Edit: Lùn
Có lẽ là do hôm nay chỉ ăn sáng, nên Kỷ Chi Nam rất thèm ăn, ăn một miếng lại muốn một miếng, cuối cùng mình cầm thìa múc một cái, trong nháy mắt một cái bánh ngọt không lớn được giải quyết hơn phân nửa.
Tần Ngụy Vũ lo cậu ăn nhiều đau bụng, còn lại một phần ba không cho cậu ăn, thu lại khay bánh ngọt cùng thìa, nhéo nhéo hai má của cậu: "Muốn ra ngoài một chút, hay là tiếp tục nghỉ ngơi? "
Thân thể Kỷ Chi Nam cho tới bây giờ cũng không bài xích Tần Ngụy Vũ tiếp xúc, hơn nữa trải qua một đêm thân mật ngày hôm qua, cậu dứt khoát không hề làm bộ kháng cự, nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng trong miệng xuống, nói: "Đi ra ngoài đi, sắp mốc rồi."
Tần Ngụy Vũ thấy Kỷ Chi Nam mềm lòng tự nhiên thấy vui vẻ, tuy rằng thái độ của tiểu tử kia còn chưa rõ ràng, nhưng cuộc sống sau này còn dài, cho dù mỗi ngày chỉ tiến bộ một chút, cũng là một khối đá trải đường cho sự thay đổi.
Huống hồ hắn biết Kỷ Chi Nam cực kỳ mềm lòng, người từng thương tổn cậu cậu cũng không đành lòng trả thù, ra vẻ lạnh lùng đã là tầng mặt nạ cuối cùng cậu dùng để bảo vệ mình.
Trước khi ra khỏi cửa, Tần Ngụy Vũ lấy khăn quàng cổ quấn cho cậu, miệng Kỷ Chi Nam bị khăn quàng cổ che lại, rầu rĩ nói: "Đã mùa xuân rồi, bên ngoài không lạnh. "
Tần Ngụy Vũ nói: "Không sợ bị người ta nhìn thấy? "
Kỷ Chi Nam suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được hắn chỉ dấu vết tối hôm qua lưu lại trên cổ, đầu lỗ tai lộ ra bên ngoài trong nháy mắt phiêu hồng, bị Tần Ngụy Vũ bắt được, sau khi đeo khăn quàng cổ xong dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ một cái.
Kỷ Chi Nam rụt cổ, nhanh như chớp chạy vào thang máy.
Cuộc sống gần thành phố điện ảnh và truyền hình đầy sôi động, đi qua một con phố chỗ khách sạn tương đối yên tĩnh, phố thương mại ồn ào xuất hiện trước mặt, có đầy đủ siêu thị, cửa hàng trái cây, chợ rau, đèn đuốc sáng trưng, liếc mắt một cái không thấy kết thúc.
Kỷ Chi Nam ở lại đây một tháng, ngại thân phận nhân vật công chúng, còn chưa dạo qua con đường này, lúc này giống như mèo vừa mới được thả ra khỏi l*иg sắt, thấy cái gì cũng muốn mua, dưới sự khuyên can lý trí của Tần Ngụy Vũ, chỉ mua một cân dâu tây cùng một cân hồng đề, hoa quả tươi non, chỉ nhìn đã làm cho tâm tình người khác rất tốt.
Lúc trở về hai người vẫn đi một trước một sau, chỉ cần Tần Ngụy Vũ đuổi theo, Kỷ Chi Nam liền tăng nhanh bước chân. Tần Ngụy Vũ hiểu được băn khoăn của cậu, dứt khoát không đuổi theo, yên lặng đi theo phía sau.
Trước kia hắn không hiểu những nhân viên nam đã kết hôn trong công ty, tham vọng sự nghiệp thấp, vừa tan tầm liền chạy về nhà, công ty bao bữa tối cũng không muốn ở lại, nói muốn trở về ăn cơm vợ nấu. Hắn từng cho rằng mình vĩnh viễn không cách nào đồng cảm, hiện tại lại có thể cảm nhận được chút ấm áp của chuyện này.
Cho dù chỉ là giúp vợ xách đồ.
Đi tới cửa khách sạn, bất ngờ gặp được Ninh Lan.
Cậu ta cũng giống như Kỷ Chi Nam, toàn thân che kín, vóc dáng tuy rằng không thấp, nhưng dưới lớp áo lông vũ quá mức rộng thùng thình có vẻ đơn bạc gầy yếu, xách vali vừa lớn vừa nặng xuống bậc thềm dưới đất, cũng không có ai giúp một tay.
Kỷ Chi Nam nhìn hai giây liền dời ánh mắt, vòng qua cậu ta đi vào khách sạn.
Ninh Lan mang vali xuống, ngẩng đầu đối diện với gương mặt lạnh lùng như băng sương của Tần Ngụy Vũ. Cậu ta chẳng những không e ngại, còn thản nhiên đứng tại chỗ chống thắt lưng thở dốc, tầm mắt di chuyển xuống, dừng lại ở tay trái xách đồ của Tần Ngụy Vũ, nhìn hoa quả cùng nhẫn trên ngón áp út của hắn, sau đó nhướng mày, khinh miệt chớp mắt.
Tần Ngụy Vũ đuổi theo, cùng Kỷ Chi Nam chờ thang máy. Lúc thang máy mở cửa, Kỷ Chi Nam nhìn ra cửa, Ninh Lan một mình để hành lý trong cốp xe đậu ở cửa, khi mở cửa xe, cậu thấy rõ bên trong còn có một người.
Kỷ Chi Nam không nói rõ tư vị trong lòng, chuyện này vượt qua nhận thức trước kia của cậu đối với giới giải trí, lần đầu tiên biết những thủ đoạn quỷ dị này hóa ra cách cậu gần như vậy.
Lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin chất vấn Ninh Lan, cậu cho rằng mình nên có quyền được biết.
Khi chỉnh sửa xong sắp ấn gửi, Tần Ngụy Vũ đè tay cậu lại: "Đừng tìm cậu ta, tôi nói cho em biết. "
Rửa một đĩa hoa quả nhỏ đặt lên bàn, Kỷ Chi Nam lấy một quả hồng đề lên cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Có thể bắt đầu rồi. "
Tần Ngụy Vũ ngồi xuống ghế, kiên nhẫn nhặt những trái đỏ và hồng đặt ở bên cạnh Kỷ Chi Nam, không nhanh không chậm nói: "Cậu ta nói cậu ta thích em, muốn có một đêm tuyệt vời với em. "
Kỷ Chi Nam thiếu chút nữa nghẹn lại, vỗ vỗ ngực nói: "Gạt người. "
"Ừm, không hoàn toàn là thật." Tần Ngụy Vũ nói tiếp, "Sau đó là một người khác ra mặt tìm tôi thương lượng. "
Kỷ Chi Nam đoán được, vẫn hỏi: "Ai? "
"Đội trưởng nhóm bọn họ."
Kỷ Chi Nam nhíu mày, đội trưởng đó ngay cả tên gì cậu cũng không biết, cậu chỉ biết hẳn là cùng một người trong phòng Ninh Lan tối qua.
"Sau đó, các anh đạt được sự đồng thuận gì?"
Tần Ngụy Vũ ngước mắt lên nhìn cậu: "Không tính là đồng thuận, đã cảnh cáo, về sau sẽ không phát sinh loại chuyện này nữa. "
Kỳ thật còn đánh người một trận, Tần Ngụy Vũ có chọn lọc không nói.
"À." Kỷ Chi Nam đáp ứng qua loa, tiếp tục ăn hoa quả của cậu.
"Em không hỏi tôi vì sao không xử lý hai người kia?" Tần Ngụy Vũ hỏi.
Kỷ Chi Nam liếʍ liếʍ đầu ngón tay: "Anh đã nói như vậy rồi, tôi cũng không ngốc, lai lịch đối phương nhất định không nhỏ, không có cách nào xuống tay. "
Tần Ngụy Vũ không nghĩ tới cậu nhanh như vậy có thể đoán được, không khỏi có nhận thức mới đối với Kỷ Tiểu Tinh trong ấn tượng vốn có của hắn. Hắn im lặng một lúc, nói, "Xin lỗi, là tôi bất lực, chỉ có thể làm như vậy."
Mí mắt Kỷ Chi Nam giật giật, đồ trên tay suýt nữa bay ra ngoài. Trên đời này đại khái không có mấy người làmTần Ngụy Vũ yếu thế chịu thua.
Cậu đã dành một chút thời gian để tiêu hóa những lời này, nhỏ giọng nói: "Không quan trọng, như vậy đủ rồi, vất vả rồi. "
Câu "Cảm ơn" tiểu tử kia thường nói với hắn đổi thành "vất vả rồi", Tần Ngụy Vũ trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu, chủ động ôm lấy công việc dọn vỏ trái cây, thúc giục Kỷ Chi Nam đi tắm rửa đi ngủ.
Kỷ Chi Nam còn chưa hoàn toàn thích ứng với sự thay đổi của Tần Ngụy Vũ trước mặt cậu, tắm rửa xong quấn chăn lui vào góc giường, vài lần thò đầu ra, muốn hỏi người đang ngồi bên cửa sổ có muốn thuê một phòng lần nữa không, nhưng lại ngượng ngùng khó mở miệng.
Hưởng thụ toàn bộ dịch vụ X của người ta, còn có cả ngày hầu hạ bên người, hiện tại lại muốn đuổi người ta ra ngoài, quả thực không quá thỏa đáng.
Tần Ngụy Vũ nhận ra tầm mắt sau lưng, quay đầu nói: "Ngủ không được sao? Tôi làm phiền em sao? "
Kỷ Chi Nam xấu hổ co người lại, ấp úng nói: "Không... Không có, nghỉ ngơi sớm đi. "
Lỗ tai núp trong chăn nhạy bén bắt được động tĩnh Tần Ngụy Vũ đứng lên, trong lòng đang đánh trống, một bàn tay to xoa xoa đỉnh tóc cậu.
"Chúc ngủ ngon." Tần Ngụy Vũ ôn nhu nói.
Kỷ Chi Nam nhắm mắt giả vờ ngủ, sợ hắn lại nói ra những lời gì khiến người ta đỏ mặt.
"Cho tôi thêm chút thời gian." Giọng Tần Ngụy Vũ đè xuống rất thấp, tựa hồ cũng không muốn người trên giường nghe được.
Lúc thì muốn có cơ hội, lúc thì cần thời gian, tên này thật sự là tham lam vô độ.
Kỷ Chi Nam ở trong lòng oán thầm, lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, muốn biết hắn muốn thời gian làm cái gì.
Nhưng Tần Ngụy Vũ không tiếp tục nữa, thu dọn đồ đạc trên bàn, tắt đèn đọc sách ở đầu giường, sau đó rón rén bò lên giường, nằm xuống một bên trống, nhìn Kỷ Chi Nam đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau làm việc bình thường.
Buổi tối ngủ ngon, buổi sáng ăn cũng tốt hơn, Kỷ Chi Nam một hơi ăn hết một chén cháo cùng ba cái bánh bao, Tần Ngụy Vũ im lặng nhìn, đem bánh bao trong đĩa của mình dời hai cái vào trong chén của cậu.
Bình thường Kỷ Chi Nam đều đang ăn sáng trên đường đến điểm quay phim, hôm nay ăn cơm mất một thời gian, vừa khoác áo khoác, Lily liền tới gọi cửa, cửa vừa mở ra liền la hét: " Kỷ lão sư, cậu có đi ăn bữa sáng..."
Lời còn chưa dứt, nhìn thấy Tần Ngụy Vũ đang giúp Kỷ Chi Nam sửa sang lại cổ áo, tự giác thay thành nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép: "Tần tiên sinh ngài còn ở đây. "
Tần Ngụy Vũ gật gật đầu chào cô, Kỷ Chi Nam thì trừng mắt dựng ngón trỏ lên trước miệng: "Suỵt, nhỏ tiếng một chút, tầng này đều là người của đoàn làm phim. "
Lily che miệng rời khỏi, nghĩ thầm chuyện này cũng không dễ dàng với cặp chồng chồng hợp pháp này, qua đêm giống như vụиɠ ŧяộʍ.
Tần Ngụy Vũ muốn đưa đến cửa thang máy, bị Kỷ Chi Nam ngăn cản, câut vừa mang giày vừa nói: "Nơi này không có việc gì, anh về trước đi, công việc không phải rất bận sao? "
Tần Ngụy Vũ không thay đổi sắc mặt, trầm mặc một lát nói: "Ừm, vậy tôi liền đi trước. "
Mục đích chuyến đi này của hắn đã đạt được, ở lại nơi này ngoại trừ ảnh hưởng đến công việc của Kỷ Chi Nam, tựa hồ không có tác dụng gì.
Và cả hai đều cần thời gian để tiêu hóa.
Kỷ Chi Nam mang giày xong đứngthẳng lưng, nói: "Trên đường cẩn thận. "
Trên xe, Lily không kiềm chế được một trái tim bát quái xao động, bóng gió hỏi: "Sáng nay Kỷ lão sư ăn gì ngon rồi? "
Kỷ Chi Nam liếc mắt nhìn thấu tâm tư của cô, cố ý vòng vo: "Cháo, Bánh bao. "
"Này, ngài nói cho tôi biết, hai người các cậu, có phải hay không, ừm?" Lily không thể tìm thấy từ thích hợp.
Ở bên nhau? Họ đã kết hôn từ lâu.
Hòa thuận? Có vẻ như cả hai đều không được tốt.
Kỷ Chi Nam không nói lời nào, lấy điện thoại di động ra gõ.
"Làm cái gì vậy?" Lily đột nhiên lo lắng.
Kỷ Chi Nam chậm rãi nói: "Nhắn tin cho chị Chu Như, bảo cô ấy đổi trợ lý cho tôi. "Dừng một chút lại bổ sung thêm một câu, "Đổi thành không có bát quái như vậy. "
Mặc dù biết Kỷ Chi Nam đang đùa giỡn, Lily vẫn lập tức ngồi ngay ngắn: "Khinh nhân chính là cái mà cậu cần. " Nói xong làm một động tác khóa kéo ở trên miệng.
Kỷ Chi Nam hài lòng thu hồi điện thoại di động, tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đi qua một con sông nhân tạo trong thành phố điện ảnh và truyền hình, những cây liễu trồng bên bờ sông đều đâm chồi mới, cành cây kèm theo sóng nhỏ trên mặt nước từ từ đung đưa.
Mùa xuân đã đến.
Tháng tiếp theo trôi qua bình yên và không có sóng gió gì.
Phần quay phim của Kỷ Chi Nam đã không còn nhiều, mỗi ngày đều có chút thời gian rảnh, Chu Như giúp câut tìm mấy kịch bản mới, có thời gian cậu liền lật một cuốn, lợi dụng ưu thế trọng sinh, hồi tưởng lại bộ phim này ở kiếp trước có được đón nhận nồng nhiệt và nổi tiếng hay không.
Bản thân Kỷ Chi Nam muốn quay xong "Phúc Giang Sơn" liền đi quay một bộ phim khác, tốt nhất là liền mạch, cậu có thể thừa dịp thời gian rảnh quay ngoại cảnh đọc kịch bản, giữa hai bộ phim không có thời gian nghỉ ngơi cũng có thể tiếp nhận.
Mà Chu Như lại có khuynh hướng để cho cậu sau khi ra tổ nhận một chương trình truyền hình thực tế, dù sao thời gian dài ở trong tổ không có độ phủ sóng, đối với một nghệ sĩ thời kỳ thăng tiến mà nói hại nhiều hơn lợi.
Chu Như mỗi ngày gọi điện thoại đều sẽ nhắc tới chuyện này, hơn nữa quỷ cằn nhằn Lily này mỗi ngày lẩm bẩm ở bên tai cậu, mấy ngày nay Kỷ Chi Nam rốt cục buông lỏng, nói nếu thời gian thích hợp, có thể cân nhắc một chương trình truyền hình thực tế.
Điều kiện là cậu không nhận phim thần tượng.
"Tổ tông của tôi, nam chính của Phúc Giang Sơn có thể tổ chức một đội bóng đá, tổng cộng chỉ có 48 tập, cậu có thể chiếm được vài phút không? Phim thần tượng không giống nhau, một tập phim 40 phút, phải có 30 phút là cảnh quay của cậu, quay phim dễ, khán giả thích xem, tại sao không nhận? "
Chu Như đã lâu không gọi cậu là tổ tông, Kỷ Chi Nam tay phải cầm điện thoại, trong lòng bàn tay trái vuốt ve vòng cổ nhẫn trước ngực, nói: "Tôi không muốn nhận loại phim này, khán giả xem qua liền quên, cuối cùng gì cũng không lưu lại. "
Chu Như tận tình khuyên nhủ một lát, nói hiện tại chuyển hình quá sớm, nói bộ phim này chúng ta chọn chất lượng cao, Kỷ Chi Nam hoàn toàn không động đậy, đầu lưỡi Chu Như bốc khói, cúp điện thoại nghỉ ngơi tinh thần, chuẩn bị ngày mai tái chiến.
Kỷ Chi Nam cũng thu dọn đồ đạc trở về khách sạn.
Vào cửa không bao lâu liền nhận được tin nhắn của Tần Ngụy Vũ.
QY: [Có mưa nhỏ vào ban đêm, đừng ra ngoài]
Kỷ Chi Nam đóng cửa sổ mở cả ngày, cầm điện thoại suy nghĩ một chút, trả lời: "Ừ, không ra ngoài]
Từ ngày Tần Ngụy Vũ trở về, hai người tiếp tục bảo trì liên lạc bằng tin nhắn, vẫn là Tần Ngụy Vũ chủ động, Kỷ Chi Nam rảnh thì trả lời một chút.
Hai người không nói ra chuyện đêm đó nữa, đều đem sự chú ý tập trung vào hiện tại, cho nên nội dung trao đổi thập phần trong sáng.
Kỷ Chi Nam cảm thấy như vậy rất tốt, cậu không biết nên đối mặt với chuyện đó như thế nào, liền giao cho thời gian chậm rãi mài giũa, chậm rãi giải quyết đi.
Chớp mắt bước vào tháng Tư, thời tiết ấm hơn, khu vực Giang Nam bắt đầu mưa liên tục.
Mặc dù thời tiết không tốt, tiến độ quay phim vẫn được đẩy rất nhanh, ở một bộ phận phim trường vốn có nhiều cảnh trong nhà, đến giữa tháng tư, kế hoạch quay phim hoàn thành đúng tiến độ, thậm chí còn kết thúc trước nửa ngày.
Đạo diễn vốn định buổi tối mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm rồi mới nghỉ, kết quả hầu như tất cả nhân viên diễn viên ở đây đều chắp cánh bay ra ngoài, có người gọi điện thoại về nhà, có người sốt ruột thu dọn đồ đạc, trên mặt ai nấy đều viết "Mũi tên về nhà".
Bây giờ người còn ở lại trường quay rời nhà suốt hai tháng, cũng khó trách sẽ sốt ruột.
Đạo diễn đương nhiên không làm người xấu, ra lệnh nghỉ sớm, mọi người lập tức chạy sạch.
Kỷ Chi Nam cũng trở về khách sạn thu dọn đồ đạc. Lúc này mới hơn mười giờ sáng, cậu mua vé máy bay ngày mai, cũng biết Tần Ngụy Vũ chiều mai đến, hiện tại đột nhiên xuất hiện như vậy, cậu lại có chút không biết làm sao.
Không bao lâu sau, Lily đến gõ cửa, ấp úng nói muốn về nhà sớm một chút, Kỷ Chi Nam cân nhắc, dứt khoát cùng cô đổi vé máy bay, buổi chiều liền đi.
Khi đến thủ đô, bên ngoài cũng có mưa nhỏ, sắc trời xám xịt, Kỷ Chi Nam và Lily đường khác nhau, tách nhau ở nơi bắt taxi.
Taxi một đường chạy vào nội thành, Kỷ Chi Nam theo thói quen híp lại trên xe một lát, lúc mở mắt ra đã đến nơi.
Kéo hành lý đứng ở cửa tiểu khu, cậu mới phát hiện địa chỉ vừa rồi mình báo cho tài xế là nhà mới của Tần Ngụy Vũ.
Kiếp trước khi cậu không quay phim đều ở chỗ này, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng coi nhà họ Kỷ là nhà của mình, vừa từ nơi khác trở về, ngồi lên xe theo bản năng liền báo ra địa chỉ này.
Nếu đã tới, vậy thì đi vào đi, dù sao trên hiệp ước trước hôn nhân còn có khảo hạch lưu trú hàng tháng này.
Lúc kéo vali đứng ở cửa sân thì trời đã hoàn toàn tối đen, Kỷ Chi Nam mới nhớ tới mình không có chìa khóa nhà này.
Kỳ thật Tần Ngụy Vũ Chi có gửi tới một cái chìa khóa theo cùng hợp đồng, nhưng Kỷ Chi Nam chỉ để lại phần hợp đồng trước hôn nhân trong túi hồ sơ, những thứ khác toàn bộ để lại trên xe của hắn vào ngày Tần Ngụy Vũ đưa cậu đi thử vai năm trước.
Điều này được gọi là bỏ đá đập chân mình.
Kỷ Chi Nam bất đắc dĩ, nhắn tin cho Tần Ngụy Vũ: "Đang bận sao? Tôi muốn tìm chìa khóa của anh】
Giờ này hắn nên tan tầm, không biết hôm nay có xã giao hay không.
Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa. Cậu theo âm thanh nhìn vào bên trong, Tần Ngụy Vũ nhanh chóng chạy tới mở cửa sắt trong viện, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ tại chỗ.
Kỷ Chi Nam còn mặc chiếc áo khoác lúc rời khỏi thủ đô, Tần Ngụy Vũ lại chỉ mặc một chiếc áo len, đi dép lê, ăn mặc ở nhà.
Không nghĩ tới hắn sẽ ở nhà, Kỷ Chi Nam sờ sờ mũi: "Đoàn làm phim nghỉ sớm, tôi liền..."
Lời còn chưa dứt, đã bị lực lớn kéo vào trong ngực.
Kỷ Chi Nam kinh ngạc há miệng, cánh tay không chỗ nào đặt cứng ngắc giơ lên.
Tần Ngụy Vũ không nói lời nào cũng không nhúc nhích, cứ như vậy ôm câut, thẳng đến khi thân thể Kỷ Chi Nam thả lỏng, cho đến khi hai người có thể cảm nhận được nhịp tim trong l*иg ngực đối phương.
Mấy giây cuối cùng của ý thức kiếp trước, Kỷ Chi Nam không phải không có tiếc nuối. Sau khi sống lại cậu cũng nghĩ lại, tiếc nuối không phải là không lấy được ảnh đế, không phải giữa bọn họ ngay cả hôn cũng không có, cũng không phải Tần Ngụy Vũ đến cuối cùng cũng không yêu cậu.
Giờ này khắc này câut mới biết được, cậu đang chờ vẫn là một cái ôm như vậy.
Ôm lấy cậu như ôm cả thế giới.