa quả cùng hắn xuống lầu, bề ngoài lạnh lùng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm tay bị thương của hắn.

Tần Ngụy Vũ cầm thêm một cái thìa, trở lại lầu cắm nó vào trong kiwi, một tay nắm lấy, một tay xoay vòng, liền đem thịt quả cạo ra.

Kỷ Chi Nam nhìn mà kinh hồn bạt vía, Tần Ngụy Vũ ngược lại vẻ mặt thoải mái: "Nhìn đi, thật sự không có việc gì. "

Không, trên trán đều đổ mồ hôi, còn không sao sao?

Kỷ Chi Nam tâm phiền ý loạn, quyết định mặc kệ tên quỷ đáng ghét này, ăn xong kiwi, uống sữa xong, xốc chăn lên trước khi nằm xuống, dường như lơ đãng hỏi người ngồi bên giường bất động: "Còn có việc gì không? Không có, thì tôi sẽ đi ngủ. "

Mục đích chặn cửa của Tần Ngụy Vũ đơn giản là muốn nhìn tiểu tử kia trước khi đi ngủ, nhưng lúc này nhìn thấy, hắn lại không muốn đi.

Hôm nay ở trong phòng bếp nhà Phương lão tiên sinh, sư nương còn cho hắn một chiêu, để cho hắn da mặt dày một chút, đừng nói không nói đạo lý, cũng đừng sợ mất mặt, dù sao phu phu hai người đóng cửa ai cũng không thấy.

Tần Ngụy Vũ cân nhắc một đường, cho là đúng.

Kỷ Tiểu Tinh vẫn đau lòng hắn, đây không thể nghi ngờ là cổ vũ lớn nhất đối với hắn.

Kỷ Chi Nam bên kia cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tắt đèn đầu giường, liền nằm vào trong chăn, buồn bực nói: "Đi ra ngoài làm phiền tắt đèn. "

Chỉ chốc lát sau đèn cuối cùng trong phòng tắt, Kỷ Chi Nam nhắm mắt lại muốn buồn ngủ, chợt cảm giác được bên kia giường lún xuống, có người trèo lên giường.

"Anh làm gì vậy?" Thanh âm Kỷ Chi Nam đột nhiên cao lên, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Trong bóng tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy đường nét Tần Ngụy Vũ phóng đại trước mặt cậu, tiếng hít thở ở trong không gian khép kín, đến bên tai rõ ràng làm cho người ta run rẩy.

"Ngủ đi." Thanh âm Tần Ngụy Vũ vẫn vững vàng như trước, "Sư nương nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa. "

Kỷ Chi Nam bị lời giải thích làm nghẹn một lúc lâu, trầm xuống một hơi nói: "Chúng ta không cãi nhau. "

"Nhưng em mất hứng."

"Tôi không có."

"Em có."

Kỷ Chi Nam sắp bị tức đến cười, Tần Ngụy Vũ đùa giỡn vô lại này sợ không phải là giả chứ? Anh ta thay đổi sau khi tắt đèn?

Cậu chui ra khỏi chăn: "Tôi đến phòng ngủ bên cạnh." "

Tần Ngụy Vũ chính xác nắm lấy tay Kỷ Chi Nam trong bóng đêm: "Đừng nhúc nhích. "

Kỷ Chi Nam ngừng giãy dụa: "??? "

Tần Ngụy Vũ: "Tay tôi đau. "

Kỷ Chi Nam: "..." Vừa rồi không phải còn nói không đau sao?

Giằng co một lát, chung quy vẫn nằm xuống, hai người mỗi người chiếm một nửa giường.

Kỷ Chi Nam quấn chặt chăn, trong lòng thầm niệm không tức giận, không tức giận, dù sao đây cũng là phòng của hắn, hơn nữa việc nên làm không nên làm đều đã làm, nằm trên giường cũng sẽ không thiếu thịt.

Niệm niệm, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.