Edit: Lùn
Kỷ Chi Nam không muốn mở cửa, cách cửa hỏi: "Anh đến đây làm gì? "
Tần Ngụy Vũ ở ngoài cửa nói: "Đưa đồ ăn. "
Kỷ Chi Nam không hiểu sao: "Không cần, mời trở về. "
Tần Ngụy Vũ: "Em bảo tôi mang đến. "
Kỷ Chi Nam càng thêm không hiểu, chợt nhớ tới tin nhắn vừa rồi của Lily, mở điện thoại di động ra nhìn, trợn mắt há hốc mồm.
"Cái kia, tôi gửi nhầm rồi." Kỷ Chi Nam chột dạ nói.
Tần Ngụy Vũ: "Gửi nhầm nhiều như vậy? "
Kỷ Chi Nam che mặt, cái cớ này quả thật quá nhạt.
"Mở cửa đi, anh bỏ đồ xuống rồi đi."
Tâm tư Tần Ngụy Vũ thâm trầm, Kỷ Chi Nam luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, kiên trì nói: "Vẫn nên đặt ở trong giỏ trúc ở cửa đi, cám ơn. "
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Kỷ Chi Nam phỏng đoán biểu tình của Tần Ngụy Vũ lúc này nhất định rất khó coi.
Tần Ngụy Vũ không trả lời, nói: "Chúng ta nói chuyện." "
Kỷ Chi Nam cẩn thận dán lỗ tai lên cánh cửa: "Nói cái gì? "
"Không phải em không muốn kết hôn với tôi sao?"
Kỷ Chi Nam trong lòng nhảy dựng, ý là có thể không kết hôn?
Vậy thì tốt, mở cửa ra.
Tần Ngụy Vũ vào phòng, đặt bánh ngọt xuống. Kỷ Chi Nam nghĩ nếu người ta mang theo tin tốt đến đàm phán, vẫn nên khách khí một chút đi, vì thế đi phòng bếp rửa một cái ly, rót một ly nước đun sôi đặt ở trước mặt hắn.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, Tần Ngụy Vũ đưa tay lật lại kịch bản Kỷ Chi Nam ném lên bàn trà, hỏi: "Kịch bản mới? "
Kỷ Chi Nam "Ừ" một tiếng, tay vô thức bắt đầu nghịch cúc áo.
"Diễn Thẩm Ngạn An?" Tần Ngụy Vũ lại hỏi.
Thẩm Ngạn An là tên của nam ba trong bộ phim lịch sử kia, Kỷ Chi Nam nghe vậy sửng sốt: "Sao anh biết? "
Tần Ngụy Vũ vẫn đang lật ngược lại, giống như đang kiểm tra bài tập về nhà của đứa trẻ: "Em đã ghi chú hầu như tất cả các câu thoại của vai diễn này. "
"À." Kỷ Chi Nam nhớ tới: "Nhân vật này tính cách phức tạp, không dễ nắm chắc. "
Mình nói với anh ta điều này để làm gì? Kỷ Chi Nam đột nhiên sực tỉnh, điều chỉnh tư thế ngồi: "Chúng ta nói về hôn sự."
Vừa nói mấy từ, bụng đột nhiên không đúng lúc kêu lên.
Tần Ngụy Vũ buông kịch bản xuống, giúp Kỷ Chi Nam mở hộp bánh ngọt ra: "Đói bụng rồi, ăn trước đi. "
Kỷ Chi Nam thấy Tần Ngụy Vũ bình tĩnh, cũng giả bộ không xấu hổ, cầm bánh ngọt dùng thìa ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ. Đang ăn nhận thấy một tia khác thường, ngẩng đầu, Tần Ngụy Vũ đang nhìn cậu, bị phát hiện cũng hoàn toàn không hoảng hốt, không sợ mà thu hồi ánh mắt, giống như vừa rồi là trong lúc vô tình tầm mắt rơi trên người cậu.
Kỷ Chi Nam suy nghĩ một chút, đẩy bánh ngọt về phía trước: "Anh cũng ăn một chút? "
Tần Ngụy Vũ lắc đầu: "Tôi không đói. "
Kỷ Chi Nam thầm nghĩ, vậy anh nhìn tôi làm cái gì?
Cậu cầm quả táo trên bàn lên đưa cho Tần Ngụy Vũ: "Ăn cái này đi. "
Tần Ngụy Vũ cúi đầu nhìn, cư nhiên nhận lấy.
Kỷ Chi Nam không quên hắn là một người sạch sẽ: "Phòng bếp ở bên kia, trên bồn rửa tay có chất tẩy rửa thực phẩm. "
Tần Ngụy Vũ không nói gì, cũng không đứng lên, trực tiếp cầm lấy quả táo cắn một cái.
Kỷ Chi Nam: "..." Thật sự là gặp quỷ.
Hai người ăn xong, rốt cục ngồi xuống vào vấn đề chính.
"Ý của anh là, có thể không kết hôn?" Kỷ Chi Nam tiếp tục vặn cúc áo.
Tần Ngụy Vũ không khẳng định cũng không phủ nhận, hỏi: "Em không muốn kết hôn với tôi sao? "
Điều này không rõ ràng?
Kỷ Chi Nam không dám nói thẳng như vậy, uyển chuyển nói: "Tuy nói cha mẹ mai mối, tôi nghĩ anh hẳn là cũng bị bức bách, nếu hai người chúng ta đều đưa ra ý kiến phản đối, cha mẹ nói không chừng sẽ chiếu cố cảm thụ của chúng ta? "
Kỳ thật hôn sự này trên cơ bản đã đóng đinh, Kỷ Chi Nam nói như vậy đơn giản là muốn giãy dụa một chút, Tần Ngụy Vũ có thể chịu đựng được, có quyền lên tiếng hơn cậu, do Tần Ngụy Vũ đánh trận đầu, nói không chừng việc này còn có đường xoay vòng.
Hiện tại việc duy nhất cậu phải làm là làm Tần Ngụy Vũ chán ghét cậu, chán ghét đến mức sống qua ngày với cậucũng khó có thể chịu đựng được. Kỷ Chi Nam cảm thấy đây không phải là rất khó làm, dù sao kiếp trước dưới cùng một mái hiên gần hai năm, Tần Ngụy Vũ cũng không thích cậu.
Chán ghét bao nhiêu, mới có thể hoàn toàn không động tâm.
"Tần tiên sinh hẳn là có người thích đúng không?" Kỷ Chi Nam ném mồi ra, "Tôi cũng không phải loại đó, ách... Người thích xen vào tình cảm của người khác, tình yêu đích thực vô tội, ai cũng không muốn có một cuộc hôn nhân không có tình yêu..."
"Sao em biết?" Tần Ngụy Vũ đột nhiên hỏi.
Trong đầu Kỷ Chi Nam còn đang tìm từ, bất thình bị cắt đứt: "A? Biết gì? "
"Làm sao em biết tôi có người tôi thích?"
Trái tim Kỷ Chi Nam không hiểu sao lại chua xót, nói qua loa: "Ngài trang trí nhà cửa xinh đẹp như vậy, không phải là vì muốn người trong lòng ở thoải mái sao? "
Tần Ngụy Vũ từ chối cho ý kiến, cầm lấy nước đun sôi lạnh lẽo trên bàn uống một ngụm.
Kỷ Chi Nam phiền nhất bộ dáng thần bí của hắn, kiếp trước cảm thấy hắn hỉ nộ không lộ ra mặt như vậy, đặc biệt thành thục, luôn nghĩ nếu mình có thể giống như hắn thì tốt rồi. Mà đời này đối với thái độ này của hắn cũng chỉ thấy phiền chán, có chuyện gì không thể nói thẳng sao? Ẩn trong trái tim có thể nở hoa hay làm thế nào?
"Ngài nói có đạo lý hay không?" Kỷ Chi Nam truy vấn.
"Có đạo lý." Tần Ngụy Vũ rốt cục mở miệng, nghiêm túc nói, "Tôi muốn kết hôn với em. "
Kỷ Chi Nam: "??? "Logic kỳ lạ này là gì?"
Tần Ngụy Vũ bị Kỷ Chi Nam ném ra khỏi nhà.
Cửa đóng lại trước mặt lại mở ra, Kỷ Chi Nam một tay cầm điện thoại di động, một tay chống cửa, không kiên nhẫn nói: "Bánh ngọt bao nhiêu tiền, còn có bánh bao lần trước, thịt nướng, bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền. "
Tần Ngụy Vũ không trả lời, nhìn ngón tay cậu ấn bàn phím: "Vết thương trên tay thế nào rồi? "
"Anh không cần làm việc sao, cái gì cũng quản, nhàn rỗi như vậy?" Kỷ Chi Nam nói trào phúng.
Vừa nói muốn cùng cậu kết hôn, tiểu tử kia trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, Tần Ngụy Vũ trong lòng cảm thấy thú vị, trên mặt một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Ít nhất hôm nay thành công đăng đường nhập thất, ngày sau, có rất nhiều thời gian chậm rãi bồi đắp. Nghĩ tới đây, thần kinh căng thẳng suốt một tháng của Tần Ngụy Vũ cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
"Không nói lời nào tôi liền tùy tiện chuyển." Kỷ Chi Nam ngẩng đầu hỏi hắn, "Alipay, WeChat, có cái nào? "
"Nào cũng không có." Tần Ngụy Vũ trả lời.
Kỷ Chi Nam gặp khó, cậu chưa bao giờ để tiền mặt.
"Vậy để lại số tài khoản, tôi chuyển khoản của anb."
Tần Ngụy Vũ nhìn anh: "Làm sao tôi biết em có chuyển cho tôi không? "
Kỷ Chi Nam nghiến răng nghiến lợi: ". Sau khi chuyển xong tôi nhắn tin cho anh. "Kiếp trước cư nhiên không phát hiện người này nhỏ nhen như vậy.
Tần Ngụy Vũ khẽ nhướng mày: "Vậy em bỏ tôi ra khỏi danh sách đen trước. "
Kỷ Chi Nam: "..." Hình như đi vào một cái bẫy.
Buổi tối Kỷ Chi Nam ôm điện thoại di động lăn qua lăn lại nửa ngày, thật vất vả mới có thể chuyển tiền trực tuyến, nhập số tài khoản Tần Ngụy Vũ để lại, lật qua lật lại đối chiếu năm lần cũng không đúng, nhìn kỹ, cư nhiên thiếu một số.
Kỷ Chi Nam nổi giận đùng đùng nhắn tin chất vấn: 《Có phải anh cố ý không?》
Nửa ngày Tần Ngụy Vũ không trả lời, Lily gửi hai tin nhắn wechat tới:
[Hôm nay Kỷ lão sư hẹn hò thế nào? Hòa thuận chưa? 】
Hòa thuận? Khi nào cậu sẽ sống tốt với hắn?
[Nhà mới thoạt nhìn không tệ nha, tràn đầy tình yêu! ^_^】
Khuôn mặt tươi cười cuối cùng phảng phất có thâm ý khác, cảm thấy rất đáng sợ.
Kỷ Chi Nam bình tĩnh lại, bắt đầu sinh ra hoài nghi sâu sắc đối với thế giới mình nhìn thấy và ký ức vốn có trong đầu.
Liên quan đến huyền học liền đau đầu, Kỷ Chi Nam suy nghĩ một lát, xoa xoa đầu, cầm kịch bản lên tiện tay lật xem. Nội dung phim nói đến Thái tử mất, lão Hoàng đế bởi vì người đầu bạc đưa người tóc đen đau đớn không muốn sống, mấy thiên sư quan sát tinh tượng ban đêm, nói chỉ cần thu thập linh hồn của bảy bảy bốn chín hài tử, bày ra Thiên Khương Thất Tinh Trận, liền có thể đổi lại linh hồn Thái tử.
Đoạn này là khởi đầu của tình hình chính trị hỗn loạn, lão Hoàng đế một lòng một dạ, dẫn tới đại thần trong triều cùng dân chúng bất mãn, sau đó phân cảnh của Thẩm Ngạn An cậu sắm vai càng ngày càng nhiều, chính thức từ một mưu sĩ vô thanh, tiến vào triều đình tranh đấu phong vân biến ảo.
Kỷ Chi Nam đời trước nhìn thấy đoạn này cũng nở nụ cười, hoàng đế thời xưa thật ngốc, người mê tín định thắng lại trời, lại luyện đan dược cầu trường sinh, lại bày trận câu hồn phách. Tuy nói cậu sống lại đến thế giới này, ít nhiều tin chút lời quỷ thần, nhưng chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, cậu có thể sống lại, cũng là bởi vì kiếp trước chết, chết rất oan uổng.
Nói không chừng ông trời thấy cậu đáng thương, vì thế vung tay lên, liền thả cậu trở về.
Khép kịch bản lại, Kỷ Chi Nam chuẩn bị tắm rửa ngủ, ngước mắt lên nhìn thấy cái ly trên bàn, Tần Ngụy Vũ đã dùng qua.
Cậu vừa rửa ly vừa nghĩ, Tần Ngụy Vũ người này cũng kỳ quái, rõ ràng vẫn là người kia, vẫn là bộ dáng lạnh như băng kia, nhưng vẫn cảm thấy không giống với đời trước.
Trong điện quang hỏa thạch, trong đầu cậu kinh hiện ra một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi —— chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh?
Tay Kỷ Chi Nam rửa chén dừng lại, tùy ý để nước máy ào ào chảy xuôi trên tay, lạnh như băng. Hơn nửa phút sau, mới chậm rãi khôi phục động tác.
Làm sao có thể, anh ta sẽ không chết.
Anh ta rất giỏi đến nỗi không có gì có thể đánh bại anh ta.
Làm sao anh ta chết được.