Edit: Lùn
Trở lại chỗ ở, Kỷ Chi Nam gửi wechat cho chị Tịch Tịch trước.
Vừa gửi qua một sticker, bên kia cô lập tức trả lời: "Hôm qua đã dặn dò bọn họ không được nói ra bên ngoài rồi, đồng nghiệp trong tổ chúng tôi miệng đều rất chặt, cậu yêntâmm】
Cô nói như vậy, Kỷ Chi Nam lại có chút ngượng ngùng, ngày hôm qua bởi vì chuyện của cậu, khiến cho tất cả mọi người không thể ăn cơm ngon.
Cậu đề nghị mời tất cả các thành viên trong tổ tiết mục cùng nhau ăn một bữa cơm, bị Tịch Tịch lấy "Mời tôi bữa ăn này trước rồi nói sau" chặn lại. Kỷ Chi Nam vì thế bỏ qua, Tịch Tịch đều nói qua, nhân viên trong ngành phần lớn đều hiểu quy củ, chút đạo đức nghề nghiệp này hẳn là vẫn có. Hơn nữa quả thật cũng không có lý do gì mời khách, cũng không thể trực tiếp nói là "cơm niêm phong" chứ.
Đem quần áo ướt mang về phơi trên ban công, Kỷ Chi Nam gọi một phần đồ ăn mang về, đun nước.
Lúc nước vừa ấm, đồ ăn bên ngoài vừa vặn đưa đến, cậu liền lăn toàn bộ bánh pizza 8 inch cùng nước ấm, đứng lên trên máy chạy bộ nhanh nửa giờ, mới ngồi xuống đọc kịch bản.
Thứ sáu chụp ảnh tuyên truyền, xem như đời này cậu chân chính bắt đầu lại từ đầu, nhất định phải lấy một vạn phần tinh thần để ứng phó.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Kỷ Chi Nam ngoại trừ đọc kịch bản, chính là thay đổi đồ ăn bên ngoài cho mình, ăn xong liền lên máy chạy bộ, buổi tối lại thêm một tiếng đồng hồ. Trải qua mấy ngày rèn luyện, cậu cảm giác hô hấp của mình vững vàng không ít, sáng hôm qua xuống lầu vứt rác, lúc trở về thang máy bị hỏng, cậu một không làm hai không nghỉ trực tiếp đi cầu thang bộ, một mạch leo lên tầng 19, cơ hồ không thở nổi.
Lúc ở nhà đọc lời thoại cũng cảm giác được hơi thở càng dễ khống chế hơn, những lời thoại dài và cần bộc phát, mang theo cảm xúc cũng sẽ không cảm thấy choáng váng đầu óc giống như trước kia.
Lại nói tiếp kiếp trước khi diễn Thẩm Ngạn An, quay được mấy đoạn tình cảm xung đột mãnh liệt nào đó, cậu đều thở hổn hển đến mức sắp gập lưng lại. Cuối cùng bởi vì lời thoại thật sự quá kém, sai sót cũng rất nhiều, hậu kỳ mời l*иg tiếng, mà nam một nam hai bao gồm cả mấy vai phụ phân cảnh không nặng hơn đều là dùng giọng thật.
Kỷ Chi Nam hạ quyết tâm lần này cũng phải dùng giọng gốc, giọng gốc và diễn xuất vốn là một thể thống nhất, kỹ năng lời thoại cũng là một trong những chuẩn mực để đo lường diễn viên có chuyên nghiệp hay không.
Cứ như vậy an an ổn ổn đến thứ sáu.
Đêm hôm trước Kỷ Chi Nam lại không ngủ ngon, cậu đổ lỗi cho năng lực chịu đựng tâm lý của mình quá kém, phàm là ngày hôm sau có chuyện gì đặc biệt cần làm, cậu liền phản xạ có điều kiện mà không ngủ được. Kiếp trước uống thuốc an thần dưỡng tâm, ngay lúc đầu là có tác dụng, về sau dần dần phản thuốc, uống bao nhiêu cũng giống như đá chìm biển rộng, ngủ không được vẫnlà ngủ không được.
Mặc dù tái sinh đến năm 21 tuổi vẫn chưa bắt đầu mất ngủ, nhưng vấn đề này vẫn còn nguyên vẹn. Kỷ Chi Nam vừa mặc quần áo vừa nghĩ, thật sự là một thiết lập kỳ lạ.
Trước khi ra khỏi cửa đi ngang qua phòng khách, nhìn vào túi giấy tờ đặt trên bàn.
Đó là tài liệu chuyển phát nhanh hai ngày trước nhận được, Kỷ Chi Nam chỉ mở ra xem. Bên trong ngoại trừ thỏa thuận trước hôn nhân được đóng dấu, phía sau còn giấy tờ công ty và bất động sản lần trước ở Tần gia, Tần Thịnh đưa cho cậu, cuối cùng còn có thêm một giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, địa chỉ là căn nhà mới của Tần Ngụy Vũ, mà chủ sở hữu quyền lợi rõ ràng viết ba chữ "Kỷ Chi Nam".
Kỷ Chi Nam lúc ấy nhìn hồi lâu, từng ở trong đầu có một chút ý nghĩ nhỏ lại quay trở lại. Cậu muốn gọi điện thoại hỏi Tần Ngụy Vũ có ý gì, nhưng lời này cậu đã hỏi qua rất nhiều lần, người nọ nếu nguyện ý nói cho cậu biết, đã sớm nói, cần gì phải kéo dài đến bây giờ.
Kiếp trước Tần Ngụy Vũ chính là như vậy, rất nhiều chuyện thà rằng nghẹn, cũng không muốn nói ra, phong bế chính mình ở một thế giới kín, không cho người khác tiến vào, chính mình cũng không đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Kỷ Chi Nam vẫn mang theo túi tài liệu kia.
Giờ cao điểm trên đường có chút kẹt xe, lúc chạy tới Cục Dân chính đã qua mười lăm phút. Xuống xe liền thấy Tần Ngụy Vũ đứng ở cửa, vóc dáng hắn cao, tùy tùy tiện đứng đó đã giống hạc đứng trong bầy gà.
Kỷ Chi Nam dùng khăn quàng cổ che hơn phân nửa khuôn mặt, bước nhanh đến: "Đến trễ, trên đường kẹt xe. "
Tần Ngụy Vũ gật gật đầu: "Vào trước đi. "
Là ngày làm việc, bên trong Cục Dân chính đã đông đúc, đội ngũ từ bên trong xếp hàng đến đại sảnh.
Hai người đi tới cuối đội, Kỷ Chi Nam duỗi cổ nhìn về phía trước, nhìn thấy phía trước còn có bốn năm mươi đôi người mới. Anh có chút gấp gáp, bởi vì chỗ ở cách nơi này và chỗ buổi chiều chụp ảnh khá xa, cho nên cậu đặc biệt mang theo kịch bản, chuẩn bị nhận giấy chứng nhận xong tìm quán cà phê ngồi một lát, đến buổi chiều đến thời gian chụp ảnh trực tiếp đi đến đó.
"Chúng ta xếp hàng ở đây à? Anh không phải ở bên này có quen..." Kỷ Chi Nam chưa kịp nghĩ đã nói ra, nói đến một nửa mới vội vàng dừng lait, suýt nữa cắn lưỡi của mình.
Lặng lẽ quan sát Tần Ngụy Vũ, thấy hắn không có phản ứng gì đặc biệt, Kỷ Chi Nam mới yên lòng.
Kiếp trước hai người bọn họ đi theo "lối đi VIP" của Cục Dân chính, kỳ thật chính là tìm một người quen, một đường điền vào mẫu đơn, chụp ảnh, ký tên đóng dấu, từ lúc đi vào cho đến khi đi ra, mất không đến mười phút liền lấy được chứng nhận.
Khi đó Kỷ Chi Nam lại khẩn trương chờ mong, thế nhưng quá trình này thật sự quá nhanh, cậu còn chưa cẩn thận nhấm nháp tư vị, đã hồ đồ ràng buộc với người bên cạnh. Đương nhiên, là cậu đơn phương cho rằng "ràng buộc", người ta căn bản không để ở trong lòng tờ giấy hôn thư này.
Cậu đang nghĩ, Tần Ngụy Vũ chạm vào cậu: "Ăn sáng trước đi. "
Lúc này Kỷ Chi Nam mới nhìn thấy sữa và bánh mì trên tay hắn.
"Gần đây chỉ bán cái này, sữa vẫn còn nóng, em dùng trước."
Kỷ Chi Nam còn sửng sốt, liền nghe thấy một cô gái xếp hàng phía trước làm nũng với bạn trai bên cạnh nói: "Anh nhìn người ta một chút, đi đâu cũng không quên chuẩn bị đồ ăn, săn sóc nhiều, lại nhìn anh..."
Xung quanh đều là người, bị cô nương lớn giọng nói như vậy, tò mò đánh giá hai người bọn họ. Quốc gia mở cửa hôn nhân đồng giới đã được năm năm, nhưng mà vẫn không gặp nhiều các cặp tình nhân đồng tính, nhất là hai người đều cao chân dài, Tần Ngụy Vũ lại tướng mạo anh tuấn, Kỷ Chi Nam bên cạnh tuy rằng chỉ lộ ra hai con mắt ở bên ngoài, trong ống nhìn cũng có thể thấy bộ dạng của cậu không kém bao nhiêu, một đôi mắt đẹp như vậy tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Dưới tình huống như vậy bị người vây xem vẫn là lần đầu tiên, Kỷ Chi Nam da mặt mỏng, đầu lỗ tai đều đỏ lên, cậu muốn mượn cớ đi vệ sinh trốn một hồi, Tần Ngụy Vũ hình như nhìn ra tâm tư của cậu, trước khi đi nhét bữa sáng cho cậu: "Tìm chỗ ít người, ăn xong lại trở về. "
Kỷ Chi Nam không từ chối, ôm đồ đạc chạy trối chết.
Sữa và bánh mì không có nơi nào để ném, cuối cùng đã xuống bụng. Lúc trở về đã sắp đến bọn họ rồi, Kỷ Chi Nam đưa trà xanh vừa mua ở cửa hàng cho Tần Ngụy Vũ: "Này, trả lại cho anh. "
Tần Ngụy Vũ nhận lấy, lúc mở nắp chai nhìn thoáng qua thân bình, nguyên vị không đường.
Kỷ Chi Nam thấy Tần Ngụy Vũ nở nụ cười, chớp chớp mắt nhìn lại, mặt người này lại không chút thay đổi.
Cậu nghi ngờ mình nhìn lầm, trong lòng lại không ngừng hoảng hốt, ánh mắt nhìn xung quanh, nói: "Đi ngang qua cửa hàng tùy tiện mua, có đủ tiền ăn sáng hay không? "
"Đủ rồi." Tần Ngụy Vũ lập tức trả lời.
Lúc này Kỷ Chi Nam rõ ràng thấy hắn nở nụ cười, đôi môi hình dạng đẹp hoàn thành một độ cong mỏng, ánh mắt cũng nheo lại theo.
Kiếp trước mấy năm cộng lại số lần nhìn thấy hắn cười, đại khái hai tay đều đếm được.
Kỷ Chi Nam theo bản năng quay mắt ra nhìn ra ngoài. Thật là một con quỷ sống.
Quá trình kế tiếp rất thuận lợi, Kỷ Chi Nam kiếp trước vội vàng trải qua một lần, đời này cư nhiên cơ hồ có thể nhớ rõ tất cả quá trình. Lúc cầm bút điền đơn, lòng bàn tay lạnh lẽo vẫn thấm đầy mồ hôi.
Hai người đứng trước tấm vải đỏ chụp ảnh, nhϊếp ảnh gia ở đầu kia nhắc nhở bọn họ: "Gần một chút... Gần hơn một chút... Đầu của hai vị lại dựa vào giữa... Lại động một chút được không, phiền phối hợp một chút a..."
Kỷ Chi Nam lúng túng dịch vào giữa, cánh tay Tần Ngụy Vũ đột nhiên từ phía sau vươn tới, ôm lấy thắt lưng cậu kéo cậu về phía bên người, đầu hai người đυ.ng vào nhau, sư phụ bên kia liền ấn nút chụp.
"Sớm như vậy không phải là tốt sao, về sau chính là người ngủ trên một cái giường, ngại cái gì?"
Trên mặt Kỷ Chi Nam nháy mắt phủ một lớp bột mỏng, quay đầu đi ra ngoài. Đi tới cửa nghe thấy Tần Ngụy Vũ ở phía sau cảm ơn nhϊếp ảnh gia.
Ở chỗ lấy ảnh chờ vài phút, dì phía sau quầy dùng sức thuyết phục Tần Ngụy Vũ đi phòng bên cạnh thêm một bộ khung ảnh, nói chỉ 38 tệ, cả đời chỉ có một lần, lưu lại một kỷ niệm.
Kỷ Chi Nam ở bên cạnh nghe, thầm nghĩ, dì làm sao biết chỉ có một lần?
Khung ảnh được thêm vào. Bên này vừa đóng dấu xong chứng nhận, bên kia Tần Ngụy Vũ liền xách theo cái túi màu đỏ thẫm đi tới, phía trên có in chữ song hỉ màu đỏ.
Tần Ngụy Vũ lấy khung ảnh bên trong ra cho cậu xem, Kỷ Chi Nam không chịu nổi tò mò liếc mắt nhìn, trên ảnh hai người kề sát vào nhau, miệng cậu khẽ mở, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, Tần Ngụy Vũ ngược lại tự nhiên hào phóng, trên mặt còn mang theo mỉm cười.
Kiếp trước hoàn toàn ngược lại, Kỷ Chi Nam đỏ mặt cười ngượng ngùng, muốn máy ảnh ghi lại khoảnh khắc trân quý này, Tần Ngụy Vũ thì khuôn mặt lạnh lùng, nhìn thế nào cũng không giống như đến kết hôn.
"Đẹp." Tần Ngụy Vũ nhìn ảnh nói.
Kỷ Chi Nam không rõ nguyên nhân: "Đẹp cái gì? "
Tần Ngụy Vũ không cần suy nghĩ nói: "Em đẹp. "
Kỷ Chi Nam chưa bao giờ nghe được lời khen ngợi từ miệng hắn, trái tim lập tức phản ứng thành thật nhất, chạy loạn khắp nơi trong l*иg ngực. Cậu nhìn chằm chằm sổ đỏ trong tay một lúc lâu, miễn cưỡng ổn định tinh thần, sau đó đem một trong hai quyển sổ đỏ nhỏ lấy được nhét cho Tần Ngụy Vũ, làm bộ như không có việc gì nói: "Buổi chiều tôi còn có việc, đi trước. "
Tần Ngụy Vũ đuổi theo: "Tôi đưa em đi. "
Người này một khi chấp nhất, ai cũng ngăn không được. Kỷ Chi Nam ở ven đường đợi một hồi không có xe trống, cúi đầu nhìn túi tài liệu trong kịch bản đang ôm trên tay, khi Tần Ngụy Vũ lái xe đến trước mặt cậu, dứt khoát không giả bộ, mở cửa xe ngồi lên.
Tần Ngụy Vũ còn chưa kịp lên tiếng, người đã ngồi ở ghế sau.
Kỷ Chi Nam bảo hắn đặt mình xuống một quán cà phê gần studio, trước khi xuống xe Tần Ngụy Vũ hỏi buổi chiều có phải quay phim "Phúc Giang Sơn" hay không, Kỷ Chi Nam hỏi hắn làm sao biết, hắn nói đã từng thấy trên tin tức.
Kỷ Chi Nam hiển nhiên không tin, Tần Ngụy Vũ đích xác có thói quen mỗi buổi sáng đọc tin tức, nhưng hắn đọc tin tức tài chính, cho dù hệ thống đẩy cũng sẽ không mù đến mức đưa tin giải trí cho hắn.
Buổi chiều thay xong trang phục bắt đầu trang điểm, Kỷ Chi Nam buông kịch bản xuống, cả người vừa thả lỏng, liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu nhớ tới lúc trước ở Tần gia, ngay cả từng một vai diễn nhỏ cậu diễn qua như Lý Tuyên tiểu vương gia Tần Ngụy Vũ cũng ghi nhớ trong lòng, hắn rốt cuộc muốn cái gì? Chẳng lẽ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, đời này mình thay đổi thái độ, hắn liền để ý đến mình?
Nghĩ lại, loại chuyện này kỳ thật hoàn toàn hợp lý nếu đặt ở trên người nam nhân khác, Kỷ Chi Nam thậm chí cảm thấy chấp niệm kiếp trước của mình sở dĩ sâu như vậy, cũng có nguyên nhân "không chiếm được thề không bỏ qua".
Nhưng Tần Ngụy Vũ thì khác, lý trí khắc trong xương cốt của hắn nhiều hơn cảm tính, cho dù có xúc động dư thừa gì, hắn cũng sẽ khắc chế rất tốt, không để cho người ta phát hiện một chút nào.
Cuối cùng không rút ra bất kỳ kết luận nào, lại là một phen suy nghĩ vô dụng.
Kỷ Chi Nam thở dài, đứng lên vào chỗ chụp ảnh.
Nhân vật Thẩm Ngạn An có hai bộ tạo hình để chụp, một bộ là giai đoạn đầu khiêm tốn, áo dài trắng, tóc đen che mặt, trang điểm cũng tương đối mộc mạc. Giai đoạn sau thì liên quan đến triều đình, hô phong hoán vũ, tạo hình liền đổi thành một thân tím bào, tóc toàn bộ chải ra phía sau buộc lên, mặt trang điểm hơi đậm, mặc dù Kỷ Chi Nam đã thập phần gầy gò, vẫn bị phòng trang điểm đánh bóng hai gò má thật đậm, vẽ ba tầng đường kẻ mắt, lông mày cũng vẽ góc cạnh rõ ràng, đuôi lông mày cao cao cong lên.
"Phúc Giang Sơn" đóng rất nhiều vai chính, để thuận tiện cho việc sắp xếp hành trình của mọi người, trước tiên chụp ảnh chung, sau đó lần lượt chụp ảnh riêng. Kỷ Chi Nam có hai bộ tạo hình, chụp xong một bộ trang điểm lại vào chỗ, cuối cùng mới chụp xong.
Sau khi kết thúc, Kỷ Chi Nam đến chỗ nhϊếp ảnh gia xem ảnh trước, hiệu quả chụp được không tệ, nhất là mấy tấm áo bào tím giai đoạn sau, đạo diễn không chút ngại ngùng khen ngợi ánh mắt và động tác rất đúng chỗ, bảo trì tiêu chuẩn này vào tổ là rất tốt.
Nghe xong lời này, Kỷ Chi Nam không khỏi có chút hoảng hốt.
Kiếp trước cũng là buổi sáng lấy giấy chứng nhận buổi chiều chụp ảnh, cậu kêu Tần Ngụy Vũ bồi cậu cùng một chỗ, Tần Ngụy Vũ có lẽ là nể tình mới kết hôn, không cự tuyệt, lúc Kỷ Chi Nam chụp ảnh hắn ngồi ở phòng nghỉ chờ.
Bởi vì người trong lòng đang chờ cậu, Kỷ Chi Nam nóng như lửa đốt quay xong, lại bảo cậu đổi bộ trang phục thứ hai cậu cũng không tình nguyện, đạo diễn tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng không miễn cưỡng, phất phất tay đi theo cậu. Nhưng chờ cậu tẩy trang thay quần áo vội vàng chạy tới phòng nghỉ, Tần Ngụy Vũ đã không còn, chỉ bảo Lily chuyển lại một câu, nói có việc đi trước.
Chiếu theo như vậy, kỳ thật kiếp này có phát triển theo hướng tốt, cũng không hoàn toàn đi trên con đường cũ của đời trước.
Tâm tình Kỷ Chi Nam chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Dọn dẹp xong trở lại phòng nghỉ, Lily không biết chạy đi đâu, chỉ có một nam sinh quen mặt ngồi ở bên trong.
"Này, Kỷ lão sư." Nam sinh chủ động chào hỏi.
Cậu ta cười, trên gương mặt liền lộ ra hai má lúm đồng tiền, Kỷ Chi Nam lập tức nhớ tới cậu ta là diễn viên đóng vai hộ vệ bên cạnh Vương gia trong "Phúc Giang Sơn", phân cảnh không nặng như Thẩm Ngạn An, sau khi xếp hạng là nam 6, hình như xuất thân là ca sĩ thần tượng, kiếp trước trong đoàn làm phim cũng không có giao tiếp gì, Kỷ Chi Nam nhất thời nhớ không ra tên cậu ta.
"A ha ha, thiếu chút nữa quên tự giới thiệu bản thân, tôi tên là Ninh Lan." Cậu ta đưa tay ra với cậu.
Kỷ Chi Nam khách khí bắt lại, nghĩ thầm kiếp trước cũng không có một người như vậy đến làm quen với cậu.
Nắm tay xong, Ninh Lan thần bí tiến lại gần, Kỷ Chi Nam không thích bị người không quen biết đến quá gần, Ninh Lan vẫn khiến người ta ghét tiến về phía trước: " Kỷ lão sư, anh ném đồ rồi. "
"Cái gì?" Kỷ Chi Nam không ngừng lui về phía sau.
Ninh Lan lấy ra một quyển sổ đỏ từ trong túi.
Kỷ Chi Nam hít sâu một hơi, vội vàng đoạt lại giấy chứng nhận kết hôn, một lát sau mới ý thức được hành vi của mình rất bất lễ phép. Trong đầu cậu nhanh chóng xoay chuyển, nếu Ninh Lan biết thứ này là của cậu, nhất định đã mở ra xem qua.
Kỷ Chi Nam thấp giọng nói: "Xin lỗi, không cẩn thận làm mất, xin hỏi là nhặt được ở đâu? "
Ninh Lan chỉ chỉ dưới gầm bàn: "Ngay đó. Anh yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu. " Nói xong giơ tay lên miệng làm động tác khóa kéo, "Miệng tôi rất chặt! "
Đầu tiên là bị cả tổ làm chương trình biết chuyện kết hôn của mình, hiện tại lại bị một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện tận mắt nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của mình, không biết cậu ta có chụp ảnh lưu lại hay không.
Kỷ Chi Nam sống lại một lần đã học được sự cẩn thận. Cậu không xác định có thể tin người trước mặt tên Ninh Lan này hay không, nhưng tình huống hiện tại không thể do cậu làm chủ.
Cậu vừa định nói thêm gì đó để dò xét khẩu khí của Ninh Lan, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị từ bên ngoài gõ.
Người tới là Lily, hốt hoảng: " Kỷ lão sư, không tốt rồi, bên ngoài xảy ra chuyện! "
Kỷ Chi Nam hỏi: "Có chuyện gì? "
"Có người... Có người đánh nhân viên đoàn làm phim, sống mũi bị lệch. "
Kỷ Chi Nam cảm thấy cô làm lớn chuyện: "Không biết còn tưởng rằng người bị đánh là cô, hốt hốt hoảng hoảng "
Lily chuẩn bị nói gì đó, thấy người đứng bên cạnh, xấu hổ cười cười với cậu ta, Ninh Lan liền thức thời bỏ đi.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Kỷ Chi Nam nhíu mày hỏi.
Lily tiến đến bên tai cậu, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói: "Đánh người là... là Tần tiên sinh. "
—--
*Ninh Lan là nhân vật chính trong truyện "Trục Lãng" của Dư Trình. Mình có lướt sơ qua thì Nam Nam nhà chúng ta cũng có xuất hiện trong "Trục Lãng' á. Có lẽ có một số các bạn từng đọc qua rồi. Còn bạn nào chưa đọc thì có thể vào trang chính chủ đọc ủng hộ bạn dịch nhé