Edit: Lùn
Ánh trăng từ khe hở của rèm cửa sổ lọt vào, chiếu ra một ánh sáng hẹp dài trên mặt đất.
Kỷ Chi Nam chăm chú nhìn người trước mặt, trong thân thể sóng nhiệt cuồn cuộn, trong đầu loạn thành một đoàn. Muốn hỏi quá nhiều, mở miệng chỉ còn lại thở dốc ngắn mà gấp gáp.
Tất cả khí lực trên người tựa như đều đã cạn kiệt trong cơn cuồng loạn vừa rồi, cậu xấu hổ giơ tay che mắt, cái gì cũng không muốn nhìn.
Chuyện cho tới bây giờ, nghe được lời nói ly kỳ như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu vẫn là lo lắng cho an nguy của Tần Ngụy Vũ. Đó chỉ đơn giản là vô vọng.
"Anh... Đi ra ngoài..." Từ trong kẽ răng chen ra mấy chữ này, Kỷ Chi Nam liền không còn một tia khí lực, cánh tay buông lỏng, ngã xuống giường.
Tần Ngụy Vũ đỡ thắt lưng cậu, thuận thế cùng cậu nằm xuống, một bàn tay to lại sờ xuống dưới thân Kỷ Chi Nam, cởi một nửa thắt lưng lỏng lẻo treo ở bên hông, nhẹ nhàng kéo ra.
Hắn không chút do dự, trực tiếp cầm hạ thể đã sớm cương cứng của Kỷ Chi Nam.
"Ưʍ... A..." Trong cổ họng tràn ra vài tiếng nức nở, tay Kỷ Chi Nam còn đặt lên mắt, bị đυ.ng chạm như vậy làm cho nước mắt chảy vào kẽ ngón tay, tay kia mềm nhũn đẩy cánh tay Tần Ngụy Vũ.
Nhưng cảm giác hạ thể bị nắm trong lòng bàn tay ấm áp quá mức tuyệt vời, bàn tay to kia chuyển động từ nhanh mà chậm xuống, dần dần hòa cùng tần suất hô hấp của cậu.
Điều này quá xấu hổ, trong lòng Kỷ Chi Nam kháng cự, nhưng không cách nào ngăn cản bản năng nghênh hợp, thắt lưng cong lên lại rơi xuống, giống như đang giãy dụa vô ích.
Tần Ngụy Vũ một mặt tiếp tục động tác trong tay, một mặt nghiêng người hôn người dưới thân, Kỷ Chi Nam từ trong kẽ ngón tay nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ phóng đại trước mắt, lắc đầu muốn trốn, nhưng vẫn bị Tần Ngụy Vũ giữ chặt môi, căn bản không thể động đậy.
Nụ hôn này cực kỳ ôn nhu, đầu tiên là tinh tế liếʍ hai mảnh môi đỏ mọng, sau đó dùng đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong, miêu tả từng tấc da nóng ẩm trong khoang miệng, ngay cả cái đầu lưỡi nhỏ không tránh khỏi kia cũng không buông tha.
Kỷ Chi Nam hung hăng run rẩy vài cái, trong đầu trống rỗng, vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kép như vậy tiết ra.
Bàn tay che mắt không biết từ lúc nào đã trượt xuống, Kỷ Chi Nam nhìn chằm chằm trần nhà, cắn môi im lặng không lên tiếng.
Trong miệng còn có xúc cảm cùng hương vị giữa môi lưỡi Tần Ngụy Vũ, không bao lâu sau, dược tính chưa được phóng thích hoàn toàn phát huy tác dụng, phía dưới lại chậm rãi ngẩng đầu.
Kỷ Chi Nam bình thường giữ mình trong sạch, giới giải trí có loạn đến đâu cậu cũng không phóng túng mình, cho nên cho tới bây giờ, cũng chỉ có kinh nghiệm một lần như hôm nay ở kiếp trước.
Lần đó quả thực không tính là hồi ức tốt đẹp gì, bắt đầu cẩu thả, quá trình cũng không hề có quy luật, Tần Ngụy Vũ nổi giận đến cực điểm, không quan tâm đẩy vào bên trong, Kỷ Chi Nam đau vô cùng, nhưng lại luyến tiếc đẩy hắn ra, hai tay chống ga giường dưới thân, môi đều cắn ra máu, đần độn không biết qua bao lâu, mới một lòng dục hỏa của Tần Ngụy Vũ.
Lần này đến phiên chính cậu, mới biết được du͙© vọиɠ thân bất do kỷ có bao nhiêu khó khăn. Giờ này khắc này, cậu khát vọng nhất chính là cùng người trong lòng thân thể hợp nhất, để bài trừ thân thể cùng tâm linh hai lần trống rỗng.
Người dưới thân lần thứ hai dấy lên nhiệt tình tất nhiên là tránh không thoát khỏi ánh mắt Tần Ngụy Vũ, hắn cúi người đè xuống, thứ trên tay còn chưa thanh lý sạch sẽ, liền lần nữa sờ lên ngẩng đầu cứng rắn, cẩn thận chà xát.
"Có thoải mái không?" Miệng tựa vào bên tai Kỷ Chi Nam nhỏ giọng hỏi.
Mặt Kỷ Chi Nam hoàn toàn đỏ bừng, ngay cả tai cũng nóng lên, cổ họng lăn vài cái, còn chưa thể nói ra một câu, đã nhận ra dưới thân có một thứ cứng rắn cạ vào mình.
Kỷ Chi Nam bất ngờ trợn to hai mắt, đó là thứ gì đó không cần nói cũng biết, nhưng cậu không nghĩ tới Tần Ngụy Vũ dưới tình huống thanh tỉnh cũng sẽ phản ứng với cậu.
Tần Ngụy Vũ thanh tâm quả dục, cũng là một nam nhân bình thường, nhìn người trong lòng vặn vẹo rêи ɾỉ dưới thân, có thể nhịn đến bây giờ đã là cực hạn của hắn.
Động tác trên tay hắn không ngừng, âm thanh trầm thấp mang theo tìиɧ ɖu͙© vang lên bên tai Kỷ Chi Nam: "Được không, Tiểu Tinh? "
Trái tim Kỷ Chi Nam run lên, cảm giác tê dại mãnh liệt từ ốc tai nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, hạ thể thập phần thành thật phản hồi, trong nháy mắt lại cứng thêm vài phần.
Bởi vì thuê dài hạn, trong phòng khách sạn cũng không có những thứ kia, Tần Ngụy Vũ giơ tay cầm lấy lọ kem dưỡng da đặt trên tủ đầu, vắt một ít kem dưỡng lên trên tay, chờ tan mới vươn tới phía dưới Kỷ Chi Nam, nhẹ nhàng ấn huyệt khẩu mềm mại.
Chờ Kỷ Chi Nam ngửi thấy mùi thơm, biết hắn lại dùng tinh chất chăm sóc da mình để ở đầu giường, xấu hổ đến mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cậu hối hận, sao lại ma xui quỷ khiến đáp ứng lời cầu hoan của Tần Ngụy Vũ?
Đầu óc cậu không rõ ràng lắm, đầu óc Tần Ngụy Vũ cũng hỏng rồi sao?
Đang nghĩ ngợi, một ngón tay đã đẩy vào trong thân thể, Kỷ Chi Nam khẽ ngâm một tiếng, trong đầu đang rối rắm, nhất thời tan thành mây khói.
Tần Ngụy Vũ kiên nhẫn khuếch trương chỗ nhỏ kia, một ngón tay, lại một ngón tay, chậm mà mềm mại trêu chọc ở bên trong, khiến cho Kỷ Chi Nam thở hổn hển liên tục, phía trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toát ra vài giọt chất lỏng trong suốt.
"Ách..."
Kỷ Chi Nam như bị điện giật "A" một tiếng, ánh mắt ướŧ áŧ hướng về phía khuôn mặt anh tuấn của Tần Ngụy Vũ, đáy mắt mờ mịt. Tần Ngụy Vũ trấn an nắm lấy tay cậu, nghiêng người hạ xuống đầu ngón tay một nụ hôn: "Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng. "
"Có đau không?" Đau thì nói ra. "
"Ừ..."
"Tần, Tần Nhạc."
"Ừm, Tiểu Tinh." Tần Ngụy Vũ ôn nhu đáp.
Thân thể căng thẳng chậm rãi thả lỏng, Kỷ Chi Nam mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, mềm nhũn treo trên người Tần Ngụy Vũ, nửa híp mắt, nỉ non: "Tần Nhạc, tôi..."
Câu nói giấu ở trong lòng rất nhiều năm đã tới cổ họng, muốn thốt ra.
Tần Ngụy Vũ giành trước một bước, khàn giọng thấp giọng nói: "Anh yêu em. "