Edit: Lùn
Kỷ Chi Nam vẫn luôn hướng về phía gia đình.
Khi còn rất nhỏ, cậu và mẹ ở một trong một nhà bốn bức cũ, phòng tuy rằng cũ kỹ, nhưng mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, bên trong đặt một cây đàn dương cầm, thỉnh thoảng cha đến, mẹ sẽ ngồi xuống chơi một khúc, cha ở bên cạnh cười, cậu cũng cười theo.
Sau đó đến nhà họ Kỷ, nơi đó rất lớn, có rất nhiều người ở trong, nhưng nơi đó không tính là nhà của cậu, những người được cậu gọi là "mẹ" và "anh trai" đều nhìn anh với ánh mắt khác thường, cậu không quá thông minh, nhưng lại có thể cảm giác được bọn họ bài xích mình.
Kỷ Chi Nam khi Kỷ gia mới mười bảy tuổi lặng lẽ viết nguyện vọng "muốn có nhà riêng" vào trong nhật ký, cậu biết nên cùng người mình thích xây dựng gia đình, cậu tuyệt đối không nghĩ tới mình lại may mắn như vậy, thật sự có thể cùng người mình thích kết hôn, cùng nhau sinh sống, mặc dù đối phương hiện tại cũng không thích mình, cậu tin tưởng mình có thể làm ấm lòng hắn. Cậu không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu nước nhỏ chảy dài.
Kỷ Chi Nam đứng trước ngôi nhà đã từng ký thác cho tương lai của cậu, ký ức về nơi này xẹt qua trước mắt.
Kiếp trước lần đầu tiên cũng là Tần Ngụy Vũ dẫn cậu tới, khi đó cậu hưng phấn đến tim đập thình thịch, mỗi lần đi thăm một gian phòng, ở trong đầu hình dung cảnh mình cùng Tần Ngụy Vũ ở chỗ này cùng nhau ăn cơm, đọc sách, phơi nắng, khi đó cậu không nghĩ tới sau này ở chỗ này làm những việc này chỉ có một mình cậu.
Nơi này từng viên gạch, từng một cây cỏ, Kỷ Chi Nam đều vô cùng quen thuộc, cậu đi về phía trước hai bước, lại lui về phía sau một bước, không biết mình muốn đi vào hay không muốn đi vào, trong thân thể giống như có hai người đang kéo nhau, ngược nhau.
Ước chừng là trong thân thể mình còn giữ lại một ít thói quen đê tiện của Kỷ Chi Nam ngốc kia, biết rõ đây là một nơi trói chặt cậu, vẫn muốn bước vào, vẫn đem nơi này trở thành nhà của mình. Dù sao chuyện như trọng sinh cũng phát sinh ở cậu.
Tần Ngụy Vũ tất nhiên là không biết trong thời gian ngắn như vậy trong lòng Kỷ Chi Nam đã trải qua những gì, hắn dẫn đường phía trước: "Bên trong đang trang trí lại, bản vẽ cũng ở chỗ này, em xem có thích không, không thích còn có thể sửa. "
Kỷ Chi Nam kỳ quái liếc hắn một cái, chuyện này ngược lại không giống kiếp trước.
Kiếp trước hôn sự của hai người bọn họ quyết định vội vàng, phòng ốc cũng vừa mới mua được không lâu liền chuyển vào ở, trang trí phòng tinh xảo, từ góc độ thẩm mỹ chỉ có thể nói vô cùng hoa mỹ. Sau đó Kỷ Chi Nam cảm thấy trang trí này thiếu cảm giác ấm áp, mấy lần muốn nhắc với Tần Ngụy Vũ sửa đổi mấy chỗ, ít nhất sửa phòng ngủ chính một chút, Tần Ngụy Vũ mỗi lần trả lời đều mơ hồ, tâm tình còn có thể nói qua loa "Chờ nhàn rỗi rồi nói sau", lúc không kiên nhẫn liền nói "Tôi cảm thấy không cần thiết".
Đối với hắn mà nói tự nhiên không cần thiết, bởi vì hắn cho tới bây giờ chưa từng ngủ ở phòng ngủ chính, trong căn phòng rộng lớn vắng vẻ vĩnh viễn chỉ có một mình Kỷ Chi Nam.
Kỷ Chi Nam bắt đầu mất ngủ từ lúc đó, mỗi buổi tối một mình ôm chăn rụt vào góc giường, rõ ràng thời tiết không lạnh, lại luôn cảm thấy có cảm giác lạnh từ lòng bàn chân từng tấc từng tấc lan lêи đỉиɦ đầu, tư vị kia thập phần không dễ chịu, cậu còn muốn lấy lại tinh thần dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng bước chân Tần Ngụy Vũ lên lầu trong lòng cậu mới hơi yên ổn.
Có đôi khi ngủ không được, cậu liền quấn chăn xuống giường, dán lỗ tai lên tường, nghe lén phía bên kia tường có động tĩnh hay không, Tần Ngụy Vũ là ngủ hay lại bận rộn công việc? Anh ấy bận rộn xong có đến gặp mình không?
Kiếp trước cậu coi thời gian như vậy đều là một loại hạnh phúc, mà Kỷ Chi Nam hiện tại chỉ có cảm giác cả người lạnh lẽo.
"Anh tự xem đi, tôi trở về trước." Kỷ Chi Nam nói.
Cậu không quan tâm vì sao Tần Ngụy Vũ đột nhiên đối xử tốt với cậu, không nghĩ ra những nguyên nhân xấu xa không thể nhìn thấy ánh sáng kia, lừa gạt cậu cả đời không đủ, còn muốn gạt lần này.
Kỷ Chi Nam nói xong xoay người muốn đi, Tần Ngụy Vũ bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay Kỷ Chi Nam: "Vậy tôi dẫn em đi ăn cơm. "
Kỷ Chi Nam cũng không muốn, trả lời: "Tôi thích ăn cơm một mình. "
Tần Ngụy Vũ tựa hồ nghĩ tới gì đó, trong nháy mắt sửng sốt, Kỷ Chi Nam thừa dịp hắn giật mình buông tay, rút cánh tay ra khỏi tay hắn. Cậu đi ra ngoài vài bước, suy nghĩ một chút vẫn là quay đầu lại, giơ bánh bao trên tay lên: "Hôm nay cảm ơn anh, sau này vẫn không cần xen vào việc của người khác, công việc của anh không phải rất bận rộn sao? "
Tần Ngụy Vũ không nói gì, Kỷ Chi Nam xách bánh bao dọc theo đường đi, lúc rẽ giơ tay ném túi nilon vào thùng rác, cậu biết Tần Ngụy Vũ còn đứng ở phía sau, cái gì cũng có thể nhìn thấy.
Trong lòng cuối cùng cũng có chút kɧoáı ©ảʍ trả thù, so với lần cố ý dẫn Tần Ngụy Vũ đi ăn thịt nướng sảng khoái hơn nhiều.
Kỷ Chi Nam cảm thấy toàn thân thư thái, vết thương trên tay cũng không đau như vậy, hai tay cậu đút túi, ngẩng đầu sải bước đi về phía trước.
Khoảng hai mươi phút sau, Kỷ Chi Nam vừa rồi tinh thần còn phấn chấn ngồi ở bên cạnh một bồn hoa nào đó trong tiểu khu, bụm tay, miệng thở ra hơi ấm không nhiều.
Trong vòng một ngày lạc đường hai lần, mặc dù không phá vỡ kỷ lục cao nhất trong lịch sử của mình, nhưng cũng đủ mất mặt.
Xung quanh nửa bóng người cũng không có, hiện giờ cậu có tức giận cũng chỉ có thể mắng to với không khí, nhưng mắng đường cũng cần khí lực, Kỷ Chi Nam hung hăng thổi một hơi nóng vào lòng bàn tay, một trận gió lạnh thổi tới, một chút nhiệt độ vừa tích tụ lập tức tiêu tán hầu như không còn.
Quả nhiên, một ngày xui xẻo còn chưa thật sự trôi qua, cậu vểnh đuôi quá sớm, phút chốc đã nghênh đón quả báo.
Tiểu khu này không chỉ có diện tích lớn, tính riêng tư cũng phi thường tốt, lúc này bảo vệ còn chưa dốc toàn lực xuất động tuần tra qua lại, Kỷ Chi Nam bấm ngón tay tính toán, ở khu biệt thự thưa thớt này, cậu có thể còn phải đợi nửa giờ mới có thể nhìn thấy người sống.
Bất quá đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu lạc đường ở trong tiểu khu, nói không chừng nơi dưới mông này, trước sau cậu đã ngồi qua vài lần.
Bầu trời từ từ tối, trời sẽ trở nên lạnh hơn khi mặt trời lặn. Kỷ Chi Nam không muốn bị đông lạnh thành băng, vì thế đứng lên chạy vòng tròn nhỏ, khi chạy đến vòng thứ ba, dưới chân đá tới một tảng đá nhỏ.
Cậu cúi đầu nhìn khối đá màu xám xanh, ngồi xổm xuống nhặt nó lên.
Khi còn bé ở trong nhà nhỏ kia, ở bên đường thường xuyên có thể nhặt được tảng đá nhỏ như vậy, hiện tại mặt đường càng ngày càng bằng phẳng, càng ngày càng rộng rãi, ở chỗ này có thể nhặt được thứ hiếm lạ này coi như là một hồi duyên phận.
Bàn tay đông cứng của Kỷ Chi Nam nắm tảng đá nhỏ kia, vùi đầu viết chữ trên mặt đất, bút pháp mà chữ viết ra từ đá có màu trắng mà nhỏ, bởi vì tay lạnh không dùng lực được, chữ viết ra xiêu xiêu vẹo vẹo vẹo giống như giun đang nhúc nhích.
Cậu đem tên nhân vật mình từng diễn qua từng cái từng chữ viết ra, những cái tên này có một bộ phận lừng lẫy nổi danh, có một bộ phận không có tiếng tăm, nhưng trong lòng mỗi cái tên đều có một đoạn truyện của riêng mình, cậu cũng chưa từng quên.
Viết xong bảo vệ tuần tra còn chưa tới, Kỷ Chi Nam xoa xoa tay, lại cầm lấy hòn đá lên, cuối cùng viết hai chữ "Kỷ Tinh", đây là tên theo cậu bảy năm, fan của cậu cũng không biết cậu còn có một cái tên bình thường như vậy.
Viết xong chữ "Tinh" cuối cùng, Kỷ Chi Nam theo thói quen tiếp tục viết về phía sau, vẽ hơn phân nửa tình yêu mới như mộng tỉnh, vội vàng vứt bỏ hòn đá trong tay, đứng lên dậm chân tại chỗ, sau đó hít sâu một hơi.
Cả người cậu da gà đều nổi lên, nâng tay trái lên muốn đánh tay phải mình không chịu thua kém, nhìn thấy băng gạc trên tay phải lại bỏ qua.
Ôi, vừa rồi nhất định là Kỷ Chi Nam ngốc nhập người, vẽ yêu thương gì?
Tìm được lời giải thích hợp lý cho hành vi quỷ dị, cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến cái tên sắp viết phía sau tình yêu, cậu nhịn không được thấy một trận lạnh lẽo, hai tay ôm tay chà xát cánh tay mình.
Ném đá đi không bao lâu, đột nhiên một loạt tiếng chân dồn dập từ xa đến gần, Kỷ Chi Nam cảm thấy không hiểu sao có chút quen thuộc, đại não còn chưa ra lệnh, thân thể đã đi trước một bước, chân dài bước vào bồn hoa, chen vào bụi cây thấp bé ngồi xổm xuống che dấu thân hình.
"Kỷ Chi Nam ——"
Dự cảm quả nhiên là chính xác, nương theo tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng của Tần Ngụy Vũ.
Kiếp này Tần Ngụy Vũ có thể phát hiện ra thuộc tính mù đường của cậu nhanh như vậy, Kỷ Chi Nam không biết là bởi vì mình quá ngốc che giấu không tốt, hay là bởi vì Tần Ngụy Vũ quá thông minh.
Tóm lại, không phải là một lý do tốt.
Kỷ Chi Nam ngồi xổm trong bụi cây lạnh run, xuyên thấu qua khe hở nhỏ trong bụi cây nhìn ra ngoài, lúc này đèn đường hai bên đường sáng lên, cậu hoảng sợ, lại rụt thân thể vào bên trong.
Không thể để Tần Ngụy Vũ tìm được, nếu để hắn tìm được, gương mặt già nua đã sống hai đời của mìnhl nên đặt ở đâu?
Tần Ngụy Vũ đi tới trước bồn hoa, đứng tại chỗ nhìn xung quanh, lại gọi tên Kỷ Chi Nam hai lần, hiển nhiên hoàn toàn không phát hiện người trốn trong bụi cây.
Kỷ Chi Nam ngồi xổm ở đó vô cớ có chút đắc ý, anh gọi đi, gọi đi, gọi rách cổ họng tôi cũng không đi ra.
"Kỷ Chi Nam——" Tần Ngụy Vũ ở chỗ này tìm kiếm không có kết quả, vừa đi về phía trước vừa tiếp tục gọi.
Kỷ Chi Nam lắc đầu thè lưỡi, gọi gọi gọi, cái gì tôi cũng không nghe thấy.
"Kỷ Chi Nam——" tiếng càng xa.
Người trốn trong bụi cây thò đầu ra, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Tần Ngụy Vũ ở cuối đường đã thành một cái bóng to bằng nắm tay.
Kỷ Chi Nam vui vẻ, nụ cười chậm rãi cứng đờ trên mặt, ngay sau đó ngực đột nhiên đau nhói, hẳn là Kỷ Chi Nam ngốc kia lại đang giằng co.
Cậu luôn nhìn bóng lưng Tần Ngụy Vũ, nhìn hắn cách mình càng ngày càng xa, cũng không quay đầu lại.
Lại ngồi xổm trong chốc lát, cho đến khi chỉ có thể chỉ nghe thấy tiếng gió bắc thổi lay động lá cây, Kỷ Chi Nam đứng lên xoa xoa đầu gối đau nhức, trải qua đau thương thở dài nặng nề, sau đó sửa sang lại vạt áo nhăn nhúm, đem áo khoác kéo lên trên che đi nửa khuôn mặt, làm xong những thứ này liền chuẩn bị dịch ra.
"Kỷ Tiểu Tinh."
Một giọng nam trầm thấp chợt vang lên bên tai, Kỷ Chi Nam giật mình tại chỗ, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là, sao hắn biết cái tên này.